Chương 156 sinh ý
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 156 sinh ý
Chương 156: Sinh ý
Ở Dương Châu này không có cái luật bảo vệ động vật nào, Cố lão đại kia muốn đến bắt “tính tính”, Dư Sinh thật sự là chẳng biết làm sao.
Huống hồ, “tính tính” còn mấy ngày nữa mới xuống núi, hiện tại chỉ có thể tùy cơ ứng biến thôi.
Dư Sinh cảm ơn Kim Cương, Kim Cương cười hề hề gãi đầu rồi lui ra ngoài. Lúc hắn chọn rèm cửa, Dư Sinh nghe thấy Chu Đại Phú cùng Phú Nan đang cãi nhau với Sở Sinh.
Hắn quay đầu lấy bánh ga-tô ra, Thanh dì lập tức không chờ được bưng tới ăn, vừa ăn vừa nhìn Dư Sinh loay hoay trong bếp.
Chu Đại Phú bọn họ muốn đậu hũ Ma Bà, Bạch Cao Hưng vừa bưng lên, Sở Sinh đã nóng vội gắp một miếng.
“Rống, rống!” Sở Sinh phát ra tiếng kinh hô kỳ quái.
Chu Đại Phú thu đũa về, “Một miếng đậu hũ mà làm gì ghê vậy, chẳng lẽ có độc?”
“Nóng rát cả lưỡi!” Sở Sinh vội vàng uống một ngụm rượu lạnh để át đi, dù vậy hắn cũng không nhả miếng đậu hũ ra.
Chu Đại Phú lúc này mới tiếp tục gắp, “Ta còn tưởng có độc thật, hóa ra ngươi cũng có tác dụng đấy chứ.”
“Tác dụng gì?”
“Nếm độc ấy mà, không thì ta mang ngươi đi dạo phố làm gì?” Chu Đại Phú bỏ miếng đậu hũ vào miệng.
“Đại gia ngươi!” Sở Sinh tức giận mắng, giờ hắn mới biết Chu Đại Phú luôn đặt mình lên trên hết, đến ăn cơm cũng để hắn thử trước.
Chu Đại Phú chẳng thèm để ý, cẩn thận thưởng thức món đậu hũ Ma Bà này.
Lúc đầu là cảm giác bỏng rát, may mà có bài học của Sở Sinh nên hắn đã chuẩn bị trước.
Kế đến là vị tê dại cùng cay nồng, mà so với đậu hũ Ma Bà của “Nghĩ lại trai”, món này cao thấp thế nào sẽ rõ ngay.
Đậu hũ Ma Bà của “Nghĩ lại trai” chỉ ở mức bình thường thôi, nhưng vị tê dại của khách sạn lại làm nổi bật cái nóng, khiến vị bỏng rát cũng có hương vị riêng.
Đây cũng là lý do Sở Sinh không nhả đậu hũ ra.
Nói về đậu hũ, khách sạn dùng loại đậu tương bình thường để xay, bản thân nguyên liệu không ngon bằng “Nghĩ lại trai”, nhưng đậu hũ của khách sạn lại không có mùi tanh.
Đồng thời, đậu hũ thường khó thấm vị, nhưng đậu hũ của khách sạn lại được phủ đầy hương vị nhờ lớp bột canh bên ngoài, so với “Nghĩ lại trai” thì có chút nhạt nhẽo.
“Tuyệt!” Sở Sinh vừa xuýt xoa vừa ăn ngấu nghiến.
Hắn vội nói: “Ta còn tưởng dù ngon cũng không khoa trương như lời ca ngươi nói.”
Nuốt xuống một hơi, hắn nói tiếp: “Giờ xem ra đúng là không hề khoa trương, trận mưa này coi như không uổng công dầm mình.”
Chu Đại Phú hiếm khi không chê bai Sở Sinh, gật đầu đồng ý với hắn, chỉ vì đậu hũ Ma Bà của khách sạn và “Nghĩ lại trai” quả thực là hai món khác nhau.
Lúc Chu Đại Phú đang thưởng thức mỹ vị, một bóng trắng chui vào khách sạn, đợi nó dừng lại Chu Đại Phú mới nhìn rõ là một con bạch hồ.
Trong miệng Tiểu Bạch Hồ ngậm một con thỏ hoang béo múp míp.
“Tối nay có thịt ăn rồi!” Thảo Nhi mừng rỡ nói. Nàng nhận lấy con thỏ, dùng khăn giúp Tiểu Bạch Hồ lau khô người.
Tiểu Bạch Hồ nhắm mắt hưởng thụ, Thảo Nhi thừa cơ sờ sờ cái túi tiền treo trên cổ nó.
Tiểu Bạch Hồ kịp thời phát giác, nhảy phắt ra xa, cảnh giác nhìn Thảo Nhi.
“Keo kiệt!” Thảo Nhi bĩu môi với Tiểu Bạch Hồ.
Dư Sinh vừa hay đi ra thấy cảnh này, “Cả ngày ăn thịt không trả tiền thì thôi đi, còn nhớ thương tiền của người ta.”
Thảo Nhi cãi: “Ta chỉ nhìn thôi mà.” Có điều cái túi tiền kia nặng thật, khiến Thảo Nhi có chút ghen tị.
Nàng trồng thảo dược thì cần linh lực đổ vào những cây quý, tiền trị bệnh thì toàn mua rượu Diễm Mộc của khách sạn, giờ trong túi không còn một xu.
Sở Sinh lúc này ngẩng đầu lên: “Dư chưởng quỹ, ta nói sai rồi, nếu Quy Nhất Đao dám tới, phong đao rửa tay chắc chắn là hắn.”
Chu Đại Phú cũng nói: “Dư chưởng quỹ, nhất định phải so tài với hắn, đánh cho hắn te tua, vì giới đầu bếp Dương Châu hả giận.”
Quy Nhất Đao liên tiếp đánh bại mười đầu bếp nổi danh của Dương Châu, khiến đầu bếp bản địa không ngóc đầu lên được.
“Nghĩ lại trai” trở thành đệ nhất lầu của Dương Châu cũng có công của hắn.
Dư Sinh ra vẻ khinh thường cười một tiếng, ngẩng đầu lên bốn mươi lăm độ, chỉ để lộ cho hai người kia vẻ mặt lạnh lùng.
Hắn nhắm mắt lại, nhìn lên trần nhà, “Đánh bại hắn làm gì? Hắn vừa ra tay đã bại rồi, cần gì phải khi dễ người.”
“Hành trình của ta là biển sao bao la.” Dư Sinh dùng giọng điệu tịch mịch của cao thủ nói, chỉ tiếc trong tay thiếu điếu thuốc.
Với lại, cái trần nhà này có mạng nhện từ bao giờ vậy? Chắc chắn là thằng nhóc Diệp Tử Cao kia lười biếng không chịu quét dọn rồi.
Sở Sinh và Chu Đại Phú kinh ngạc nhìn Dư Sinh, lúc hắn quay đầu lại, Chu Đại Phú nói: “Dư chưởng quỹ, sinh ra làm người, ngươi chính là con rồng không vướng bận.”
“Chuyện này thì liên quan gì đến thành rồng?” Dư Sinh hỏi.
“Tiềm long tại uyên, du long tại thiên.” Chu Đại Phú nói, “Chinh phục biển cả và chạm đến sao trời chẳng phải là rồng sao?”
“Cá đuối cũng được mà, còn có quái ngư lục nữa, chúng đều biết bay.” Dư Sinh nói.
Mấy ngày nay hắn toàn đọc “Yêu thú sổ tay” và “Đại hoang thực đơn” mới mua về, trên đó đều có ghi chép về cá đuối và quái ngư lục.
Hai loại cá này đều có cánh như chim, cá đuối thường đi về phía Tây Hải, bơi ở Đông Hải, ban đêm thì bay lượn.
Chu Đại Phú hiểu ra, “Ta biết lai lịch tên ngươi rồi, mẹ ngươi chẳng lẽ là cá à?”
“Mẹ ngươi mới là cá, ta với cá có thù không đội trời chung!” Dư Sinh nhấc con thỏ lên, tiện tay giao sổ sách cho Tiểu Bạch Hồ.
Tiểu Bạch Hồ thích lắm, giờ trời mưa, gà vịt ngỗng đều nằm trong chuồng cả, đúng là lúc nó tha hồ đi dạo.
“Đừng có đi sang xe bên kia đấy.” Dư Sinh cảnh cáo nó, giờ đạo sĩ kia hận không thể khách sạn phá tan cái xe đi ấy chứ.
Như vậy hắn mới có thể đổi toàn bộ thân xe thành gỗ Diễm Mộc.
Sở Sinh kinh ngạc nói: “Khách sạn các ngươi còn thuê cả hồ ly à? Quả nhiên có yêu khí.”
Chu Đại Phú nói: “Ta cũng có một con hồ ly, sao nó không được biết điều như vậy?”
Dư Sinh nói: “Tại chủ nhân quá ác thôi.”
Sở Sinh gật đầu, “Đúng lý đấy.”
Thấy Dư Sinh xách con thỏ về bếp, Sở Sinh hô: “Cho chúng ta một phần với!”
Dư Sinh xua tay, “Không thấy bảng hiệu à, giới hạn ba phần, hôm nay bán hết rồi.”
“Đừng gạt ta, thỏ vừa bắt về, sao đã hết rồi?” Sở Sinh nói.
“Giới hạn ba phần là chỉ ba phần một ngày, chứ không phải ba phần con thỏ.”
“Sao lại phải giới hạn ba phần?”
“Để phòng con thỏ bị con hồ ly nào đó bắt hết, chúng ta không thể chỉ thấy lợi trước mắt.” Dư Sinh nói rồi quay về bếp.
Con thỏ này thật ra đã có người đặt rồi, ít nhất là con trành quỷ trên lầu kia không thể thiếu được.
Dư Sinh cảm thấy mình giờ chẳng khác gì người lo hậu cần, để trành quỷ tăng thực lực, còn phải bỏ công sức vào đồ ăn nữa.
“Ăn xong rồi.” Thanh dì đưa cái bát không cho Dư Sinh, không nói gì nhiều, chỉ chớp mắt nhìn hắn.
Thấy Dư Sinh thờ ơ, nàng lắc lắc bình rượu, ra hiệu đồ nhắm hết rồi.
“Mai uống tiếp.” Dư Sinh đưa tay nhấc cái bình lên, bên trong chỉ còn lại chút rượu đáy.
Thanh dì đứng dậy, “Mai uống thì mai uống, có điều mai không đủ uống đâu.”
Dư Sinh nói: “Ta một vò cũng không có.”
“Thật không?” Thanh dì nhìn Dư Sinh, sau khi uống rượu, ánh mắt của nàng trở nên mềm mại đáng yêu hơn nhiều.
Dư Sinh kiên quyết lắc đầu, “Thật không có, vò cuối cùng rồi.”
Thanh dì vậy mà không tin hắn. Nàng duỗi lưng mỏi rồi đi ra ngoài, rượu thì đợi hôm sau lại cướp, giờ quan trọng nhất là ngủ một giấc thật thoải mái.
“Ta đi nghỉ đây, đừng làm phiền ta.” Thanh dì nói.
Dư Sinh đáp một tiếng, hai bát bánh ga-tô, chắc cũng no bụng rồi.
Hắn đang bận rộn làm đồ ăn cho khách, “A ~” bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu sợ hãi.
Dư Sinh đi ra ngoài, thấy Sở Sinh kinh hãi nhảy dựng khỏi ghế, chỉ vào Kim Cương: “Ngươi, ngươi, ngươi là yêu nghiệt phương nào?”
“Háo ăn!” Kim Cương há mồm nói với Sở Sinh, rồi tiếp tục gắp đậu hũ Ma Bà.
Dư Sinh nói với Sở Sinh: “Chúc mừng ngươi nhé, tối nay ngủ chung với hắn đấy.”
Người vui nhất không ai qua được Thảo Nhi, nàng vỗ tay đứng lên, “Ha ha, mối làm ăn của ta đến rồi!”