Chương 15 _ Thất vọng, tuyệt vọng!
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 15 _ Thất vọng, tuyệt vọng!
Chương 15: Thất vọng, tuyệt vọng!
Bên trong Quan Huyền điện.
Diệp Thiên Mệnh xếp bằng ngồi dưới đất, hai tay đan vào nhau đặt trên đùi. Hắn đang tĩnh lặng vận hành 《 Thiên Mệnh quyết 》. Bộ 《 Thiên Mệnh quyết 》 này vừa mới được hắn sáng tạo ra, còn nhiều chỗ chưa hoàn thiện, việc hắn cần làm bây giờ là hoàn thiện nó.
Bởi theo tính toán của hắn, thượng bộ 《 Thiên Mệnh quyết 》 nhiều nhất chỉ có thể giúp hắn đạt đến Đại Kiếp cảnh. Muốn tiếp tục tăng tiến, nhất định phải hoàn thiện 《 Thiên Mệnh quyết 》.
Điều khiến hắn khổ não nhất lúc này là hắn chưa từng được thấy qua công pháp tu hành cao cấp nào khác, căn bản không có chỗ tham khảo. Vốn dĩ, hắn muốn vào Quan Huyền thư viện để mở mang kiến thức chút ít về các công pháp tu hành khác, ai ngờ lại xảy ra những chuyện này.
Tiểu Tháp cũng không quấy rầy Diệp Thiên Mệnh. Nó tự nhiên ủng hộ việc Diệp Thiên Mệnh sáng tạo công pháp. Nếu tiểu tử này thật sự sáng tạo ra được một bộ công pháp vô địch, vậy công lao này thuộc về ai? Đương nhiên là Tháp Gia nó rồi… Ít nhất cũng phải được một nửa.
Nếu cái tên này đổi tên Thiên Mệnh quyết thành Thiên Mệnh Tiểu Tháp quyết… thì quá hoàn mỹ.
Nghĩ đến đây, máu nóng trong người nó lập tức sôi trào.
Đương nhiên, nó biết rằng muốn gia hỏa này cam tâm tình nguyện đổi tên, nó phải bỏ thêm chút sức. Thế là, nó bắt đầu chỉ bảo tiểu tử kia vào những thời khắc mấu chốt.
Sau khi Tiểu Tháp giúp cải thiện một chi tiết trong công pháp, Diệp Thiên Mệnh lập tức chấn kinh: “Tháp tổ, ngài đối với tu hành một đạo mà lại tinh thông đến vậy!”
Tiểu Tháp cười ha ha: “Ta cũng như ngươi thôi, tuy thực lực rất yếu, nhưng đọc nhiều sách nên đối với tu hành một đạo cũng thông thạo đôi chút.”
Diệp Thiên Mệnh nói: “Tháp tổ, chúng ta cùng nhau sáng tạo công pháp này, về sau nếu thành công, sẽ dùng tên của ngài và tên của con để cùng nhau đặt tên, gọi là 《 Thiên Mệnh Tháp Tổ Quyết 》 được không?”
Tiểu Tháp trong lòng nở hoa, thầm khen tiểu tử này thức thời, nhưng ngoài miệng lại nói: “Tiểu gia hỏa, Tháp tổ ta vốn vô cùng không màng danh lợi, mấy thứ hư danh này ta chưa từng để ý… Dĩ nhiên, nếu con nhất định muốn đặt tên như vậy, Tháp tổ cũng không ngăn cản.”
Diệp Thiên Mệnh ít nhiều gì cũng hiểu rõ tính cách của Tháp tổ, biết rõ vị này Tháp tổ rất coi trọng thể diện. Xem ra, sau này mình phải vỗ mông ngựa nó nhiều hơn mới được.
Cứ như vậy, được Tháp tổ hỗ trợ chỉ điểm, tiến độ công pháp của hắn lập tức tăng lên nhanh chóng.
Đến chạng vạng tối, Chu Kình đột nhiên đi đến, nhìn Diệp Thiên Mệnh nói: “Diệp công tử, phó viện chủ Viên Khởi muốn nói chuyện với cậu, cậu thấy…”
Diệp Thiên Mệnh hỏi: “Tôi có thể từ chối nói chuyện với hắn không?”
Chu Kình đáp: “Ông ta nói mang theo thành ý đến.”
Diệp Thiên Mệnh liếc nhìn Chu Kình: “Vậy thì để hắn vào đi.”
Chu Kình gật đầu: “Được.”
Rất nhanh, Viên Khởi bước vào.
Chu Kình cũng không rời đi, vì sau chuyện lần trước, hắn thật sự rất sợ, nhỡ đâu tên tiểu tử này nghĩ quẩn thì mọi chuyện thật sự không thể vãn hồi.
Viên Khởi bước đến trước mặt Diệp Thiên Mệnh, mỉm cười nói: “Diệp công tử, ta là phó viện chủ Viên Khởi của học viện, cậu có thể gọi ta là Viên trưởng lão.”
Diệp Thiên Mệnh nhìn ông ta, không nói gì.
Viên Khởi nói tiếp: “Diệp công tử, cậu biết vì sao bọn họ phái ta đến đây không?”
Diệp Thiên Mệnh lắc đầu: “Không biết.”
Viên Khởi cười: “Bởi vì ta không tham dự vào vụ đặc cách nhập học lần này. Coi như Thanh Châu tự điều tra, chỉ cần cậu không c·hết ở đây thì ta cũng sẽ không bị ảnh hưởng gì.”
Diệp Thiên Mệnh hỏi: “Ý Viên trưởng lão là ông không thẹn với lương tâm, hay là hoàn toàn công tư phân minh?”
Viên Khởi cười: “Cậu thông minh hơn ta tưởng đấy. Ta cũng thẳng thắn nói với cậu, lần này ta đại diện không phải cho thư viện mà là cho Tiêu gia.”
Diệp Thiên Mệnh nói: “Xem ra, thư viện sẽ không tính toán trừng trị nghiêm khắc những trưởng lão và Tiêu gia có liên quan đến vụ việc này.”
Viên Khởi quay đầu nhìn Chu Kình. Chu Kình nói: “Viên trưởng lão cứ yên tâm, ở đây sẽ không có người nghe lén.”
Hắn vừa âm thầm dùng thần thức dò xét nhẫn trữ vật trên người Diệp Thiên Mệnh, trong đó không có thiết bị ghi âm nào.
Diệp Thiên Mệnh lại liếc nhìn Chu Kình, hiểu rõ vị thống lĩnh Thanh Châu Quan Huyền vệ này là người của bọn chúng.
Viên Khởi khẽ gật đầu, nói: “Diệp công tử, ta đi thẳng vào vấn đề. Lần này, có rất nhiều trưởng lão liên quan đến vụ việc nên thư viện tuyệt đối không thể tự điều tra. Nếu tự điều tra, toàn bộ Thanh Châu thư viện sẽ lập tức đại loạn, bởi vì số người liên lụy sẽ rất lớn, ảnh hưởng đến tiền đồ của viện chủ và các viện chủ khác. Vậy nên, dù không có Tiêu gia, thư viện cũng sẽ không đứng về phía cậu, đây là sự thật.”
Diệp Thiên Mệnh im lặng.
Thấy Diệp Thiên Mệnh không có phản ứng quá khích, Viên Khởi tiếp tục: “Dù lùi một vạn bước, thư viện thật sự đứng về phía cậu thì cũng khó mà động đến Tiêu gia. Thứ nhất, Thanh Châu thư viện không có quyền trực tiếp xử trí Tiêu gia. Muốn động đến con quái vật khổng lồ này, Thanh Châu thư viện căn bản không đủ năng lực. Thứ hai, mạng lưới và thế lực của Tiêu gia vượt xa những gì cậu tưởng tượng. Đến giờ mà bên Quan Huyền giới vẫn chưa có động tĩnh gì, nghĩa là Tiêu gia đã chuẩn bị sẵn sàng từ trên xuống dưới. Cậu hiểu ý ta chứ?”
Diệp Thiên Mệnh bật cười: “Viên Khởi nói rõ ràng như vậy, sao tôi có thể không hiểu?”
Viên Khởi nhìn Diệp Thiên Mệnh: “Bây giờ, ta sẽ nói về điều kiện mà Tiêu gia đưa ra. Thứ nhất, bọn họ nguyện ý cho ba mươi miếng Tiểu Kiếp đan, hai mươi miếng Đại Kiếp đan và ba mươi vạn Linh tinh. Đây là điều kiện của Tiêu gia. Thư viện cũng cho cậu một điều kiện, đó là trong ba năm đọc sách tại thư viện, chỉ cần cậu không rời khỏi thư viện thì thư viện có thể bảo vệ cậu an toàn, đồng thời nguyện ý cho cậu một số tài nguyên nhất định để cậu tu luyện tốt hơn…”
Diệp Thiên Mệnh nhìn Viên Khởi: “Viên trưởng lão, ông tự tin vào những lời này không?”
Viên Khởi lắc đầu: “Ta không tin. Bọn họ hiện tại không g·iết cậu hoàn toàn là vì Quan Huyền đạo. Chỉ cần không còn ảnh hưởng dư luận do Quan Huyền đạo mang lại, Tiêu gia sẽ lập tức g·iết cậu để trừ hậu họa.”
Diệp Thiên Mệnh hỏi: “Vậy Viên trưởng lão nghĩ tôi sẽ đáp ứng điều kiện này sao?”
Viên Khởi nhìn hắn: “Bây giờ cậu có hai con đường. Con đường thứ nhất là t·ự s·át. Một khi cậu t·ự s·át, bất kể là Tiêu gia hay Thanh Châu Quan Huyền thư viện, tất cả đều g·ặp n·ạn, tất cả nhân viên liên quan, dù không c·hết cũng sẽ bị trừng trị nghiêm khắc, dù sống sót cũng sẽ không còn tiền đồ chính trị. Cho dù là Tiêu gia, bọn họ cũng sẽ bị t·ổn t·hương nặng. Nhưng đối với toàn bộ Tiêu gia, chắc chắn sẽ không bị diệt tộc, tình huống xấu nhất cũng chỉ là bị trục xuất…”
Diệp Thiên Mệnh im lặng.
Viên Khởi tiếp tục: “Con đường thứ hai là chấp nhận điều kiện của bọn họ. Dù cũng là một con đường cùng, nhưng kỳ thật vẫn có hy vọng.”
Diệp Thiên Mệnh nhìn chằm chằm ông ta, không nói gì.
Viên Khởi nói: “Hy vọng đó là cậu phải tìm được một chỗ dựa trong vòng một năm, thậm chí là nửa năm. Đó là một vị đạo sư vô cùng, vô cùng có thực lực đứng ra bảo vệ cậu. Như vậy, Tiêu gia có lẽ sẽ tha cho cậu một mạng. Dĩ nhiên, cả cậu và ta đều rõ, trong tình huống này, rất khó có một vị đạo sư như vậy đứng ra bảo vệ cậu… Nhưng, mọi chuyện đều có thể xảy ra, phải không?”
Diệp Thiên Mệnh hỏi: “Nếu tôi không đồng ý hòa giải thì sao?”
Viên Khởi nhìn: “Vậy thì cá c·hết lưới rách. Dĩ nhiên, ta biết cậu có lẽ không s·ợ c·hết, nhưng ta nói thẳng với cậu, cường giả của Tiêu gia đã đến Thanh Châu thành rồi.”
Diệp Thiên Mệnh nhìn chằm chằm Viên Khởi, tay trái nắm chặt Hành Đạo kiếm.
Viên Khởi nói: “Tiêu gia không nói rõ, nhưng ta biết ý của bọn họ. Nếu cậu chọn cá c·hết lưới rách, bọn họ sẽ lập tức xử quyết toàn bộ Diệp gia. Dù sao cũng đã cá c·hết lưới rách, bọn họ cũng không sợ thêm một tội danh…”
Diệp Thiên Mệnh quay đầu nhìn Chu Kình. Chu Kình nói nhỏ: “Diệp công tử, khi cậu còn sống, chúng tôi sẽ bảo vệ Diệp gia an toàn.”
Rõ ràng, chỉ cần cậu vừa c·hết, sự an toàn của Diệp gia sẽ không còn ai bảo vệ.
Diệp Thiên Mệnh đột nhiên bật cười: “Hay, hay lắm, hay cho Quan Huyền thư viện, hay cho thế gia quyền quý… Ta xem như đã được mở mang kiến thức về thủ đoạn của các người.”
Chu Kình im lặng.
Hắn đương nhiên muốn đứng về phía thư viện và Tiêu gia, vì hắn biết rõ Diệp Thiên Mệnh không thể đấu lại Thanh Châu Quan Huyền thư viện và Tiêu gia. Hơn nữa, Diệp Thiên Mệnh không làm gì được hắn, nhưng Thanh Châu thư viện và Tiêu gia lại có thể ảnh hưởng đến tiền đồ của hắn.
Thư viện, Tiêu gia và một gia tộc mạt hạng, chỉ cần đầu óc không có vấn đề, ai cũng biết phải chọn bên nào.
Viên Khởi nhìn chằm chằm Diệp Thiên Mệnh: “Diệp công tử, cậu nhất định phải đưa ra lựa chọn.”
Hai mắt Diệp Thiên Mệnh chậm rãi khép lại, tay trái hắn nắm chặt Hành Đạo kiếm. Hắn đọc rất nhiều, rất nhiều sách, nhưng giờ phút này hắn mới nhận ra, đọc sách nhiều đến đâu, khi đối mặt với xã hội đen tối này cũng vô dụng…
Thất vọng!
Tuyệt vọng!
Kẻ tầm thường đối diện với đám quyền quý này chỉ có sự tuyệt vọng sâu sắc.
Những người này thật sự quá ác độc!
Diệp Thiên Mệnh đột nhiên mở mắt, nhìn Viên Khởi, trong mắt tràn đầy vẻ điên cuồng: “Ta biết, dù ta đầu hàng, cuối cùng các người cũng sẽ không tha cho ta, càng sẽ không tha cho Diệp gia ta. Nếu vậy, lão tử sẽ cùng các người cá c·hết lưới rách!”
Nói xong, hắn trực tiếp thiêu đốt thân thể và linh hồn, đồng thời rút Hành Đạo kiếm ra, muốn cùng đối phương cá c·hết lưới rách…
Thà bây giờ c·hết oanh oanh liệt liệt còn hơn là về sau sống uất ức bị những người này đùa bỡn đến c·hết.
Mẹ nó!
Đúng lúc này, một bóng người xinh đẹp đột nhiên xông vào đại điện. Ngay lúc Diệp Thiên Mệnh chuẩn bị vung kiếm, một bàn tay trắng nõn túm lấy tay hắn.
Diệp Thiên Mệnh nhìn người trước mặt, sửng sốt.
Trước mặt hắn là Nam Lăng Chiêu.
Nam Lăng Chiêu nhìn hắn: “C·hết cũng dám, vậy có dám theo ta lên Quan Huyền giới cáo ngự trạng không?”
Diệp Thiên Mệnh nhìn: “Dám.”
Nam Lăng Chiêu nở nụ cười xinh đẹp, kéo tay Diệp Thiên Mệnh: “Đi thôi, ta dẫn cậu lên Quan Huyền giới cáo ngự trạng.”
Nói xong, nàng cứ thế kéo tay Diệp Thiên Mệnh bước ra ngoài.
Nghe vậy, Viên Khởi sắc mặt đại biến, vội vàng nháy mắt với Chu Kình. Chu Kình lập tức đứng dậy: “Vị cô nương này…”
Nam Lăng Chiêu liếc nhìn: “Cút.”
Ầm!
Một luồng khí tức đáng sợ bao phủ, trong nháy mắt trấn Chu Kình tại chỗ. Chu Kình kinh hãi.
Nam Lăng Chiêu đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên trời, gầm thét: “Người đâu!”
Ầm ầm…
Giữa đất trời, vô số khí tức mạnh mẽ phá không mà đến. Rất nhanh, mấy ngàn cường giả Quan Huyền vệ hàng đầu xuất hiện giữa không trung.
Một người đàn ông trung niên mặc khôi giáp đi thẳng đến trước mặt Diệp Thiên Mệnh và Nam Lăng Chiêu, cúi người thi lễ sâu sắc: “Bàn Châu Quan Huyền vệ thống lĩnh Hồ Bàn bái kiến Chiêu đại nhân.”
Gần như đồng thời, một người đàn ông mặc khôi giáp khác xé rách không gian đến trước mặt Diệp Thiên Mệnh và Nam Lăng Chiêu, cũng cúi người thi lễ sâu sắc: “Ung Châu Quan Huyền vệ thống lĩnh Lưu Nham bái kiến Chiêu đại nhân.”
Nam Lăng Chiêu liếc nhìn Chu Kình và những người khác ở Thanh Châu: “Lưu thống lĩnh, Hồ thống lĩnh, lần này ta vượt châu điều hai người đến đây vì ta không tin tưởng bất cứ ai ở Thanh Châu. Xin hai vị hộ tống chúng ta một đoạn đường.”
Hai người lập tức ôm quyền: “Chúng thần xin thề sống c·hết bảo hộ đại nhân và Diệp công tử.”
Nam Lăng Chiêu quay đầu nhìn Diệp Thiên Mệnh: “Đi thôi, tỷ dẫn cậu đi đòi lại công đạo.”
Nói xong, nàng kéo tay Diệp Thiên Mệnh bước ra ngoài, ánh mắt chứa sát ý: “Kẻ nào dám cản ta, tỷ g·iết cả nhà hắn!!”