Chương 108 Ngựa đạp kinh thành!
- Trang chủ
- [Dịch] Sớm Đăng Lục Thế Giới Trò Chơi, Bắt Đầu Thông Gia Nữ Đế
- Chương 108 Ngựa đạp kinh thành!
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 108 Ngựa đạp kinh thành!
Chương 108 Ngựa đạp kinh thành!
Buổi sáng!
Hạ Thần bước chân vào Đề đăng nhân nha môn.
“Thiếu gia, đêm qua không có động tĩnh gì khác thường!”
Hạ Thiên khẽ nói bên tai Hạ Thần.
“Gọi hết ngũ đại đường chủ đến đây, mở họp!”
Ánh mắt Hạ Thần bình tĩnh. Mấy ngày nay, hắn vẫn luôn phái mật thám giám thị khu vực lân cận nhà những người khả nghi, phòng ngừa bọn chúng đột nhiên đào tẩu.
“Vâng!” Hạ Thiên khẽ gật đầu rồi quay người rời đi.
Đôi mắt Hạ Thần sâu thẳm. Vốn dĩ hắn định đêm nay mới thu lưới, nhưng hiện tại để phòng ngừa ngoài ý muốn xảy ra, hắn quyết định lập tức động thủ.
Hạ Thần đình viện!
“Đại nhân, hôm nay có chuyện gì sao?”
Thôi Hộ vừa bước vào đã phát giác bầu không khí không thích hợp, cảm giác không khí ở đây vô cùng nghiêm túc.
“Người đến đông đủ cả rồi, mở một cuộc họp nhỏ đơn giản thôi!”
Hạ Thần nhìn quanh một lượt, Trịnh Bình, Thôi Hộ, Lục Trầm cùng ngũ đại đường chủ đều đã đến đông đủ. Hứa Tinh Thần, Vu Thiếu Khiêm, Hạ Văn, Trương Văn Liêu cũng có mặt.
“Lục Trầm!”
“Có thuộc hạ!”
Lục Trầm vội vàng đứng lên.
“Lần này ngươi dẫn đội cùng Trịnh Bình, điều động toàn bộ nhân thủ của hai đường, bắt lấy Đổng Vân, Ti trưởng thứ tám tư cho ta, gia quyến giải hết vào đại lao. Đây là bắt văn lệnh, ngươi đi làm đi. Nếu như hắn dám phản kháng, cứ coi như là chém giết, nhưng cố gắng bắt sống. Ta sẽ phái thêm cao thủ đi cùng ngươi!”
Giọng Hạ Thần vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng mọi người lại nổi lên kinh đào hải lãng.
Đổng Vân kia chính là Ti trưởng thứ tám tư, bắt hắn coi như chém giết sao?
Cái này…
Lục Trầm nhìn bắt văn thư Hạ Thần đưa tới, ánh mắt vô cùng ngưng trọng.
“Đại nhân yên tâm, nhất định làm tốt việc này, tuyệt đối không để hắn chạy thoát!”
Lục Trầm thần sắc chăm chú, biết lần này để hắn dẫn đội chính là cho hắn cơ hội để thể hiện.
Hạ Thần lại nhìn về phía một nam tử trung niên, đây là đường chủ mới được hắn cất nhắc lên.
“Ngươi mang theo người của ngươi, bắt hết những người có tên trong danh sách này xuống!”
Hạ Thần đưa cho hắn một phần danh sách, phía trên có tên ba vị Thiên hộ và bảy vị Bách hộ.
“Tuân lệnh, Đại nhân!”
“Thôi Hộ, ngươi cầm thủ lệnh của ta, đến Cấm quân Vũ Lâm vệ điều một ít nhân thủ tới, để bọn họ hiệp trợ phá án. Chuyện này hôm nay quan trọng vô cùng, đuổi bắt phạm nhân là hàng đầu, nhưng cũng phải đảm bảo an toàn cho bách tính Kinh Thành, phòng ngừa bất trắc xảy ra!”
Thôi Hộ nhận thủ lệnh có văn thư từ Chỉ huy sứ Mã Tống của Hạ Thần, quay người liền đến Vũ Lâm vệ nha môn điều người.
Tất cả mọi người ý thức được Kinh Thành hôm nay chỉ sợ sắp có địa chấn.
Đại nhân nhà mình hôm nay muốn làm đại sự rồi!
“Những người còn lại theo ta cùng nhau hành động. Nửa giờ sau xuất phát, ai mà để lộ tin tức trước, ta tru di cả nhà hắn!”
Hạ Thần ngồi ở chủ vị, ánh mắt chậm rãi liếc qua mọi người trong sân, khiến ai nấy đều thấy lạnh sống lưng.
“Đại nhân yên tâm, chúng ta bên này nhất định không xảy ra sai sót!”
Mấy người vội vàng đứng lên nói.
Gần giữa trưa, sắp đến giờ cơm!
“Không phải bảo ăn cơm sao? Sao đột nhiên lại bảo chúng ta chờ xuất phát, là có nhiệm vụ gì sao?”
“Không biết nữa! Chắc là có chuyện, về ăn cơm thôi!”
“Đầu nhi, xảy ra chuyện gì vậy? Sao cảm giác nha môn bên trong bầu không khí có chút nghiêm túc!”
Trong doanh phòng, đám người vừa mặc khôi giáp vừa bàn tán, có người hỏi đầu nhi Bách hộ của mình để nghe ngóng tin tức.
“Ta cũng không biết, cứ nghe theo an bài của cấp trên là được!”
Lý Bách hộ lắc đầu, hắn cũng hoàn toàn không hiểu ra sao.
Đừng nói là hắn, ngay cả cấp trên của hắn, những Thiên hộ cũng không biết rốt cuộc muốn làm gì.
Nhưng mặc kệ! Chỉ cần không phải để bọn hắn đi xung kích hoàng cung, trong Kinh thành này không có chuyện gì bọn hắn không dám làm!
Xảy ra chuyện gì thì đã có cấp trên gánh!
Rất nhanh!
Nửa canh giờ đã đến.
Đám người võ trang đầy đủ chờ xuất phát. Vừa bước ra khỏi doanh địa, bọn họ liền thấy Hạ Thần khoác trên mình bộ khôi giáp màu vàng, sau lưng đeo một thanh trường đao màu đỏ rực, cưỡi một con thượng đẳng bạch mã, cũng võ trang đầy đủ. Không khí ở đây tràn ngập sát khí.
“Đại nhân, Đệ Nhất Đường và Đệ Tam Đường đã tập hợp xong!”
Thôi Hộ và một vị Đường chủ khác ôm quyền hành lễ.
“Toàn thể nghe lệnh, theo ta đi, mang các ngươi đi… tịch biên gia sản!”
Hạ Thần lúc này như một thanh kiếm đã tuốt khỏi vỏ, sắc bén không gì cản nổi, khí thế cường thịnh đến cực điểm. Ánh mặt trời chiếu lên bộ khôi giáp màu vàng, rọi hắn như một vị Chiến Thần.
Tiếng vó ngựa vang vọng khắp Kinh Thành!
Ầm ầm trực tiếp vụt qua con đường lớn ở trung tâm.
Những người buôn bán nhỏ ven đường và người đi đường nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng này đều tái mét mặt mày, sắc mặt nghiêm trọng.
“Đề đăng nhân đã lâu không có đại chiến trận như vậy, đây là xảy ra chuyện gì sao?”
“Trong triều có vị đại quan nào ngã ngựa, đây là muốn bao vây nhà cửa?”
“Nhanh nhanh nhanh, có chuyện lớn rồi, mau về bẩm báo lão gia!”
Đám người bàn tán xôn xao. Những người đang nhàn nhã uống trà, uống rượu ở các tửu lâu ven đường cảm nhận được chấn động từ vó ngựa khiến nước trong chén rượu tràn ra, lập tức sắc mặt vô cùng ngưng trọng, vội vàng tính tiền rồi về bẩm báo lão gia nhà mình, sợ đại họa giáng xuống đầu.
Toàn bộ Kinh Thành đều bị tiếng vó ngựa của Hạ Thần làm rung chuyển.
Lòng người hoang mang, nhưng cũng có một số người đọc sách vừa mới đến Kinh Thành chuẩn bị cho kỳ thi mùa thu, nhìn Hạ Thần cưỡi bạch mã thượng đẳng đi đầu, ánh mắt sùng bái vô cùng.
“Vị tướng quân mặc khôi giáp vàng đi đầu kia là ai vậy? Khí khái hào hùng, thật uy vũ!”
“Đại trượng phu nên như thế chứ, vó ngựa tung hoành Kinh Thành! Luôn có một ngày, ta cũng muốn được như người này!”
“Người này xem ra tuổi không lớn lắm, nhưng dường như là thủ lĩnh của Đề đăng nhân. Đại Võ ta lại có thiếu niên anh kiệt như vậy sao?”
Rất nhiều người đọc sách vốn đang ở trà lâu, tửu lâu, trên đại lộ trung ương cảm thụ sự phồn hoa của Kinh Thành, lúc này ánh mắt đều không khỏi bị Đề đăng nhân thu hút.
Ánh mắt Hạ Thần bình tĩnh. Bên cạnh hắn là Thôi Hộ, Hạ Thiên, Hạ Văn, Trương Văn Liêu. Trên mặt Hạ Văn và Trương Văn Liêu đều lộ vẻ hưng phấn, đặc biệt là Trương Văn Liêu, vừa hưng phấn vừa khẩn trương.
Ba tháng trước, hắn còn là một tù nhân, nhưng chỉ vì đi theo đại nhân mà có thể tham gia vào cảnh tượng hoành tráng như vậy. Bây giờ lại còn muốn đi bắt Ti trưởng Đề đăng nhân, chuyện này đặt vào ba tháng trước, hắn căn bản không dám nghĩ tới.
“Đại nhân, sắp đến rồi. Ti trưởng Đệ Lục Ti Vương Tông Trạch ở trong con ngõ nhỏ này. Từ khi bị triệu hồi về Kinh Thành, ngoài việc xử lý công vụ ở nha môn, phần lớn thời gian hắn đều uống trà, nuôi chim. Hôm nay còn chưa ra ngoài!”
Vu Thiếu Khiêm cũng cưỡi ngựa, đi theo bên cạnh Hạ Thần rồi nhỏ giọng nói.
“Dẫn người bao vây hắn lại trước, một con ruồi cũng không được thả ra!”
Ánh mắt Hạ Thần trong nháy mắt xuyên thấu hư không, xuyên qua con hẻm, nhìn thấy một nam tử trung niên đang nằm trên ghế xích đu nhắm mắt uống trà trong đình viện Vương gia.
Lúc này, nam tử trung niên kia đã đứng thẳng dậy, ánh mắt vô cùng ngưng trọng nhìn về phía đình viện bên ngoài, trong mắt lộ ra một tia sát khí, thần thái cực kỳ khẩn trương.
“Hắn đã phát hiện ra chúng ta rồi! Không cần ẩn nấp, trực tiếp xông lên, coi chừng đối phương đột nhiên xuất thủ!”
Hạ Thần lớn tiếng nói, một ngựa đi đầu, trực tiếp xung phong lên trước. Mọi người phía sau nhất thời khí thế bừng bừng!