Chương 346 Quỳ! (1)
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 346 Quỳ! (1)
Chương 346: Quỳ! (1)
“Quỳ xuống!”
Ý nghĩ ấy chợt lóe lên trong đầu Tinh Thần, không hề báo trước.
Bịch!
Hai chân Tinh Thần bỗng nhũn ra, hắn quỳ sụp xuống tại chỗ.
Bối rối tột độ.
Tinh Thần mặt mày ngơ ngác, đầu óc trống rỗng, không thể tin vào sự thật.
Cái quỷ gì thế này?
Ta đang ở đâu?
Một hồi lâu sau, đại não hắn mới dần hồi tỉnh, hình như ý thức được điều gì, Tinh Thần đột ngột ngẩng đầu nhìn về phía bóng hình nữ tử váy trắng ở phía xa. Nàng đã quay người, chậm rãi rời đi.
Đến liếc nhìn hắn một cái cũng không thèm!
Không xứng!
Tinh Thần trong nháy mắt hiểu ra ý tứ của đối phương. Một nỗi nhục nhã vô bờ dâng lên, hắn khao khát phản kháng, hai tay siết chặt, ngàn tỉ ngôi sao chi quang đột nhiên bùng nổ trong cơ thể.
Nhưng thứ tinh quang kia vừa mới lóe lên đã lập tức tan biến, tựa như gặp phải một bình chướng vô hình, căn bản không thể nào ngưng tụ thành hình.
“Sao có thể!”
Tinh Thần kinh ngạc tột độ, giận dữ gầm lên một tiếng, hắn lại lần nữa ngưng tụ, nhưng sao trời chi quang vừa mới xuất hiện liền lại tiêu tan.
Giờ khắc này, một nỗi kinh khủng lại trỗi dậy trong sâu thẳm nội tâm hắn.
Từ sau lần đối mặt với kiếm đạo chi thần viễn cổ kia năm xưa, hắn đã quá lâu rồi chưa từng nếm trải cảm giác sợ hãi này.
Hắn biết, tất cả đều do nữ tử váy trắng kia. Hắn ý thức được, sự chênh lệch giữa hắn và đối phương lớn đến mức vượt quá sức tưởng tượng.
Nhưng sao có thể như vậy được?
Sau thời đại Chúng Thần, nhân gian sao có thể xuất hiện cường giả cấp bậc này? Lẽ nào…
Chẳng lẽ Thiên Ma tái hiện?
Ánh mắt hắn hướng về cuối tầm mắt, nhưng nữ tử váy trắng đã biến mất không dấu vết.
Mà giờ khắc này, thân thể hắn đang từng chút một tiêu tán.
Không đúng!
Hắn đang bị phản đoạt xá!
Tinh Thần kinh hãi tột độ, muốn rách cả mí mắt, gào thét: “Ngươi là ai… Không thể nào, thế gian tuyệt đối không thể có cường giả như vậy tồn tại… Ngươi có phải đạo ngoại Thiên Ma…”
Từ thời đại Chúng Thần đến nay, chưa từng có ai mạnh mẽ đến vậy.
Chưa từng có!
Nhưng mặc kệ hắn gào thét, chất vấn thế nào, nữ tử váy trắng kia cũng không hề xuất hiện.
Hắn tuyệt vọng!
Đương nhiên, thứ cảm xúc lớn hơn cả vẫn là sỉ nhục.
Bởi vì hắn biết, ả ta nhìn hắn chẳng khác nào nhìn một con sâu kiến. Không đúng, trong mắt ả, hắn thậm chí còn chẳng bằng sâu kiến!
Hắn đường đường là thần!
Nhưng dù cho không cam lòng đến đâu, dù sỉ nhục thế nào, hắn cũng không thể làm gì.
Hắn dùng hết mọi thủ đoạn, nhưng vẫn vô dụng.
Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn mình từng chút một bị thôn phệ.
Bên ngoài, Diệp Thiên Mệnh giờ phút này đột nhiên cảm thấy vô số tin tức tràn vào trong đầu.
Hắn nhất thời có chút mộng màng, nhưng rất nhanh, hắn phát hiện, những tin tức kia đều là ký ức.
Là ký ức của Tinh Thần!
Diệp Thiên Mệnh càng thêm sửng sốt.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Vì sao trong đầu mình lại có ký ức của Tinh Thần?
Rất nhanh, hắn đột nhiên có chút hiểu ra.
Có lẽ Tinh Thần đã thất bại khi đoạt xá hắn.
Nhưng vì sao lại thất bại?
Diệp Thiên Mệnh vô cùng nghi hoặc. Hắn tuy có Chúng Sinh Luật, nhưng thứ đó chắc chắn vô dụng với cường giả cấp bậc này.
Hắn không có thời gian suy nghĩ nhiều, bởi vì ký ức vô tận của Tinh Thần giờ phút này đang cuồn cuộn như thủy triều đổ ập vào thức hải hắn.
Quá nhiều!
Hắn cảm giác đầu óc sắp nổ tung.
Mà giờ khắc này, Tinh Thần vẫn rên rỉ trong uất hận. Hắn bị kiếm quang kia trọng thương, phong ấn suốt bao năm, vất vả lắm mới thoát khốn, lại còn gặp được một kẻ kế tục tốt như vậy.
Giờ thì tất cả sắp sửa tiện nghi cho kẻ khác, sao hắn cam tâm cho được??
Đến cả cuộc đại chiến Chúng Thần hắn còn may mắn sống sót… Hắn không muốn c·hết!
Hắn điên cuồng phản kháng, nhưng vô dụng.
Tử vong càng lúc càng đến gần, cuối cùng, khát vọng sinh tồn khiến hắn gạt bỏ sự cao ngạo của một vị “thần”, chủ động cầu xin Diệp Thiên Mệnh tha thứ: “Ngươi thả ta đi, ta có thể…”
Diệp Thiên Mệnh thẳng thừng cự tuyệt: “Nằm mơ đi.”
Tinh Thần: “…”
Diệp Thiên Mệnh chẳng thèm quan tâm đến Tinh Thần đang tru tréo, vội vã ngồi xuống, bắt đầu cấp tốc hấp thu ký ức của Tinh Thần.