Chương 56 _ Một quyền ra, tức vô địch!
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 56 _ Một quyền ra, tức vô địch!
Chương 56: Một quyền xuất ra, tức vô địch!
Tóc dài nam tử nhìn chằm chằm gã kiếm tu phía xa, ánh mắt lộ vẻ cuồng nhiệt: “Cuối cùng cũng gặp được một kẻ không tầm thường.”
Kiếm tu kia liếc nhìn tóc dài nam tử, khẽ mỉm cười: “Ngươi cũng không quá yếu.”
Lời vừa dứt, bốn phía xôn xao.
Những cường giả ẩn mình rình mò đều nhìn kiếm tu với ánh mắt nghi hoặc. Tên này cuồng vọng quá nhỉ? Hắn không biết người trước mặt là ai sao?
Tóc dài nam tử nhìn chằm chằm kiếm tu: “Ngươi chỉ có một cơ hội xuất kiếm.”
Kiếm tu khẽ gật đầu: “Ta cũng vậy, sẽ không có kiếm thứ hai.”
Lời vừa dứt, kiếm tu đột ngột rút kiếm.
“Ông!”
Một tiếng kiếm reo vang vọng, một đạo kiếm quang xé gió lao đi.
Kiếm quang thoạt nhìn bình thường, không gian cũng không hề gợn sóng.
Một kiếm này tựa như không tồn tại trên thế gian.
Ngay khi nhìn thấy kiếm này, đồng tử của tóc dài nam tử co lại thành hình kim. Hắn đột nhiên nắm chặt hai quả đấm, trong chớp mắt biến thành màu xích kim. Cùng lúc đó, một cỗ khí thế vô địch từ trong cơ thể hắn lan tỏa ra. Mảnh Tinh Hà vũ trụ này trong khoảnh khắc hóa thành bột mịn. Những cường giả đỉnh cấp đang vây xem lập tức hoảng hốt, điên cuồng lùi lại. Bởi vì chỉ một luồng khí thế thôi cũng đủ trấn sát bọn họ!
Tóc dài nam tử vung mạnh hai quả đấm. Trong nháy mắt, hắn vung ra 9999 quyền. Mỗi một quyền đều ẩn chứa một loại Đại Đạo. Khi hắn vung ra quyền cuối cùng, quyền thế bỗng nhiên tăng vọt lên gấp ngàn vạn lần!
Vô địch quyền!
Một quyền xuất ra, tức vô địch!
Nhưng khi kiếm quang kia ập đến, vô địch quyền thế của hắn bắt đầu tan vỡ từng khúc…
Kiếm quang kia, không gì sánh nổi!
Khi thấy quyền thế của mình bị kiếm tu dễ dàng phá tan, tóc dài nam tử không thể tin vào mắt mình. Rất nhanh, hắn cảm nhận được một loại thế mà trước giờ chưa từng cảm nhận.
Vô địch khí thế!
Đó cũng là một loại vô địch khí thế! Giờ khắc này, hắn chợt hiểu ra thế nào mới thật sự là vô địch.
Hắn đã hiểu!
Hắn gầm lên, hai quả đấm lại vung lên, hết quyền này đến quyền khác. So với trước kia, khí thế mỗi quyền của hắn mạnh hơn gấp mấy trăm lần. Không chỉ vậy, quyền thế của hắn càng lúc càng kinh khủng. Đến khi hắn tung ra quyền cuối cùng, tựa như trăm vạn ngọn núi lửa cùng bùng nổ, từng đạo quyền thế đáng sợ ập đến, nghiền ép kiếm quang kia!
“Quy chân…”
Trong đám người, một đạo sĩ nhìn tóc dài nam tử đang vung quyền kia, hơi kinh ngạc: “Có chút thú vị đấy!”
Quyền thế của tóc dài nam tử mạnh hơn trước vô số lần, mạnh đến mức chưa từng có. Thế nhưng vẫn không thể ngăn cản kiếm quang kia. Bù lại, quyền thế kinh khủng này khiến tốc độ kiếm quang chậm lại đôi chút.
Nhìn thấy kiếm quang vẫn lao đến, hai mắt tóc dài nam tử đỏ ngầu. Hắn điên cuồng vung nắm đấm, từng đạo quyền thế đáng gờm phun ra, nghiền ép kiếm quang.
Giờ khắc này, quyền thế của hắn chấn động ức vạn tinh hà văn minh. Vô số cường giả ngẩng đầu nhìn về phía mảnh Tinh Vực này, kinh hãi tột độ.
Dưới nắm đấm oanh kích điên cuồng của tóc dài nam tử, kiếm quang dù không dừng lại, nhưng tốc độ càng lúc càng chậm… Đến khi kiếm quang chỉ còn cách hắn nửa trượng, cuối cùng cũng bị ép dừng lại.
Tóc dài nam tử ngẩng đầu nhìn kiếm tu, thấy kiếm tu đang mỉm cười nhìn hắn: “Cũng không tệ, nhưng vẫn chưa đủ tư cách để ta phải rút kiếm lần hai.”
Nói xong, thân thể kiếm tu đột nhiên mờ đi. Cùng lúc đó, kiếm quang trước mặt tóc dài nam tử khẽ run lên, trong khoảnh khắc, tất cả khí thế của tóc dài nam tử tan thành hư vô. Nhưng kiếm quang kia không lao thẳng vào hắn mà biến mất tại chỗ.
Thấy thân thể kiếm tu dần mờ đi, đồng tử tóc dài nam tử co rút lại. Hóa ra kiếm tu này không phải bản thể mà chỉ là một phân thân!
Tóc dài nam tử gắt gao nhìn kiếm tu đang hóa ảo: “Ta đời này nhất định đánh bại ngươi!”
Kiếm tu cười nói: “Chờ ngươi.”
Sau khi kiếm tu hoàn toàn biến mất, tóc dài nam tử đứng lặng rất lâu. Bỗng nhiên, hắn đấm mạnh vào đầu mình.
Ầm ầm!
Hắn tại chỗ tiến vào Luân Hồi!
Trận chiến vừa rồi cho hắn hiểu rõ quyền đạo của mình còn nhiều thiếu sót. Hắn muốn quên đi trí nhớ, trùng tu lại một đời, hoàn thiện triệt để quyền đạo của mình, đạt đến cảnh giới “vô địch” chân chính.
…
Trong sơn cốc, Diệp Tông liên tục vung quyền oanh kích. Từng tòa núi lớn bị hai quả đấm của hắn san bằng…
…
Trung Thổ Thần Châu, Quan Huyền thư viện.
Diệp Thiên Mệnh bật dậy khỏi giường, nhìn quanh rồi thở dài một hơi nặng nề, sau đó ngả lưng xuống.
Diệp Thiên Mệnh khẽ nhắm mắt, một lúc lâu sau mới hỏi: “Tháp tổ, chuyện trước kia ta cùng đại địa hòa làm một thể, không phải nằm mơ đấy chứ?”
Tiểu Tháp đáp: “Không phải.”
Diệp Thiên Mệnh nhếch miệng cười. Nụ cười dần dần nở rộng.
Hòa làm một thể với đại địa, dù bây giờ hắn chỉ có thể hòa nhập với một phần nhỏ, nhưng với hắn mà nói, đó là một phương hướng hoàn toàn mới, và tiềm năng của phương hướng này là vô hạn.
Lúc này, Mục Quan Trần bưng hai bát cơm đi đến.
Diệp Thiên Mệnh vội vàng ngồi dậy: “Lão sư.”
Mục Quan Trần đưa một bát cơm cho Diệp Thiên Mệnh, cười nói: “Ăn trước đi!”
Cơm chiên trứng!
Diệp Thiên Mệnh cười tươi: “Đa tạ lão sư.”
Sư đồ hai người ngồi ở cửa, Diệp Thiên Mệnh ăn ngấu nghiến. Hắn quả thật đang đói bụng.
Ăn xong, Diệp Thiên Mệnh lau miệng: “Lão sư, con đã nhận được truyền thừa Siêu phàm văn minh, bọn họ cho con một kiện thần vật và một tòa tháp.”
Mục Quan Trần hỏi: “Có điều kiện gì không?”
Diệp Thiên Mệnh gật đầu: “Bọn họ muốn sau này con sống, Siêu phàm văn minh sẽ vĩnh tồn.”
Mục Quan Trần khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
Diệp Thiên Mệnh tò mò hỏi: “Lão sư, Tiêu Bắc ở Quan Huyền giới thuộc cấp bậc nào trong thế hệ trẻ tuổi?”
Mục Quan Trần cười: “Bình thường thôi.”
Diệp Thiên Mệnh quay đầu nhìn Mục Quan Trần. Mục Quan Trần cười: “Nếu là ở thời đại của ta, hắn còn không bằng.”
Diệp Thiên Mệnh hiếu kỳ: “Lão sư, ngươi ở thời đại kia thuộc cấp bậc nào?”
Mục Quan Trần cười trừ: “Chuyện cũ rồi.”
Diệp Thiên Mệnh truy hỏi: “Lão sư kể con nghe một chút đi?”
Mục Quan Trần đặt bát đũa xuống, rồi nói: “Thiên Mệnh, con nghĩ thế nào mới là thiên tài thực sự?”
Diệp Thiên Mệnh đáp: “Đương nhiên là người có thực lực mạnh rồi.”
Mục Quan Trần gật đầu: “Còn gì nữa không?”
Diệp Thiên Mệnh im lặng một lát rồi nói: “Xin lão sư chỉ giáo.”
Mục Quan Trần định nói thì Phục Tàng bưng một bát cơm từ một bên đi tới, tiến thẳng đến chỗ sư đồ hai người, nhìn chằm chằm Diệp Thiên Mệnh: “Sao không cho ta mang cơm?”
Diệp Thiên Mệnh: “…”
Mục Quan Trần giải thích giúp Diệp Thiên Mệnh: “Hắn bị trọng thương hôn mê, giờ mới tỉnh lại.”
Phục Tàng xòe tay ra, một chiếc nạp giới bay đến trước mặt Diệp Thiên Mệnh: “Lần sau nhớ đưa.”
Nói xong, nàng quay người rời đi.
Diệp Thiên Mệnh: “…”
“Phục Tàng, chờ một chút đã.”
Mục Quan Trần đột nhiên lên tiếng.
Phục Tàng quay đầu lại nhìn Mục Quan Trần. Mục Quan Trần mỉm cười: “Ngươi cũng ngồi xuống, chúng ta nói chuyện.”
Phục Tàng cau mày, rõ ràng không muốn, nhưng không từ chối, nàng ngồi xuống một bên.
Mục Quan Trần nhìn hai người, mỉm cười nói: “Hiện tại chỉ có hai loại thiên tài, một là Tiên Thiên thiên tài, hai là Hậu Thiên thiên tài.”
Diệp Thiên Mệnh nghi hoặc: “Tiên Thiên thiên tài?”
Mục Quan Trần gật đầu: “Quan Huyền vũ trụ, thế gia tông môn mọc lên san sát. Đệ tử của bọn họ chính là Tiên Thiên thiên tài. Bởi vì từ khi sinh ra, họ đã có được tài nguyên tu luyện và giáo dục cao nhất thế giới. Dù căn cốt không tốt, cũng chẳng sao cả. Bọn họ có rất nhiều thủ đoạn để thay đổi căn cốt. Chỉ cần họ muốn, một con lợn cũng có thể bồi dưỡng thành Đại Đế cảnh cường giả.”
Diệp Thiên Mệnh im lặng.
Phục Tàng đang ăn cơm, không nói gì.
Mục Quan Trần tiếp tục: “Còn Hậu Thiên thiên tài là những phàm nhân bình thường. Dù thiên phú của họ tốt đến đâu, nhưng không có tài nguyên tốt, thành tựu cuối cùng cũng có giới hạn. Dĩ nhiên, cũng có những người xuất thân bình thường nhưng lại tiến xa, nhưng số đó rất ít.”
Nói xong, ông khẽ lắc đầu: “Tài nguyên thế giới vốn có hạn. Nay vì trật tự mới của Quan Huyền kiếm chủ mà xuất hiện một nhóm quyền quý mới. Tài nguyên mà tầng lớp dưới có thể chia sẻ ngày càng ít.”
Diệp Thiên Mệnh trầm giọng: “Dự tính ban đầu của Quan Huyền kiếm chủ khi thiết lập trật tự là vì công bằng và chính nghĩa…”
Mục Quan Trần thở dài: “Từ xưa đến nay, chưa từng có thứ gì gọi là công bằng và chính nghĩa tuyệt đối. Chỉ có những thỏa thuận mà mọi người đạt được thông qua đàm phán ở những thời điểm và địa điểm khác nhau… Luật pháp hay đạo đức thường là công cụ mà giới thống trị dùng để ràng buộc thế nhân. Dĩ nhiên, điều này cũng không có gì xấu, bởi vì thế giới này thực sự cần những ràng buộc. Chỉ là những giai cấp quyền quý kia cũng cần phải bị ràng buộc.”
Diệp Thiên Mệnh nhìn Mục Quan Trần: “Lão sư, việc này rất khó.”
Mục Quan Trần cười: “Dĩ nhiên là khó. Lão sư chỉ muốn nói cho con biết, bất kể là Tiêu Bắc hay những tử đệ thế gia tông môn khác, họ có thể đạt được thành tựu và trở thành thiên tài trong mắt người khác, phần lớn là nhờ gia tộc. Đặt một người bình thường vào vị trí của họ, người đó cũng có thể đạt được những gì họ có… Dĩ nhiên, điều này không phải tuyệt đối. Trong những tông môn thế gia đó vẫn có những người thực sự xuất sắc.”
Diệp Thiên Mệnh im lặng.
Mục Quan Trần tiếp tục: “Như ta chẳng hạn. Năm đó ta ở Quan Huyền vũ trụ cũng có chút khả năng… Nhưng lão sư rất rõ ràng, điểm xuất phát của lão sư cao hơn người bình thường rất nhiều. Tài nguyên mà lão sư có được người bình thường khó lòng so sánh. Vì vậy, dù thế nhân gọi lão sư là thiên tài, nhưng trong lòng lão sư rất rõ ràng, tất cả chỉ là vì ta có điểm xuất phát cao hơn người khác mà thôi. Chẳng có gì đáng tự hào cả.”
Diệp Thiên Mệnh gật đầu: “Lão sư, con hiểu rồi.”
Phục Tàng vẫn tiếp tục ăn cơm, không nói gì.
Diệp Thiên Mệnh nói: “Lão sư, hiện tại tông môn thế gia trong vũ trụ của chúng ta mọc lên san sát, họ nắm giữ phần lớn tài nguyên, tầng lớp dưới ngày càng căm hận họ…”
“Sai.”
Mục Quan Trần cắt ngang Diệp Thiên Mệnh, thành thật nói: “Thiên Mệnh, tầng lớp dưới khiển trách và căm hận không phải quyền lợi và của cải của họ, mà là sự lạm dụng của cải và quyền lực của họ, cũng như cách họ có được của cải và quyền lực.”
Diệp Thiên Mệnh nhìn Mục Quan Trần. Mục Quan Trần tiếp tục: “Con nghĩ xem, nếu người làm quan đều như Phương Ngự đại nhân, người giàu có đều như Quan Huyền kiếm chủ năm xưa, tầng lớp dưới có khiển trách và căm hận họ không? Không hề. Tầng lớp dưới còn ước gì có nhiều người như vậy hơn nữa kìa.”
Diệp Thiên Mệnh suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Lão sư, con hiểu rồi.”
Mục Quan Trần gật đầu. Đang định nói thì Tống Thời đột nhiên xuất hiện ở sân, nhìn Diệp Thiên Mệnh, đưa hai quyển trục cho Diệp Thiên Mệnh: “Có hai người gửi thư cho con đây.”
Diệp Thiên Mệnh đứng dậy nhận lấy. Mở ra xem, hắn giật mình.
Một phong thư là Nam Lăng Chiêu gửi tới, một phong là An Ngôn.
Tống Thời hỏi: “Là mời con tham gia ‘Quan Huyền thi biện luận’?”
Diệp Thiên Mệnh gật đầu: “Đúng vậy, viện chủ. ‘Quan Huyền thi biện luận’ là gì vậy ạ?”
Tống Thời cười. Ông liếc nhìn Mục Quan Trần: “Việc này phải hỏi lão sư của con. Lão sư của con năm đó là quán quân của cuộc thi biện luận đó đấy.”
Diệp Thiên Mệnh quay đầu nhìn qua Mục Quan Trần. Mục Quan Trần mỉm cười: “‘Quan Huyền thi biện luận’ là một cuộc thi biện luận do Quan Huyền thư viện chính thức tổ chức. Họ mời một số người trẻ tuổi xuất sắc đến tranh luận. Nói đơn giản là hai bên sẽ tranh luận theo một chủ đề nhất định. Cuộc thi này rất khắt khe về khả năng tư duy, phản ứng, biểu đạt ngôn ngữ và năng lực tổng hợp của học sinh.”
Nói xong, ông dừng một chút rồi nói thêm: “Nên tham gia. Ở đó, con sẽ gặp được nhiều bạn bè đồng trang lứa ưu tú, cũng sẽ tiếp xúc được nhiều tư tưởng khác nhau.”
Tống Thời cũng gật đầu: “Quả thực nên tham gia. Nếu đạt được thứ hạng, còn có phần thưởng nữa.”
Diệp Thiên Mệnh lập tức hứng thú: “Phần thưởng gì ạ?”
Tống Thời cười: “Phần thưởng mỗi lần thi biện luận không giống nhau. Năm đó lão sư của con được thưởng ba quyển cổ thư. Ngoài ra, con còn có thể tự do vào tàng thư khố của Quan Huyền thư viện, tham dự một số hội nghị đặc biệt của nội các… Quan trọng nhất là có một danh hiệu: Văn viện đệ nhất nhân.”
Mục Quan Trần lắc đầu cười: “Đều là hư danh.”
Diệp Thiên Mệnh nhìn Mục Quan Trần, cười nhếch mép: “Con không ngờ năm đó lão sư lại lợi hại như vậy.”
Tống Thời nói đầy ẩn ý: “Lão sư của con năm đó còn lợi hại hơn con tưởng nhiều. Năm đó thầy ấy có thể là…”
Mục Quan Trần đột ngột cười: “Lão Tống, thôi thôi, đều là chuyện cũ rồi, nhắc lại làm gì.”
Tống Thời lắc đầu, không nói gì thêm.
Mục Quan Trần nhìn về phía Diệp Thiên Mệnh: “Con nên tham gia cuộc thi biện luận này… Phục Tàng con cũng có thể tham gia.”
“Không!”
Phục Tàng từ chối thẳng thừng.
Mục Quan Trần nói: “Nếu đạt được mười thứ hạng đầu, con có thể tu tập ở Võ Các một tháng. Võ Các rất có ích lợi cho Phục Tàng con bây giờ.”
Võ Các!
Phục Tàng cau mày.
Nếu nói có gì ở Quan Huyền vũ trụ có thể khiến nàng cảm thấy hứng thú thì đó chắc chắn là Võ Các trong truyền thuyết kia.
Phục Tàng không biểu cảm: “Không ai mời ta.”
Mục Quan Trần nói: “Chuyện nhỏ, cứ để ta giải quyết.”
Phục Tàng lại nói: “Ta chỉ biết đánh nhau, không biết đọc sách.”
Mục Quan Trần cười nói: “Con cùng Thiên Mệnh đi cùng nhau, hai con cùng đại diện cho thư viện Trung Thổ Thần Châu tham gia. Việc này, tự nhiên giao cho nó.”
Phục Tàng im lặng một lát rồi quay sang nhìn Diệp Thiên Mệnh, không nói gì, ném thẳng cho hắn một chiếc nạp giới.
Bên trong có chừng 1 vạn Linh tinh!
Diệp Thiên Mệnh nhận lấy nạp giới, tươi cười rạng rỡ: “Sư tỷ tốt của con ơi, mọi việc cứ giao cho con, sư tỷ cứ xem là được.”
Phục Tàng lắc đầu: “Ngươi nghèo quá.”
Diệp Thiên Mệnh: “???”