Chương 26: Thiên Long tộc!
Diệp Thiên Mệnh ôm Tiểu Tháp rời khỏi đại điện, Tần Liên kia cũng không đuổi theo, sắc mặt gã vô cùng khó coi. Nếu không phải cố kỵ Nam Lăng Chiêu, gã đã động thủ từ lâu rồi.
“Thấy Dương Liêm Sương?”
Dương Liêm Sương là ai?
Đó chính là người sáng lập Ngân Hà Tông, nhân vật tầm cỡ như vậy, nếu không phải Ngân Hà Tông đang gặp nguy cơ diệt tông, gã đâu dám tùy tiện quấy rầy? Hơn nữa, cái tháp kia vừa mở miệng đã gọi thẳng tên húy của Dương Liêm Sương, không hề có ý tôn kính nào, thật sự là vô lễ đến cực điểm!
Diệp Thiên Mệnh ôm Tiểu Tháp rời khỏi đại điện, thấy Tông chủ Ngân Hà Tông không đuổi theo, liền thở phào nhẹ nhõm.
“Suýt chút nữa thì bị ăn đòn.”
Tiểu Tháp vẫn còn tức giận: “Tiên sư nó, đúng là tháp rơi đồng bằng bị chó bắt nạt, tức chết ta rồi!”
Diệp Thiên Mệnh an ủi: “Tháp tổ, đừng nóng giận, tức giận làm gì cho mệt.”
Tiểu Tháp căm phẫn: “Ta thật sự rất giận mà!”
Diệp Thiên Mệnh: “…”
Một lúc sau, Tiểu Tháp bình tĩnh hơn, trầm giọng nói: “Tiểu gia hỏa, ta không lừa ngươi đâu, ta thật sự quen biết người sáng lập Ngân Hà Tông.”
Diệp Thiên Mệnh gật đầu: “Ta tin Tháp tổ, bởi vì Tháp tổ không cần thiết phải đùa giỡn với ta chuyện này.”
Trong lòng Tiểu Tháp khẽ thở dài, nó vẫn có chút sợ việc này sẽ ảnh hưởng đến hình tượng vĩ ngạn, quang minh vĩ đại của nó trong lòng tên tiểu tử này.
Diệp Thiên Mệnh nói tiếp: “Cách của chúng ta không đúng rồi, bởi vì chúng ta tùy tiện muốn gặp người sáng lập Ngân Hà Tông, vị tông chủ kia chắc chắn sẽ không đồng ý. Hơn nữa, cho dù là gã, e là cũng không thể muốn gặp vị kia là gặp được ngay… Vậy nên, Tháp tổ, ngươi có thể trực tiếp liên hệ với vị kia không?”
Tiểu Tháp bất đắc dĩ: “Không thể.”
Diệp Thiên Mệnh lập tức nhức đầu.
Nhưng hắn chợt nghĩ đến một vấn đề, liền hỏi: “Tháp tổ, ngươi bị phong ấn à?”
Tiểu Tháp đáp: “Ừm.”
Diệp Thiên Mệnh rất kinh ngạc: “Tháp tổ, ngươi lợi hại như vậy, ai có thể phong ấn ngươi được?”
Tiểu Tháp nói: “Thực lực của ta kỳ thật không mạnh lắm, sở trường của ta chính là trí tuệ, ta có đại trí tuệ.”
Diệp Thiên Mệnh: “…”
Tiểu Tháp nói: “Ngươi yên tâm, ta còn quen biết vài người khác, chúng ta cứ từng người từng người đi tìm.”
Diệp Thiên Mệnh hỏi: “Tháp tổ, những người ngươi quen biết có phải đều không thuộc về thời đại này không?”
Tiểu Tháp đáp: “Ừm.”
Diệp Thiên Mệnh suy nghĩ một chút, rồi uyển chuyển nói: “Chúng ta cứ trực tiếp đi tìm tiên tổ của người khác như vậy, e là hơi mạo phạm thì phải.”
Tiểu Tháp: “…”
Diệp Thiên Mệnh đang định nói thêm thì đúng lúc này, Tuần sát sứ ấn trong tay rung nhẹ lên, ngay sau đó, giọng của Nam Lăng Chiêu vang lên: “Ngươi đang ở đâu?”
Diệp Thiên Mệnh vội nhìn về phía Tuần sát sứ ấn: “Chiêu cô nương?”
Nam Lăng Chiêu cười nói: “Ấn này có chức năng truyền âm mà. Ngươi bây giờ ở đâu?”
Diệp Thiên Mệnh nói: “Ta ở Ngân Hà.”
Nam Lăng Chiêu rất kinh ngạc: “Sao ngươi lại chạy đến Ngân Hà rồi?”
Diệp Thiên Mệnh nói: “Chuyện này dài dòng lắm, Chiêu cô nương tìm ta là có chuyện gì sao?”
Nam Lăng Chiêu nói: “Ngươi mau đến Trung Thổ Thần Châu đi… Thôi được rồi, chắc ngươi không biết đường đâu, ta đi đón ngươi.”
Tuần sát sứ ấn trở lại như cũ.
Diệp Thiên Mệnh khẽ vuốt ve viên Tuần sát sứ ấn trong tay, không biết đang suy nghĩ gì.
Không lâu sau, Nam Lăng Chiêu tìm đến.
Diệp Thiên Mệnh đang định lên tiếng thì Nam Lăng Chiêu đã kéo tay hắn đi: “Đi thôi, chúng ta lập tức đến Trung Thổ Thần Châu.”
Diệp Thiên Mệnh: “…”
Rất nhanh, hai người đến Trung Thổ Thần Châu.
Nam Lăng Chiêu dẫn hắn đến một ngọn núi, trước mặt hai người không xa là một tòa cửa đá, trên cửa đá có mấy chữ lớn: Quan Huyền thư viện.
Tấm bảng hiệu đã rỉ sét loang lổ, hai chữ “thư viện” đã ảm đạm gần như không nhìn rõ.
Phía sau cửa đá, trên đỉnh núi có vài tòa cung điện lẻ loi đứng vững, những cung điện kia lâu năm không được tu sửa, rất nhiều bức tường ngoài đã tróc lở.
Diệp Thiên Mệnh hơi nghi hoặc: “Chiêu cô nương, đây là… Quan Huyền thư viện?”
Nam Lăng Chiêu gật đầu: “Nơi này chính là Quan Huyền thư viện ở Trung Thổ Thần Châu, mà Trung Thổ Thần Châu này còn được gọi là Tội Châu.”
Diệp Thiên Mệnh quay sang nhìn Nam Lăng Chiêu: “Tội Châu? Vì sao?”
Nam Lăng Chiêu dẫn hắn đi vào trong thư viện: “Việc này phải kể từ một ngàn năm trước, lúc ấy Trung Thổ Thần Châu có một siêu cấp thế lực, chính là Chân Long nhất tộc. Dĩ nhiên, việc này không liên quan quá nhiều đến Chân Long nhất tộc mà là liên quan đến Thiên Long tộc, thế lực siêu cấp đứng sau Chân Long nhất tộc.”
“Thiên Long tộc!”
Tiểu Tháp đột nhiên lên tiếng.
Diệp Thiên Mệnh thầm hỏi: “Tháp tổ?”
Tiểu Tháp khẽ nói: “Không có gì, chỉ là nhớ đến một cố nhân thôi.”
Diệp Thiên Mệnh thầm nghĩ: “Xem ra Tháp tổ hẳn là quen biết Thiên Long tộc này.”
Nam Lăng Chiêu tiếp tục: “Ta cũng không biết nhiều về Thiên Long tộc cho lắm, chỉ biết năm đó tộc này ở Quan Huyền giới có địa vị và thực lực còn hơn cả Nạp Lan tộc, là thế lực thực sự ‘quyền khuynh triều dã’. Sau này nghe nói Thiên Long tộc phạm phải trọng tội, toàn bộ cường giả đỉnh cấp của tộc bị Kiếm chủ Quan Huyền chém g·iết, những người còn lại cũng bị trục xuất, vĩnh viễn không được trở về Quan Huyền vũ trụ…”
Nói đến đây, nàng liếc nhìn xung quanh: “Mà tổ địa của Thiên Long tộc chính là Trung Thổ Thần Châu. Vì bị liên lụy bởi Thiên Long tộc, nơi này bắt đầu bị thư viện vứt bỏ. Dần dần, nơi này bị mọi người gọi là Tội Châu. Những tông môn và thế gia có thực lực ở địa phương này lúc đó vì không bị liên lụy, cũng đều dồn dập rời đi. Thế gia, tông môn dời đi hết thì nơi này bắt đầu chậm rãi suy tàn…”
Diệp Thiên Mệnh hỏi: “Chiêu cô nương dẫn ta đến đây, là thư viện này nguyện ý thu nhận ta sao?”
Nam Lăng Chiêu đáp: “Phụ thân ta đang bàn bạc với viện chủ của họ. Ngươi yên tâm, nếu phụ thân ta đích thân ra mặt thì chắc chắn sẽ thành công.”
Diệp Thiên Mệnh khẽ nói: “Đa tạ.”
Nam Lăng Chiêu nhìn hắn, cười: “Chúng ta bây giờ cũng xem như bạn bè rồi, bạn bè không cần khách khí quá.”
Diệp Thiên Mệnh khẽ gật đầu, không nói gì, nhưng rất nhiều chuyện đã yên lặng ghi nhớ trong lòng.
Nam Lăng Chiêu đột nhiên kéo tay hắn: “Đi thôi, chúng ta lén nghe xem họ đang nói gì.”
Diệp Thiên Mệnh: “…”
Trong một gian đại điện đơn sơ, Nam Lăng Tầm và một lão giả ăn mặc giản dị ngồi đối diện nhau. Lão giả này chính là viện chủ Quan Huyền thư viện ở Trung Thổ Thần Châu hiện tại: Tống Thời.
Tống Thời khẽ thở dài: “Lăng huynh, huynh làm khó ta rồi! Huynh xem, Trung Thổ Thần Châu chúng ta đã thành ra thế này, còn chịu nổi Tiêu gia và Thanh Châu thư viện nhằm vào sao?”
Nam Lăng Tầm nói: “Khổng huynh, theo ta biết, nếu Trung Thổ Thần Châu lần này vẫn đứng chót bảng thì sẽ bị tước tư cách thành lập thư viện đúng không?”
Vẻ mặt Tống Thời lập tức trở nên khó coi.
Theo quy củ của Quan Huyền vũ trụ, thư viện nào liên tục đứng cuối bảng trong mười kỳ Vạn Châu thi đấu sẽ bị tước tư cách xây dựng thư viện.
Mà trớ trêu thay, Trung Thổ Thần Châu đã liên tục đứng chót bảng trong chín kỳ Vạn Châu thi đấu.
Không phải do người không được, mà là căn bản không có ai tham gia…
Nam Lăng Tầm bình tĩnh nói: “Nếu tình huống đã tệ đến mức này rồi, còn sợ tệ hơn nữa sao?”
Vẻ mặt Tống Thời lập tức đen lại.
Nam Lăng Tầm nói tiếp: “Thiếu niên này đã vượt qua Quan Huyền đạo.”
“Quan Huyền đạo!”
Nghe vậy, Tống Thời lập tức nổi giận: “Ngươi đừng nhắc đến Quan Huyền đạo với ta!”
Nam Lăng Tầm khẽ nói: “Ông vẫn như vậy sao?”
Tống Thời mặt không biểu cảm: “Ngươi nghĩ xem.”
Nam Lăng Tầm khẽ thở dài: “Thiếu niên này không giống vậy. Thiếu niên này hết sức yêu nghiệt, một người thuộc gia tộc mạt đẳng, dựa vào tu luyện của bản thân mà tu luyện đến Tiểu Kiếp cảnh… Đây là chuyện phi thường bất khả tư nghị, nếu các ngươi cố gắng bồi dưỡng, ta không dám chắc mười vị trí đầu, nhưng hai mươi vị trí đầu thì dư sức.”
Tống Thời vẫn lắc đầu: “Chúng ta không chịu nổi trả thù của Thanh Châu thư viện và Tiêu gia.”
Nam Lăng Tầm lại nói: “Lão Tống, vì sao ông vẫn ở lại nơi này? Chẳng phải vì không muốn thư viện này bị tước tư cách xây dựng học viện sao? Mà thiếu niên này đối với ông mà nói chính là một cơ hội trời cho.”
Tống Thời vẫn lắc đầu.
Nam Lăng Tầm nói: “Nam Lăng gia ta sẽ ủng hộ thư viện của các ông 1 triệu linh tinh.”
Tống Thời lập tức nói: “Thành giao!”
Nam Lăng Tầm nhìn gã, đứng dậy đi ra ngoài.
Tống Thời đột nhiên nói: “Bên ngoài đều đồn nha đầu nhà ông coi trọng nó, là thật sao?”
Nam Lăng Tầm liếc nhìn gã, tức giận nói: “Liên quan gì đến ông!”
Nói xong, gã bước ra ngoài.
Tống Thời cười hắc hắc.
Nam Lăng Tầm bước ra bên ngoài, nhìn thấy Nam Lăng Chiêu và Diệp Thiên Mệnh đứng cạnh cột nhà cách đó không xa, Nam Lăng Chiêu vẻ mặt đứng đắn, trên mặt viết rõ: “Ta không có nghe lén đó nha!”
Bên cạnh nàng, Diệp Thiên Mệnh khẽ thi lễ: “Đa tạ tiền bối.”
Nam Lăng Tầm đi đến trước mặt hai người, ánh mắt dừng trên người Diệp Thiên Mệnh, Nam Lăng Chiêu lập tức có chút lo lắng.
Nam Lăng Tầm đánh giá Diệp Thiên Mệnh một lượt, khẽ gật đầu: “Chăm chỉ tu luyện ở đây. Ở đời này, nếu không có thực lực thì dù có vạn trượng lửa giận, cũng chỉ có thể nhổ cỏ mà thôi.”
Diệp Thiên Mệnh gật đầu: “Vãn bối nhớ kỹ.”
Nam Lăng Tầm khẽ gật đầu, nhìn Nam Lăng Chiêu bên cạnh Diệp Thiên Mệnh: “Chúng ta về nhà thôi.”
Nam Lăng Chiêu quay lại nhìn Diệp Thiên Mệnh: “Thư viện ở đây tuy rất lạc hậu, nhưng viện chủ và vị đạo sư duy nhất kia đều không đơn giản đâu. Cố gắng học hỏi, chăm chỉ tu luyện, cố gắng nâng cao thực lực.”
Diệp Thiên Mệnh nhìn nàng: “Bảo trọng.”
Nói xong, hắn đưa viên Tuần sát sứ ấn cho nàng.
Nam Lăng Chiêu nhận lấy Tuần sát sứ ấn, sau đó nhét một chiếc nạp giới vào tay hắn, cười nói: “Bảo trọng.”
Nói xong, nàng quay người theo Nam Lăng Tầm rời đi.
Diệp Thiên Mệnh nắm chặt chiếc nạp giới trong tay, cứ vậy nhìn theo bóng lưng Nam Lăng Chiêu rời đi.
…
Hai cha con đi đến chân trời, Nam Lăng Chiêu đột nhiên hỏi: “Phụ thân, người dường như không quan tâm con có thích hắn hay không nhỉ.”
Nam Lăng Tầm bình tĩnh nói: “Con có phải cho rằng cha làm tất cả những điều này đều có điều kiện, điều kiện đó là muốn con đoạn tuyệt mọi quan hệ với hắn sau này?”
Nam Lăng Chiêu đáp ngay: “Cha con không phải là người như vậy.”
Nam Lăng Tầm nhìn nàng: “Những lời cha định nói với con lúc trước không phải vì chê bai thiếu niên kia, cũng không phải ép buộc con phải lựa chọn gì. Mà là cha thân là tộc trưởng, nhất định phải nói với con những lời đó, bởi vì những chuyện con làm liên quan đến sự an nguy của toàn bộ Nam Lăng tộc.”
Nói xong, gã dừng một chút rồi nói tiếp: “Nhưng với tư cách là một người cha, cha cảm thấy tự hào về hành động của con. Toàn bộ Quan Huyền giới, từ Ngoại Các, Đốc Sát viện, Tuần Sát viện đến Nội Các… Không ai sánh được với con gái của ta. Bọn họ đều là một đám người mục nát. Nếu con sinh vào thời đại của Quan Huyền Kiếm chủ, con chính là Phương Ngự thứ hai. Nam Lăng tộc của ta sẽ vinh quang nhờ con.”
Ánh mắt Nam Lăng Chiêu ươn ướt: “Cha…”
Nam Lăng Tầm trịnh trọng nói: “Nhưng ta không chỉ là cha của con, mà còn là tộc trưởng của Nam Lăng tộc. Con gái à, cha cũng hy vọng con hiểu rõ đạo lý này. Con không chỉ là Tuần sát sứ mà còn là gia chủ đời sau của Nam Lăng gia. Con làm việc không thể chỉ nghĩ đến cá nhân mà còn phải vì gia tộc, đó cũng là trách nhiệm của con, tuyệt đối không nên ‘giỏi việc nước, kém việc nhà’. Cha hy vọng con cả đời bình an.”
Nam Lăng Chiêu khẽ gật đầu: “Cha, con hiểu rồi.”
Nam Lăng Tầm hài lòng gật gật đầu.
Nam Lăng Chiêu nói tiếp: “Lần này con đã phạm phải một sai lầm.”
Nam Lăng Tầm nhìn Nam Lăng Chiêu. Nam Lăng Chiêu lạnh lùng nói: “Không phải tất cả con cháu thế gia tông môn đều hư hỏng cả. Con muốn làm nên đại sự thì không thể chỉ dựa vào một mình con. Con nhất định phải lôi kéo một đám người trẻ tuổi thân thế hiển hách, cùng chí hướng. Con muốn đoàn kết bọn họ, biến họ thành một thế lực cường đại để sau này tiêu diệt Tiêu gia, tiêu diệt tất cả thế gia tông môn phạm pháp.”
Nam Lăng Tầm suýt chút nữa thì ngã xỉu.
“Con hiểu cái chùy ấy!”
“Không ngờ những lời vừa rồi của ta đều vô ích sao?”
Bình luận cho Chương 26 _ Thiên Long tộc!