Chương 199 Vô ý thức muốn đánh chết ngươi!
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 199 Vô ý thức muốn đánh chết ngươi!
Chương 199: Vô ý thức muốn đánh chết ngươi!
Phật Ma Tông.
Diệp Thiên Mệnh trở lại Phật Ma Tông, cuộc sống của hắn lại trở về quỹ đạo thường nhật.
Buổi sáng đọc sách, giữa trưa tu hành, ban đêm vẫn tiếp tục đọc sách.
Dù là đọc sách hay tu hành, kỳ thực hắn đều đang nghiền ngẫm, tích lũy cho bản thân.
Thời gian qua, hắn tiếp thu quá nhiều lý niệm, cần phải lắng đọng lại, để tâm hồn mình được “chạy không”.
Càng vào thời khắc này, càng không thể nóng vội.
Hơn nữa, hắn còn một chuyện trọng yếu cần phải làm, đó chính là nghịch tu cảnh giới.
Tuy rằng hắn đã Liền Nói, nhưng hắn biết rõ cảnh giới hiện tại có chút vô dụng, bởi vì không phải từng bước một mà có, đơn giản mà nói, Đại Đạo căn cơ của hắn bất ổn.
Nghịch tu, chính là để hắn đi đến căn cơ vững chắc.
Quan trọng nhất là, hiện tại đã Liền Nói, Chúng Sinh Luật đệ nhị luật: Chúng sinh bình đẳng đã không thể thi triển.
Thi triển Chúng Sinh Luật đệ nhị luật lúc này chẳng khác nào tăng cường sức mạnh cho đối phương!
Đến khi nào hắn nghịch tu xuống đến Thối Thể Cảnh, khi đó Chúng Sinh Luật đệ nhị luật – chúng sinh bình đẳng mới thật sự đáng sợ.
Một chiêu chúng sinh bình đẳng, đối phương trực tiếp về mo.
Nhưng cảnh giới chân thực của Diệp Thiên Mệnh vẫn là Liền Nói!
Đương nhiên, mưu lợi kiểu này hắn chỉ nghĩ thoáng qua thôi, cũng không quá để ý, đương nhiên hắn sẽ không đặt trọng tâm vào đó.
Mục tiêu của hắn, là tinh thần đại hải.
Ban đêm.
Diệp Thiên Mệnh đang đọc sách thì Thương Hàn bưng một chậu nước đến. Nàng nhẹ nhàng đặt chậu trước mặt Diệp Thiên Mệnh, rồi cúi xuống cởi dép cho hắn.
Diệp Thiên Mệnh ngăn lại, nhưng Thương Hàn quật cường nhìn hắn.
Diệp Thiên Mệnh không lay chuyển được nàng, chỉ có thể mặc kệ.
Thương Hàn cởi giày xong, liền nhẹ nhàng nhúng chân Diệp Thiên Mệnh vào chậu, tỉ mỉ rửa chân cho hắn.
Diệp Thiên Mệnh mỉm cười hỏi: “Ta đi vắng, con có đọc sách không?”
Thương Hàn vội vàng gật đầu: “Dạ có, sư phụ. Con học được nhiều chữ lắm rồi.”
“Thật không?”
Diệp Thiên Mệnh lấy một tờ giấy đặt lên chồng sách, cười nói: “Để ta xem thử.”
Thương Hàn đáp: “Để con rửa chân cho sư phụ xong đã.”
Diệp Thiên Mệnh cười: “Được thôi!”
Lát sau, Thương Hàn lấy khăn mặt lau khô chân cho Diệp Thiên Mệnh, rồi bưng chậu nước đi ra ngoài.
Tiểu Hồn bỗng lên tiếng: “Tiểu chủ, ngài có thể bảo nàng rằng người tu hành có thể dùng thần lực để loại bỏ ô uế, không cần dùng nước đâu.”
Diệp Thiên Mệnh mỉm cười: “Nàng từ nhỏ là cô nhi, lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, chắc chắn thiếu cảm giác an toàn. Dù bây giờ nàng xem nơi này là nhà, nhưng vẫn thiếu cảm giác an toàn, nàng muốn mình có giá trị, chỉ khi cảm thấy mình có giá trị, nàng mới thật sự yên tâm ở lại đây.”
Tiểu Hồn cười hì hì: “Ra là vậy.”
Thương Hàn quay lại, đến bên cạnh Diệp Thiên Mệnh. Diệp Thiên Mệnh đưa bút cho nàng, nàng nhận lấy và bắt đầu viết. Đầu tiên nàng viết tên mình, lần này nắn nót hơn hẳn. Tiếp đó, nàng viết tên Diệp Thiên Mệnh, cũng rất ngay ngắn.
Viết xong, Thương Hàn mong đợi nhìn Diệp Thiên Mệnh.
Diệp Thiên Mệnh mỉm cười: “Viết đẹp lắm.”
Thương Hàn lập tức cười ngọt ngào: “Sư phụ, con muốn nhờ Giang Tả thúc thúc dẫn đi mua sách được không ạ?”
Diệp Thiên Mệnh đáp: “Ta ở đây cũng có mà…”
Thương Hàn lắc đầu: “Sách của sư phụ toàn đạo lý cao siêu, con đọc không hiểu. Con muốn tự chọn mấy quyển nào con đọc được cơ.”
Diệp Thiên Mệnh nghĩ ngợi rồi cười: “Được thôi.”
Diệp Thiên Mệnh cùng Thương Hàn đọc sách chừng một canh giờ. Thấy Thương Hàn mệt mỏi, Diệp Thiên Mệnh bảo nàng đi nghỉ, nhưng nàng không chịu, cứ dựa vào cạnh hắn, bưng quyển sách che mặt rồi ngủ thiếp đi.
Lúc này, Giang Tả đột nhiên bước vào, bước chân rất nhẹ. Hắn khẽ thi lễ với Diệp Thiên Mệnh: “Tông chủ.”
Diệp Thiên Mệnh gật đầu: “Thời gian ta vắng mặt, ngươi làm rất tốt.”
Trong khoảng thời gian hắn đi, Giang Tả đã thay da đổi thịt toàn bộ Phật Ma Tông. Có thể nói, hiện tại Phật Ma Tông đã khởi sắc hơn hẳn. Hơn nữa, dưới sự điều hành của Giang Tả, Phật Ma Tông đã bắt đầu tuyển người trở lại. Dù số lượng không nhiều, nhưng Phật Ma Tông đã có chút máu mới.
Giang Tả cung kính đáp: “Đều là việc thuộc hạ nên làm.”
Diệp Thiên Mệnh hỏi: “Ta nghe nói ngươi định xây mấy tòa thành dưới chân núi?”
Giang Tả gật đầu: “Đúng vậy, thuộc hạ nghĩ như vậy. Phật Ma Tông cần máu mới, đi nơi khác tuyển người phiền phức quá, chi bằng tự mình bồi dưỡng. Vì vậy, thuộc hạ chuẩn bị xây mấy tòa thành, ban bố phúc lợi hậu hĩnh để người từ nơi khác chuyển đến. Như vậy, Phật Ma Tông ta về sau sẽ có nguồn máu tươi dồi dào.”
Nói đến đây, hắn dừng một chút, rồi nói tiếp: “Dĩ nhiên, việc này còn cần Tông chủ quyết định.”
Diệp Thiên Mệnh cười: “Ý tưởng của ngươi rất hay, có thể thực hiện.”
Giang Tả vội gật đầu: “Dạ.”
Diệp Thiên Mệnh nói: “Giang Tả.” Giang Tả nhìn Diệp Thiên Mệnh, Diệp Thiên Mệnh mỉm cười: “Chuyện di dân, đợi sau Võ Đạo đại hội rồi hãy làm.”
Giang Tả hơi ngẩn ra, lập tức hiểu ý, gật đầu: “Dạ.”
Diệp Thiên Mệnh hỏi: “Ngươi có về thăm nhà chưa?”
Giang Tả gật đầu.
Diệp Thiên Mệnh hỏi tiếp: “Thế nào?”
Giang Tả cười nhạt: “Đương nhiên là phong quang vô hạn, ai cũng muốn lấy lòng ta…”
Diệp Thiên Mệnh khẽ gật đầu: “Lòng tham quyền lực của con người vốn dĩ không có thuốc chữa, cứ xem nhẹ cho xong.”
Giang Tả nói: “Thuộc hạ đã xem nhẹ rồi. Từ nay về sau, cái mạng này của thuộc hạ là của Tông chủ.”
Diệp Thiên Mệnh mỉm cười: “Ta cần ngươi làm việc cho ta, chứ không cần mạng của ngươi.”
Giang Tả im lặng, chỉ cúi người làm một lễ thật sâu.
Sau khi Giang Tả rời đi, Trâu Nho bước vào, trầm giọng nói: “Tông chủ, Võ Điện, Ma Điện và Tử Điện đều từ chối Tông chủ đến tu luyện.”
Diệp Thiên Mệnh khẽ gật đầu: “Ta hiểu.”
Hắn bây giờ có thể nói là công khai đối đầu với Quan Huyền Vực, ai dám kết thiện duyên với hắn chẳng khác nào kết thù với Quan Huyền Vực.
Trâu Nho trầm giọng: “Điện chủ Võ Điện thật vô lương tâm, hắn còn được Tông chủ nâng đỡ lên, giờ lại trở mặt không quen biết.”
Nói xong, lão thở dài thườn thượt: “Đáng tiếc, tràng tu luyện của Văn Điện ta quá nhỏ bé…”
Diệp Thiên Mệnh an ủi: “Không sao, ta cũng không vội, cứ từ từ cũng được.”
Trâu Nho khẽ thở dài.
Hiện tại, toàn bộ vũ trụ Quan Huyền, không thế lực nào dám đắc tội Quan Huyền Vực. Dương Già hiện giờ không chỉ là thiếu chủ Quan Huyền Vực, còn là truyền nhân của Thiên Đình và Cổ Triết Tông. Có thể nói, Dương gia sắp thống nhất toàn bộ thế giới chân thật.
Trong tình huống này, ai dám đắc tội Quan Huyền Vực?
Diệp Thiên Mệnh tự nhiên hiểu đạo lý này. Lúc này, đối đầu với Quan Huyền Vực chẳng khác nào đối đầu với toàn bộ thế giới chân thật.
“Ai nha!” Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên từ ngoài cửa: “Diệp tiểu hữu, cuối cùng ngươi cũng về rồi.”
Diệp Thiên Mệnh ngẩng đầu nhìn, người đến là lão Dương. Lão Dương chạy vội vào, mặt mày rạng rỡ.
Vào đến nơi, lão Dương quan sát Diệp Thiên Mệnh tỉ mỉ rồi cười: “Chậc chậc, lợi hại, thật lợi hại. Vậy mà trong thời gian ngắn ngủi đã Liền Nói, chậc chậc, quá vô lý!”
Lão không phải tự mình nhìn ra được, mà là đã trao đổi với Á Sĩ trước khi đến.
Diệp Thiên Mệnh cười hỏi: “Tiền bối, dạo này ngài đi đâu vậy?”
Lão Dương đáp: “Đi một nơi gặp một người…”
Nói xong, lão khẽ thở dài: “Người kia thật thảm, vì một người mà hy sinh hết tu vi, còn rơi vào cảnh ăn mày. Quan trọng nhất là đối phương không thể thu nạp bất kỳ phúc vận nào, ai…”
Diệp Thiên Mệnh nhíu mày, nhìn chằm chằm lão Dương: “Tiền bối muốn nói gì, xin cứ nói thẳng.”
Lão Dương cười: “Không có gì, chỉ hơi xúc động thôi. Thôi, nói chuyện của ngươi đi! Ta biết lần này ngươi đi sẽ có tiến bộ, nhưng không ngờ ngươi lại tiến bộ nhanh đến vậy, ngươi đúng là có chút không hợp lẽ thường.”
Diệp Thiên Mệnh nói: “Tiền bối, ta có một việc muốn thỉnh giáo.”
Lão Dương hỏi: “Chuyện gì?”
Diệp Thiên Mệnh đáp: “Ta có đến Đạo Minh một chuyến.”
Nói xong, hắn nhìn thẳng vào mắt lão Dương: “Tiền bối biết Đạo Minh chứ?”
Lão Dương trợn mắt, lập tức cười ha hả: “Nghe nói, nghe nói!”
Diệp Thiên Mệnh khẽ gật đầu: “Ở Đạo Minh, ngoài Chân Thật Chi Chủ, ta không gặp được ai khác. Thường thì không nên như vậy, nhưng người kia lại không hề xuất hiện.”
Lão Dương hỏi: “Ngươi không gặp được ai?”
Diệp Thiên Mệnh đáp: “Thần Đạo Chủ.”
Lão Dương nhíu mày: “Sao đối phương không gặp ngươi?”
Diệp Thiên Mệnh nhìn chằm chằm lão Dương: “Ta cũng không biết. Cho nên, ta đến hỏi tiền bối.”
Lão Dương suy nghĩ rồi nói: “Ta thấy, có thể đối phương cảm thấy hiện tại chưa thích hợp.”
Diệp Thiên Mệnh cười nhạt: “Hay cho một câu chưa thích hợp!”
Lão Dương đánh giá Diệp Thiên Mệnh rồi cười: “Ngươi đã Liền Nói, tiếp theo định nghịch tu thật à?”
Diệp Thiên Mệnh đáp: “Nghịch tu vừa là xây dựng một con đường hoàn toàn mới, lại vừa là củng cố căn cơ Đại Đạo của ta.”
Lão Dương khẽ gật đầu: “Ngươi nghĩ được đến mức đó thì tốt rồi.”
Diệp Thiên Mệnh tuy đã Liền Nói, nhưng hắn thấy cái Liền Nói này chỉ là lâu đài trên cát, không vững chắc. Gặp phải cường giả Liền Nói thật sự, hắn sẽ bị thiệt thòi.
“Đúng rồi!”
Lão Dương nói: “Nghe nói ngươi đang tìm chỗ tu luyện? Ta có một nơi, ngươi có thể đến đó.”
Diệp Thiên Mệnh nhìn lão: “Vậy đa tạ tiền bối.”
Lão Dương cười ha hả: “Không có gì, việc nhỏ, việc nhỏ!”
Nói xong, lão nhìn thoáng qua Thương Hàn đang ngủ say bên cạnh Diệp Thiên Mệnh rồi nói: “Ngươi cứ bận việc đi, ta đi trước.”
Diệp Thiên Mệnh đáp: “Tiền bối đi thong thả.”
Lão Dương quay người đi ra ngoài. Vừa đi, lão vừa hát: “Trên đời chỉ có mẹ là tốt nhất, có mẹ con như có bảo bối, trên đời…”
Diệp Thiên Mệnh đột nhiên gọi lão lại: “Tiền bối.”
Lão Dương dừng bước, quay lại nhìn Diệp Thiên Mệnh. Diệp Thiên Mệnh vô cùng chân thành nói: “Tiền bối có thể đừng hát nữa được không? Không thì, ta vô ý thức muốn đánh chết ngài.”