Chương 1329 Một trấn nhỏ
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 1329 Một trấn nhỏ
Chương 1329: Một trấn nhỏ
Ngự Kiếm Huyền Tông.
Mấy lão giả tiên phong đạo cốt ngồi ở vị trí chủ tọa, ai nấy mày rậm đều lộ vẻ giận dữ.
Có trận pháp bảo hộ khu vực mà vẫn để một kẻ trà trộn vào, còn làm bị thương hơn 20 đệ tử, cướp cả phi kiếm lẫn vũ khí của thủ tịch đại đệ tử. Chuyện này, hỏi ai có thể nuốt trôi!
“Lâm Lang đã nói,” một vị trưởng lão lạnh lùng lên tiếng, “Trước khi đi, kẻ kia tự xưng là người của Vạn Cổ Tông.”
“Vạn Cổ Tông?”
Lão giả tóc dài bên cạnh hừ lạnh, khinh miệt nói: “Hừ, cái tên thật ngông cuồng!”
“Hoàn toàn chưa từng nghe nói đến tông môn này ở thượng giới.”
“Ngay cả chữ ‘Huyền’ cũng không có, đủ thấy đây chỉ là một tông môn hạng bét.”
“Đã vậy, chắc hẳn không có hậu thuẫn hay nhân mạch gì, mau phái người đi truy tra. Hễ phát hiện, lập tức bắt về tông môn!”
“Chỉ sợ…”, một lão giả có vẻ thông minh hơn lên tiếng, “Lỡ hắn tùy tiện bịa ra cái tên tông môn, hoặc cố ý vu oan thì sao?”
“Có khả năng này!”
Tam trưởng lão, người có quyền uy lớn nhất, trầm giọng nói: “Cho nên, việc trước mắt không phải là để ý đến cái Vạn Cổ Tông kia, mà là phải tìm ra kẻ đó trước!”
“Ta đã phái đường chủ Thiên Nhãn Đường đến hiện trường điều tra. Tin rằng chẳng mấy ngày, sẽ khóa được vị trí cụ thể của đối phương.” Tứ trưởng lão chắc nịch nói.
Là một tông môn nhập lưu, lại còn chuyên tu kiếm đạo, Ngự Kiếm Huyền Tông có địa vị không nhỏ trong các tông môn cùng cấp. Từ trước đến nay, chưa từng bị ai ức hiếp đến mức này, thậm chí còn bị khi dễ ngay trước cửa nhà. Vậy nên, dù không thể đánh phủ đầu, cũng phải tranh lại danh dự, nhất định phải truy xét đến cùng!
…
Vài ngày sau.
Một trung niên nhân tướng mạo khôi ngô, mắt sắc như dao bước vào phòng, bẩm báo: “Bẩm các vị trưởng lão, thuộc hạ đã khóa được khí tức của kẻ kia.”
“Tốt!”
Tam trưởng lão lập tức hạ lệnh: “Truy nã ngay!”
Thủ tịch đại đệ tử loại trung vị Phá Không cảnh còn bị đánh đến bế quan dưỡng thương, Ngự Kiếm Huyền Tông không dám khinh địch, bèn phái một thượng vị Phá Không cảnh cùng hai trung vị Phá Không cảnh đi, ngay cả phi kiếm cũng chọn loại đỉnh cấp.
…
“Ba vị trưởng lão,” đường chủ Thiên Nhãn Đường phụ trách truy tung khí tức dừng lại trước động phủ Quân Thường Tiếu từng lưu lại, ngưng trọng nói, “Hắn đã từng đến đây!”
“Giờ hắn đi đâu?”
“Đi về hướng đông!”
“Đi!”
Vèo! Vèo! Vèo!
Bốn đạo phi kiếm xé gió lao đi, bay về phía đông, rồi tiến vào một khu rừng rậm tươi tốt. Họ lần lượt phát hiện trên mặt đất có dấu vết chiến đấu và vũng máu loang lổ.
“Là máu Thánh Thú!”
Đường chủ Thiên Nhãn Đường khẳng định: “Nhất định là kẻ kia ra tay!”
“Kỳ quái,” một vị trưởng lão khó hiểu nói, “Nhìn lượng máu tại hiện trường, Thánh Thú hẳn phải chết không nghi ngờ, sao đến cọng lông cũng không thấy?”
“Chắc là bị tiểu tử kia lấy đi hết rồi.”
“Khu rừng này cao nhất cũng chỉ có Thánh Thú nhị tam phẩm, có mang ra chợ bán cũng chẳng đáng mấy đồng tiền, đầu óc tên kia có vấn đề à?”
…
“Hắt xì!”
Quân Thường Tiếu ở tận mấy ngàn dặm hắt hơi một cái, vẫn thuần thục dùng Thanh Long Yển Nguyệt Đao lột da, cạo xương con Thánh Thú vừa săn được, miệng cười toe toét: “Không hổ là thượng giới, tùy tiện gặp cũng có thể đụng phải Thánh Thú sánh ngang Vũ Đế!”
“…Chúng ta có thể đi nhanh lên không hả!” Hệ thống cạn lời nói, “Rõ ràng thời gian gấp rút lắm rồi, hắn lại cứ đắm chìm trong việc săn bắn thế này.”
“Được thôi!”
Quân Thường Tiếu tế ra phi kiếm, một đường bay về hướng đông.
Vì không biết mình đang ở đâu, Phượng Tê Tiên Sơn lại ở chỗ nào, nên việc hắn cần làm bây giờ là nhanh chóng tìm thành trấn, hỏi thăm người bản địa để biết đường.
Có điều…
Thượng giới thật rộng lớn!
Cẩu Thặng bay ròng rã ba ngày, vượt qua vô số dãy núi trùng điệp, cuối cùng cũng thấy lờ mờ một nơi trông giống thành trì.
“Tĩnh Thủy trấn?”
Dừng lại trước cửa thành, nhìn hàng chữ khắc trên đó, Quân Thường Tiếu ngao ngán nói: “Cái quy mô to gấp mấy lần Thanh Dương thành mà chỉ là một cái thôn trấn thôi á?”
Tĩnh Thủy trấn ở thượng giới chỉ là một trấn nhỏ bình thường, dân số thường trú cũng chỉ khoảng 5 triệu người, nhưng ngành nghề thì không thiếu thứ gì.
Khi Quân Thường Tiếu bước vào, thấy đám người bán hàng rong bên đường có thực lực cũng không cao lắm, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
“Thượng giới vẫn còn người bình thường.”
Hệ thống nói: “Không phải ai cũng nắm giữ hạ vị Phá Không cảnh đâu.”
“…”
Quân Thường Tiếu khoanh tay, chỉ vào người bán hàng và tiểu nhị quán trọ vừa đi qua, gầm gừ: “Đại ca à, bọn họ đều là Hoàng cấp Bán Thánh đấy, thế này mà là người bình thường á!”
“Bình thường thôi.”
Hệ thống đáp: “Ở thượng giới, linh khí nồng đậm thế này, đến con chó dắt ra, ngày ngày hít thở cũng đột phá đến Cẩu Hoàng cảnh được ấy chứ.”
“Ta không tin!”
“Tiểu ca ca.”
Bên tai hắn vang lên một giọng cười.
Quân Thường Tiếu quay lại, bỗng thấy trước mặt có một tảng đá lớn chắn ngang.
Nhìn xuống dưới, miễn cưỡng thấy một đứa bé tầm ba bốn tuổi đang một tay nhấc tảng đá lên, cười tươi rói với mình: “Xin nhường đường cho cháu.”
“…”
Quân Thường Tiếu ngơ ngác tránh ra.
“Đạp!”
“Đạp!”
Tiểu tử kia từng bước đi tới, tới một khu sân nhỏ ở góc đường, nhẹ nhàng giơ ngón tay lên, tảng đá lớn ‘phù’ một tiếng rơi xuống. Sau đó, nó vỗ vỗ tay, nói: “Nương, con mang vạn cân thạch về rồi, có được ăn cơm chưa ạ?”
“Thằng nhóc thối tha,” một phụ nữ trông khá bình thường từ trong sân bước ra, chống nạnh mắng, “Đi đi về về năm trăm dặm đường, sao hôm nay lại chậm hơn một phút!”
“Ấy…”
Đứa bé gãi đầu, lí nhí nói: “Con còn mải bắt thỏ giữa đường.”
“Tối nay bớt nửa bát cơm.”
“A, đừng mà mẹ ơi!”
“…”
Quân Thường Tiếu chứng kiến toàn bộ cuộc đối thoại của hai mẹ con, mặt mày đã cứng đờ.
Đại ca!
Trẻ con hai ba tuổi phải có dáng vẻ của trẻ con chứ!
Ví dụ như tè dầm rồi nghịch đất ấy, chứ cái kiểu nhấc tảng đá nặng vạn cân chạy đi chạy lại năm trăm dặm, việc tốn sức thế này thì để người lớn làm không tốt hơn sao!
“Oanh! Oanh!”
Đúng lúc này, phía sau vang lên tiếng đánh nhau.
Quân Thường Tiếu vội quay đầu lại, thấy hai người khuân vác xảy ra mâu thuẫn.
Hai người ban đầu còn cãi cọ, sau đó trực tiếp động thủ, các loại linh năng bạo phát, vũ kỹ thi triển, quả thực có thể gọi là cấp bậc tông sư!
“Hắc!”
“Hàaa…!”
Mấy đứa trẻ từ bên cạnh chạy qua.
Bọn chúng chạy với tốc độ vừa phải, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng là biết, thực lực tuyệt đối phải từ Vũ Tông trở lên!
Ở cái trấn mà người người luyện võ, thực lực phi phàm này, Quân Thường Tiếu cô độc đứng trên đường phố, như thể không thuộc về thế giới này.
Một lúc sau.
Hắn bình tĩnh lại những gợn sóng trong lòng, cứng ngắc quay về phía ống kính.
Đầu tiên là dùng tiếng cười gượng gạo ‘ha ha’ để diễn tả tâm trạng, sau đó ngây ngốc hát: “Ta nguyện biến thành thiên thần giang hai tay, hoá đôi cánh chở che người…”
“Đây không phải là đồng thoại!”
Hệ thống im lặng nói: “Đây là một thượng giới chân thực, một vị diện tàn khốc hơn so với hạ giới!”
…
Cửa hàng tạp hóa.
Quân Thường Tiếu bước vào.
Hắn muốn bán hết da thú, xương thú các loại thu hoạch được trên đường đến đây.
Nhưng vừa bước tới quầy, chuẩn bị hỏi thăm chuyện cũ, một võ giả đã chen lên trước, tay chống lên bàn, hùng hổ nói: “Đi trong núi cả tháng, gặp toàn Thánh Thú chẳng đáng tiền, Lão Lý, ông xem rồi trả giá đi.”
“Thôi đi.”
Lý chưởng quỹ nói: “Mấy thứ này khó tiêu lắm, tôi thu thì chỉ để mốc meo trong nhà thôi, cậu cứ qua hàng xóm hỏi xem.”
“Tôi biết ngay mà!”
Người võ giả thở dài một hơi, rồi đành rời đi.
Lý chưởng quỹ quá quen người này rồi, chỉ nói một câu “đi thong thả”, rồi quay sang nhìn… khoan đã, người sống sờ sờ vừa đứng ở đây đâu rồi?
“Lời anh nói dối gian, thế giới này đâu toàn màu hồng…”
Trong con hẻm, vọng ra tiếng hát thống khổ đến tan nát cõi lòng, chấn động đến người đi đường khí huyết quay cuồng, thậm chí có người ngã lăn ra đất co giật.
—