Chương 308 Nhạc Hoa cung!
- Trang chủ
- [Dịch] Sớm Đăng Lục Thế Giới Trò Chơi, Bắt Đầu Thông Gia Nữ Đế
- Chương 308 Nhạc Hoa cung!
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 308 Nhạc Hoa cung!
Chương 308: Nhạc Hoa Cung!
Nhạc Hoa Cung!
Hạ Thần và Dao Quang ngồi một bên, đối diện hai người là một mỹ phụ nhân.
Nàng dung dung hoa quý, vô cùng xinh đẹp, chỉ là nơi khóe mắt điểm xuyết vài nếp nhăn, khẽ lộ ra dấu vết thời gian.
Người này chính là Hoa Phi, mẹ ruột của Dao Quang. Dao Quang thừa hưởng trọn vẹn vẻ đẹp của nàng, thậm chí còn có phần hơn.
“Ăn nhiều vào con!”
Hoa Phi nhìn chàng rể trước mắt, càng ngắm càng ưng ý, không ngừng gắp thức ăn cho Hạ Thần.
Dù ở trong thâm cung này, bà vẫn nghe ngóng được những chuyện xảy ra ngoài kinh thành.
Bà không sinh được hoàng tử, mẫu tộc thế lực cũng chẳng mạnh mẽ gì. Tuy mang danh Hoa Phi, nhưng địa vị của bà trong cung không được phong quang như vẻ bề ngoài.
Nay có Hạ Thần làm con rể, hai ngày gần đây, bà cảm nhận rõ ràng thái độ cung kính của mọi người xung quanh.
Hơn nữa, còn có vô số lễ vật được dâng tới.
Người ta vẫn nói “một con rể bằng nửa đứa con”, ở thời đại này lại càng đúng.
“Tiểu Hạ thích ăn phượng trảo à?”
Trong bữa cơm, Hoa Phi thấy Hạ Thần liên tục gắp món phượng trảo, bèn hỏi.
“Phượng trảo này vị rất ngon. Trước kia, khi còn ở phủ công chúa, con đã thấy phượng trảo ở đó rất tuyệt rồi. Không ngờ lại có nguồn gốc từ trong cung của nương nương!”
Nụ cười của Hạ Thần rạng rỡ, khiến Hoa Phi không khỏi âm thầm gật đầu. Nàng thấy con rể và con gái mình quả là một đôi trời sinh, chưa bàn đến những chuyện khác, chỉ riêng về dung mạo thôi đã là tuyệt phối rồi.
“Bảo Ngự Thiện phòng chuẩn bị thêm một đĩa nữa!”
Hoa Phi ôn nhu quan tâm, toát ra vẻ mặn mà của một người phụ nữ trưởng thành. Bà cười bảo thị nữ thân cận bên cạnh.
Một cái nhíu mày, một nụ cười của bà cũng đủ khiến người ta mê muội.
Khi đứng cạnh Dao Quang, hai người không giống mẹ con mà như đôi tỷ muội xinh đẹp. Có thể tưởng tượng được, lúc còn trẻ, Hoa Phi hẳn là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
Dao Quang lặng lẽ quan sát tất cả, không nói gì, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng lại thấy có chút kỳ lạ.
Sau khi dùng xong bữa tối, Hạ Thần nhận ra Hoa Phi không hề có ý định để hai người rời cung.
“Hoàng cung quả thực không thể cho người ngoài ngủ lại, nhưng gần trăm năm nay, phò mã được ân chuẩn cho phép ở lại. Bệ hạ đã đồng ý rồi, có điều phò mã gia buổi tối đừng đi lại lung tung, tốt nhất đừng rời khỏi cái viện này. Xung quanh đây có cao thủ canh gác, dù sao phò mã gia cũng là nam nhân…”
Cách Vi nhỏ giọng giải thích bên tai Hạ Thần.
Hạ Thần gật đầu.
Hạ Thần im lặng theo sau Dao Quang, cuối cùng đến một khu Thiên viện của Nhạc Hoa Cung.
“Đây là nơi ta từng ở trong cung!”
Dao Quang đẩy cửa viện, đứng ở đó, không bước vào. Bên trong viện chỉ có vài thị nữ. Nàng đứng ngẩn người một lúc lâu, rồi mới khẽ nói với Hạ Thần.
Hạ Thần đánh giá viện tử. Khung cảnh nơi này rất đẹp, nhưng diện tích lại không lớn.
“Khi còn nhỏ, phụ hoàng một lòng tu đạo, không để ý đến chuyện hậu cung. Mẫu phi khi đó sống trong cung cũng không dễ dàng gì, mãi khó khăn lắm mới có được nơi ở cách xa điện của phụ hoàng một chút… Sau này, mẫu phi được phong làm Hoa Phi, nhưng chúng ta đã quen với nơi này, ta cũng thích cái sân nhỏ này, nên không chuyển đi…”
Đôi mắt Dao Quang ánh lên những tia sáng, những ký ức thời thơ ấu ùa về.
Khi đó, nàng và mẫu phi nương tựa vào nhau mà sống. Sau này, vì những tham vọng trong lòng, nàng sớm muốn rời khỏi hoàng cung, rời khỏi nơi này, chỉ để lại mẫu phi một mình trong Nhạc Hoa Cung lạnh lẽo…
Lần này nàng cùng Hạ Thần trở về, nàng cảm nhận rõ niềm vui của mẫu phi.
“Tiểu thu thiên vẫn còn!”
Cách Vi nhìn thấy cái hoa viên nhỏ trong viện. Trong đó có một chiếc xích đu nhỏ được hoa tươi bao quanh, trông rất xinh xắn.
Cách Vi mừng rỡ chạy vào. Dao Quang thấy vậy cũng mỉm cười. Thế là, nàng dẫn Hạ Thần đặt chân đến nơi nàng đã sống những năm tháng tuổi thơ.
“Hồi nhỏ chúng ta không có nhiều đồ chơi, ba người thay nhau chơi cái đu này. Sau này, công chúa và Tử Nguyệt tỷ tỷ nói không thích chơi, nhường cơ hội cho ta, nhưng ta biết các nàng không phải không thích, chỉ là muốn ta được chơi nhiều hơn…”
Cách Vi hớn hở, khóe mắt rưng rưng. Nàng chạy nhanh đến hoa viên nhỏ, ngồi xuống chiếc xích đu.
“Công chúa, đẩy ta một cái!”
Cách Vi cười, đôi mắt đẹp nhìn Dao Quang đang đứng bên cạnh, ánh mắt đầy chờ mong.
Dao Quang mỉm cười, đưa tay đẩy nhẹ Cách Vi, y như những năm tháng ấu thơ.
Chiếc đu bay lên cao, như thể xuyên qua thời gian…
Cô bé ngồi trên xích đu ngày nào giờ đã trưởng thành thành một thiếu nữ hoạt bát.
Và vị công chúa từng chơi đùa cùng Cách Vi, vẫn như ngày bé, đẩy Cách Vi và âu yếm nhìn nàng.
Hạ Thần lặng lẽ ngắm nhìn, không quấy rầy hai người. Dù Dao Quang không kể nhiều về tuổi thơ, Hạ Thần biết đó là một ký ức không mấy tốt đẹp.
“Công chúa, công chúa, đến lượt người, để ta đẩy cho!”
Chơi một lúc, Cách Vi vẫn còn rất vui vẻ. Nàng nhảy xuống, đẩy Dao Quang ngồi lên xích đu.
Dao Quang vô thức lắc đầu, nhưng rồi nàng bị Cách Vi đẩy lên.
Dao Quang nhìn Hạ Thần, thấy chàng mỉm cười, không hề ngạc nhiên. Thế là nàng đón nhận trò chơi nhỏ này.
Dao Quang ngồi trên xích đu, được biển hoa ôm trọn. Cách Vi đẩy nàng từ phía sau, Hạ Thần đứng bên cạnh.
Cảm giác lâu ngày không gặp ùa về. Ngồi trên xích đu, Dao Quang cảm nhận được hương hoa và mùi đất trong vườn, còn có cả hương vị của tuổi thơ…
Dần dần, Dao Quang, người vốn ít khi cười, trên mặt nở một nụ cười chân thành từ tận đáy lòng.
Nụ cười rạng rỡ, khoảnh khắc ấy, tất cả hoa trong vườn đều trở nên lu mờ.
…
“Ta ngủ ở đây?”
Buổi tối, Hạ Thần đứng trong một căn phòng ấm áp, gọn gàng. Dù không quá nổi bật, nhưng vẫn có thể nhận ra đây là phòng của một thiếu nữ.
“Ừ!”
Dao Quang gật đầu, có chút né tránh ánh mắt Hạ Thần.
“Vậy còn nàng?”
“Đây là phòng của ta!”
Dao Quang bước vào trong phòng, giọng nói vẫn bình tĩnh như thường.
Hạ Thần nghe vậy liền hiểu ra. Chàng im lặng theo sau Dao Quang vào phòng.
Đây là khuê phòng thực sự của Dao Quang, nơi nàng đã sống từ nhỏ đến khi trưởng thành.
Bước vào phòng, Hạ Thần thấy chỉ có một chiếc giường. Lần này, chàng thu hồi lòng hiếu kỳ, không hỏi đêm nay chàng sẽ ngủ ở đâu…
Không khí trong phòng trở nên có chút mập mờ dưới ánh đèn.
“Bên kia là chỗ tắm rửa, bên này là thư phòng, đây là nơi ta thường dùng bữa!”
Dao Quang giới thiệu cho Hạ Thần về căn phòng của mình. Dù không lớn, nhưng mọi thứ đều rất đầy đủ.
Nàng rất tự nhiên giới thiệu cho Hạ Thần, trong lúc nói, Dao Quang có chút hoảng hốt.
Khoảnh khắc này, nàng như một người vợ trẻ đang giới thiệu quá khứ của mình cho người chồng yêu thương!