Chương 178: Đập Chết Dương Diệp!
Chiếu thư!
Đám người thuộc Văn Viện lúc này đều đang nhìn nam tử mập mạp kia, ánh mắt có chút khinh thường. Với hạng người nịnh nọt này, ai nấy đều chẳng ưa gì.
Diệp Thiên Mệnh nhìn nam tử mập mạp trước mặt, cười bảo: “Có lòng rồi.”
Thấy Diệp Thiên Mệnh không từ chối, nam tử mập mạp lập tức vui mừng, vội nói: “Đều là việc thuộc hạ nên làm. Thuộc hạ không có bản sự gì khác, nhưng lại am hiểu viết đủ loại diễn thuyết văn. Tông chủ nếu có bất cứ nhu cầu gì cứ việc sai bảo thuộc hạ.”
Diệp Thiên Mệnh khẽ gật đầu, cười: “Đi đi.”
Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía Trâu Nho, “Thực lực tổng hợp của Văn Viện hơi kém, cần phải tăng lên. Ngươi cứ an bài cho mọi người ở lại đây, một thời gian ngắn nữa ta sẽ mở Phật Ma Đạo, sau đó chọn lựa một ít đệ tử tông môn ưu tú tiến vào tu luyện.”
Phật Ma Đạo!
Lời vừa thốt ra, đám đệ tử Văn Viện lập tức xôn xao.
Đây chính là Thánh Địa tu luyện của Phật Ma Tông đó!
Nếu có thể vào tu luyện, thực lực nhất định sẽ có bước tiến vượt bậc.
Trâu Nho cũng có chút xúc động, vội vàng gật đầu: “Được.”
Nói xong, hắn ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: “Tông chủ, có cần thông báo cho các viện khác không? Còn cả Tam Điện nữa ạ.”
Diệp Thiên Mệnh lắc đầu: “Không cần.”
Trâu Nho hơi nghi hoặc.
Diệp Thiên Mệnh cười đáp: “Chỉ cần chúng ta đủ mạnh, cuối cùng sẽ có một ngày, bọn họ sẽ xin gia nhập chúng ta thôi.”
Trâu Nho đã hiểu, hắn làm một lễ thật sâu, rồi xoay người đi an bài cho người của Văn Viện.
Từ khi Văn Viện gia nhập, Phật Ma Tông lập tức trở nên náo nhiệt.
Còn đám đệ tử Văn Viện, khi biết có cơ hội vào Phật Ma Đạo tu luyện thì đều cam tâm tình nguyện ở lại nơi này, vì bọn họ đã có hy vọng.
Nhưng nói về lòng trung thành thì chắc chắn là chưa có, bởi những năm gần đây, bọn họ đã không còn xem mình là người của Phật Ma Tông nữa rồi.
Thời gian tiếp theo, Diệp Thiên Mệnh mỗi ngày đều dạy Thương Hàn đọc sách viết chữ, còn hắn thì cũng miệt mài đọc sách. Hắn yêu cầu Trâu Nho thu thập những quyển sách này, bởi hắn không chỉ muốn trau dồi kiến thức, mà còn muốn hiểu rõ hơn về thế giới chân thật và các thế lực lớn ở thế giới này.
Về phần tu luyện, hắn lại không vội.
Bởi vì đọc sách chính là tu đạo, trong sách có muôn hình vạn trạng, mà ngoài sách, đạo pháp lại tự nhiên.
Trong điện, Diệp Thiên Mệnh đang đọc sách, Thương Hàn thì đang viết chữ. Sau hai ngày luyện tập, nàng đã có thể viết tốt tên của mình.
Lúc này, Thương Hàn đột nhiên đặt bút xuống, đi đến bên cạnh Diệp Thiên Mệnh: “Ca ca, huynh lại đang đọc sách đấy à?”
Diệp Thiên Mệnh gật đầu: “Muội luyện tập tốt rồi thì cũng phải đọc nhiều sách vào, ta sẽ chọn cho muội vài quyển.”
Thương Hàn do dự một chút, rồi nói: “Ca ca ơi, đọc sách mệt mỏi lắm, muội không muốn đọc đâu.”
Nói xong, nàng có chút thấp thỏm nhìn Diệp Thiên Mệnh.
Diệp Thiên Mệnh đặt sách xuống, quay đầu nhìn Thương Hàn, cười hỏi: “Vì sao lại không muốn đọc sách?”
Thương Hàn hỏi ngược lại: “Tại sao phải đọc sách chứ? Vừa không thể kiếm tiền, mà cũng không thể trở nên lợi hại. . .”
Diệp Thiên Mệnh suy nghĩ một chút, rồi cười đáp: “Đọc sách không nhất định sẽ giúp con đường phía trước trải đầy gấm vóc, công thành danh toại, nhưng ít ra cũng có thể giúp muội ăn nói có chừng mực, vui chơi có độ, nói chuyện có đức, làm việc có thừa.”
Nói xong, hắn ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: “Còn nữa, đọc sách mà nói không thể kiếm tiền, không thể trở nên lợi hại, thì có lẽ là do đọc chưa đủ nhiều thôi.”
Thương Hàn cười nói: “Ca ca chắc chắn là đọc rất nhiều sách rồi.”
Diệp Thiên Mệnh lắc đầu: “Không nhiều, không bằng sư phụ của ta.”
Thương Hàn hơi kinh ngạc: “Ca ca lợi hại như vậy, thế mà vẫn còn sư phụ ạ?”
Diệp Thiên Mệnh gật đầu: “Sư phụ của ca ca còn lợi hại hơn nhiều, vô cùng vô cùng lợi hại.”
Nói xong, hắn nhẹ nhàng xoa đầu Thương Hàn, cười nói: “Muội cũng phải đọc nhiều sách vào, sau này sẽ giúp ích cho muội rất nhiều đấy, biết không?”
Thương Hàn vội vàng gật đầu: “Dạ!”
Lúc này, một nam tử mập mạp đi đến, chính là người trước đó giúp hắn viết chiếu thư.
Nam tử mập mạp đi đến trước mặt Diệp Thiên Mệnh, làm một lễ thật sâu, rồi lấy ra một quyển trục đưa cho hắn: “Tông chủ…”
Diệp Thiên Mệnh có chút hiếu kỳ: “Đây là?”
Nam tử mập mạp cung kính đáp: “Đây là những điều lệ chế độ tông môn nguyên bản của Phật Ma Tông mà ta tìm được. Trong này vốn có hơn 360 điều, nhưng phần lớn đều đã quá cũ, không thích hợp với hiện tại. Vì vậy, thuộc hạ đã tinh giản bớt, nhưng trong đó vẫn còn nhiều vấn đề mà thuộc hạ không nắm chắc được, nên mạn phép đến thỉnh giáo Tông chủ, nhờ Tông chủ hỗ trợ xem xét qua ạ.”
Diệp Thiên Mệnh nhìn nam tử mập mạp, cười không nói gì.
Nam tử mập mạp biết tâm tư của mình không thể giấu giếm được vị Thiếu Tông Chủ trước mắt này, liền quỳ xuống: “Tông chủ, thuộc hạ vì thể chất đặc biệt, từ nhỏ đã bị gia tộc xa lánh. Sau đó, do một vài cơ duyên xảo hợp, mới có thể gia nhập Văn Viện, nhưng vì không thể tu luyện, thực lực thấp kém, nên luôn không được trọng dụng… Ta biết, việc ta làm sẽ bị người của Văn Viện xem thường, sẽ bị bọn họ cười nhạo, nhưng ta chỉ mong muốn có một cơ hội thôi!”
Diệp Thiên Mệnh khẽ phẩy tay phải, nam tử mập mạp liền được đỡ lên. Hắn tiếp nhận quyển trục từ tay nam tử mập mạp. Sau khi xem qua một lượt, hắn ngẩng đầu nhìn nam tử mập mạp: “Ngươi tên gì?”
Nam tử mập mạp vội đáp: “Giang Tả.”
Diệp Thiên Mệnh khẽ gật đầu: “Bây giờ tông môn đang trong thời kỳ bách phế đãi hưng, quả thực cần một bộ điều lệ dùng để quản lý. Chẳng qua là, ngươi hẳn là hiểu rõ, Phật Ma Tông có một bộ điều lệ của mình, mà Văn Viện đã tách khỏi tông môn lâu như vậy, cũng đã có một bộ điều lệ riêng. Giữa cả hai…”
Giang Tả đột nhiên vội vàng lấy ra một sấp văn kiện đưa cho Diệp Thiên Mệnh: “Tông chủ, đây là điều lệ chế độ hiện tại của Văn Viện. Trong đó, những điểm giống và khác biệt so với điều lệ của Phật Ma Tông, ta đều đã ghi chú rõ ràng. Tông chủ xem xét sẽ hiểu rõ, về phần nên bỏ cái nào, giữ lại cái nào, xin mời Tông chủ định đoạt.”
Diệp Thiên Mệnh tiếp nhận văn kiện xem xét, một lát sau, hắn nhìn về phía Giang Tả: “Có phải ngươi đã chuẩn bị sẵn cho cả Tam Điện và các viện còn lại rồi không?”
Giang Tả hơi kinh ngạc: “Tông chủ sao lại biết?”
Diệp Thiên Mệnh bật cười: “Ta đang thiếu một trợ lý, ngươi làm đi.”
Bịch!
Giang Tả đột nhiên quỳ xuống, dập đầu thật mạnh: “Thuộc hạ nhất định sẽ cống hiến hết mình.”
Diệp Thiên Mệnh đỡ hắn dậy: “Rõ ràng là ngươi rất quen thuộc với các viện, kể cả Tam Điện. Ta cần ngươi giúp ta soạn thảo một bộ điều lệ hoàn chỉnh, và cả quy hoạch phát triển thư viện trong tương lai nữa. Về quy hoạch thư viện, ta sẽ đưa ra một đại phương hướng, còn chi tiết thì ngươi giúp ta hoàn thiện.”
Giang Tả vội đáp: “Thuộc hạ hiểu.”
Diệp Thiên Mệnh cười: “Ngươi đi làm đi.”
Giang Tả làm một lễ thật sâu, rồi quay người rời đi. Nhưng đi được vài bước, hắn đột nhiên quay lại nhìn Diệp Thiên Mệnh: “Tông chủ, người có cười ta không? Có xem thường ta không?”
Diệp Thiên Mệnh cười hỏi: “Ngươi sợ bị người khác cười nhạo sao?”
Giang Tả suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Có một chút ạ.”
Diệp Thiên Mệnh nói: “Người sống một đời, đơn giản là để cho người khác có cái để cười, thỉnh thoảng cười người khác một chút, hà tất phải để ý?.”
Giang Tả ngơ ngẩn.
Diệp Thiên Mệnh nói tiếp: “Về phần bị xem thường, nếu ngươi không muốn bị người khác xem thường, thì phải thể hiện thực lực để chứng minh bản thân. Nếu không thì, đừng nói người khác, ngay cả cha mẹ ngươi cũng có thể sẽ xem thường ngươi. Tôn trọng, là phải tự mình tranh thủ, chứ không ai cho không cả, hiểu chưa?”
Giang Tả làm một lễ thật sâu: “Thuộc hạ hiểu rõ.”
Nói xong, hắn ngập ngừng một chút rồi hỏi: “Tông chủ còn có quy hoạch gì nữa không, có thể nói cho thuộc hạ biết, để thuộc hạ sớm có sự chuẩn bị.”
Diệp Thiên Mệnh nói: “Tìm hiểu về các thế lực lớn, nhất là tại Quan Huyền Vực.”
Giang Tả hơi ngẩn ra, rồi lập tức nói: “Tông chủ, thuộc hạ rất cần tiền.”
Diệp Thiên Mệnh xòe lòng bàn tay, một chiếc nạp giới bay đến trước mặt Giang Tả: “Trong này có một vạn miếng Tinh Hạch Tinh, ngươi cứ dùng trước đi, sau này ta sẽ tìm cách bù lại.”
Giang Tả tiếp nhận nạp giới: “Tạm thời đủ rồi, thuộc hạ nhất định không phụ lòng tin tưởng của Tông chủ.”
Nói xong, hắn lui xuống.
Sau khi Giang Tả đi, Thương Hàn nhỏ giọng nói: “Ca ca, muội cảm thấy người vừa nãy rất lợi hại.”
Diệp Thiên Mệnh quay đầu nhìn Thương Hàn, cười hỏi: “Lợi hại ở chỗ nào?”
Thương Hàn đáp: “Hắn dường như hiểu được huynh cần gì, cho nên mới ném chỗ tốt vào đó…”
Diệp Thiên Mệnh cười: “Thương Hàn muội cũng rất lợi hại đấy.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thương Hàn lập tức đỏ lên, rồi nàng nói tiếp: “Nhưng muội cảm thấy, nếu sau này hắn gặp được người nào đó lợi hại hơn huynh, thì có lẽ hắn…”
Diệp Thiên Mệnh mỉm cười: “Trong lòng người có thiện ác, có nịnh nọt, có hào hiệp tự ngạo, có lộng quyền dùng mánh khóe, có dối trá che đậy… Cái hồng trần vạn trượng này, khó đoán nhất chính là lòng người! Chúng ta cũng không cần thiết phải đi đoán lòng người, việc chúng ta cần làm là không thẹn với lương tâm…”
Thương Hàn hiểu ý gật gật đầu.
Diệp Thiên Mệnh cười nói: “Đi thôi, ta dẫn muội đi một nơi.”
Nói xong, hắn nắm tay Thương Hàn rời khỏi đại điện. Hắn giữ chặt Thương Hàn, sau một khắc, hắn hóa thành một đạo kiếm quang phóng lên tận trời.
Trên không trung, Thương Hàn sợ hãi đến mức mặt mày trắng bệch, nàng vội vàng ôm chặt Diệp Thiên Mệnh, nhắm chặt mắt.
Diệp Thiên Mệnh cười ha ha một tiếng.
Rất nhanh, hắn đưa Thương Hàn đến một tòa thành cổ, đây là Thiên Nguyệt Thành, vốn dĩ cũng thuộc về Phật Ma Tông, nhưng bây giờ lại bị Thiên Cơ Viện thuộc Thất Thập Nhị Viện nắm giữ.
Diệp Thiên Mệnh đưa Thương Hàn đến một cửa hàng quần áo, giao Thương Hàn cho bà chủ: “Giúp ta chọn cho nàng hai mươi bộ quần áo.”
Bà chủ cười nói: “Có ngay.”
Nói xong, bà liền kéo Thương Hàn vẫn còn đang ngơ ngác vào nội điện.
Chỉ một lát sau, Thương Hàn được dẫn ra ngoài. Giờ phút này, Thương Hàn đã có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất. Nàng mặc một bộ váy màu xanh nhạt, chiếc mũ vốn đội đã được bỏ ra, mái tóc xanh óng ả xõa xuống, tùy ý buông trên vai. Có lẽ là chưa quen, nàng có chút ngượng ngùng, hai tay nắm chặt vạt áo.
Ôn nhu linh động, nội liễm hàm súc!
Nàng không thể nói là quá xinh đẹp, nhưng cũng không hề xấu xí, thuộc loại tướng mạo bình thường.
Diệp Thiên Mệnh cười hỏi: “Có thích không?”
Thương Hàn hơi cúi đầu, đáy mắt tràn đầy ý cười: “Dạ.”
Diệp Thiên Mệnh cười ha ha một tiếng: “Đi!”
Nói xong, hắn kéo Thương Hàn đi ra ngoài.
Bị Diệp Thiên Mệnh kéo tay, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thương Hàn lập tức đỏ lên, có chút thẹn thùng, nhưng nàng không từ chối, ngược lại còn chủ động nắm chặt tay Diệp Thiên Mệnh.
Ra đến đường lớn, Diệp Thiên Mệnh đi đến một quầy hàng rong, mua hai chuỗi đường hồ lô. Hắn đưa một chuỗi cho Thương Hàn: “Nếm thử cái này đi.”
Thương Hàn nhận lấy rồi cắn một miếng, lông mày lập tức nhíu lại. Diệp Thiên Mệnh vội nói: “Đây là phải bóc lớp giấy gói kẹo ra đã…”
Nói rồi, hắn cẩn thận từng li từng tí bóc giấy gói kẹo cho nàng.
Thương Hàn nhìn Diệp Thiên Mệnh đang nghiêm túc bóc giấy gói kẹo cho mình, nước mắt đột nhiên trào ra: “Ca ca, sao huynh lại đối tốt với muội như vậy?”
Diệp Thiên Mệnh ngơ ngẩn.
Câu hỏi này, hắn trước đây cũng từng hỏi sư phụ của mình.
Diệp Thiên Mệnh thu hồi dòng suy nghĩ, cười đáp: “Sư phụ của ta từng nói với ta rằng, chúng ta gặp nhiều khổ nạn, không phải do lỗi của chúng ta, mà do cái thói đời này sai trái. Người nói, thế gian này có ác nhân, thì cũng ắt có thiện nhân. Gặp phải ác nhân, tự nhiên phải dùng ác trừng trị ác, nhưng nếu gặp được thiện nhân, thì cũng cần phải dùng sự tử tế để đối đãi.”
Nói xong, hắn nhẹ nhàng xoa đầu Thương Hàn, cười nói: “Tiểu Hàn là người thiện lương.”
Thương Hàn trừng mắt nhìn: “Muội thiện lương sao? Muội… từng ăn trộm đồ đấy, nhưng tại vì, tại vì muội quá đói. Muội…”
Diệp Thiên Mệnh mỉm cười nói: “Vậy muội hãy cố gắng kiếm tiền, sau đó gấp mười lần trả lại cho người bị trộm, được không?”
Thương Hàn vội vàng gật đầu: “Được ạ! Được ạ!”
Diệp Thiên Mệnh gật đầu: “Vậy thì tốt rồi. Hãy nhớ kỹ, ai cũng có lúc phạm sai lầm, nhưng không cần phải quá khắt khe với bản thân…”
Nói xong, hắn kéo Thương Hàn đi về phía xa.
Trên đường đi, Thương Hàn đột nhiên nói: “Ca ca, muội rất hận cha mẹ của muội, hận bọn họ vì sao lại bỏ rơi muội… Nếu bọn họ đến tìm muội, muội nhất định sẽ không tha thứ cho bọn họ… Cha mẹ của huynh nếu đến tìm huynh, huynh sẽ tha thứ cho họ sao?”
Diệp Thiên Mệnh xoa đầu Thương Hàn: “Ca ca không có cha mẹ… Dù cho có, thì cũng sẽ không đến tìm ca ca… Trên đời này, những người thương ca ca đều đã chết cả rồi…”
Ở một nơi nào đó trong không gian đặc biệt, một nam tử mặc áo trắng, mắt sáng như sao, khí thế như cầu vồng, trong mắt toát lên vẻ bá khí, trên người tản ra một khí khái phóng khoáng vô song.
Người này, chính là Thiếu tộc trưởng của Tế Tộc bây giờ, Tế Đỉnh.
Tế Đỉnh chắp hai tay sau lưng, cả người giống như ngọn núi cao sừng sững, mang đến cảm giác áp bức vô cùng mạnh mẽ.
Một lão giả đột nhiên xuất hiện sau lưng Tế Đỉnh: “Thiếu tộc trưởng, vừa có tin tức từ bên kia truyền đến.”
Tế Đỉnh cười hỏi: “Ai trong Dương Gia ở Quan Huyền Vực nổi tiếng đánh nhau nhất?”
Lão giả cung kính đáp: “Người của chúng ta báo tin rằng đó là người sáng lập ra Phong Ma Huyết Mạch, được xưng là Thanh Sam Kiếm Chủ, tên Dương Diệp.”
Tế Đỉnh nói: “Truyền lệnh xuống Quan Huyền Vực, ta sẽ sớm giáng lâm xuống thế giới của bọn chúng. Nói với chúng rằng, ta không đánh ai cả, chỉ đánh cái tên Dương Diệp đó thôi. Bảo chúng sớm kêu tổ tông ra mà chờ ta!”
Lão giả nói: “Chúng tôi nguyện cùng Thiếu chủ tiến đến…”
Tế Đỉnh nhíu mày: “Các ngươi đi làm gì?”
Lão giả do dự một chút, rồi nói: “Nghe nói, Thanh Sam Kiếm Chủ kia hình như không đơn giản…”
Tế Đỉnh cười nhạo: “Dương Diệp? Nghe cái tên đã biết là hạng xoàng xĩnh rồi, chẳng có chút khí chất nào cả. Không như ta, Tế Đỉnh, Đại Đạo Đỉnh, khí chất ngút trời không?”
Lão giả vội đáp: “Khí chất ngút trời ạ!”
Tế Đỉnh liếc nhìn đám người lão giả, phóng khoáng muôn phần: “Các ngươi cứ ở đây chờ đi, không ai được phép đi theo. Ta muốn đích thân đập c·hết cái tên Dương Diệp đó, bẻ gãy xương sống của Dương Gia!”
Nói xong, thân hình hắn rung lên, trực tiếp xé toạc Tinh Hà, biến mất vào tận cùng của vũ trụ…
Bình luận cho Chương 178 Đập chết Dương Diệp!