Chương 132: Nổi giận Tháp Gia!
Giữa sân, đám vệ binh mặc giáp trông thấy Chiêm Đài Sạn nổi giận thì đều bò xuống đất, run lẩy bẩy.
Linh hồn lão giả mặc thần bào kia càng run rẩy co giật, kinh hãi tột độ. Năm xưa, vị Thần Quan đại nhân này từng giận dữ mà đồ diệt cả một nền văn minh cơ mà!
Máu của nàng lạnh lẽo!
Chiêm Đài Sạn nhìn Diệp Thiên Mệnh đang rời đi ở phía xa, nàng muốn mở miệng, nhưng lời đến khóe miệng lại như bị thứ gì đó ngăn lại. Đến khi bóng lưng Diệp Thiên Mệnh tan biến ở phía xa, nàng mới chậm rãi nhắm mắt.
Một lát sau, nàng phất tay áo rồi quay người rời đi.
Lòng kiêu ngạo không cho phép nàng cúi đầu!
Bốn phía, đám cường giả mặc giáp lập tức đi theo.
Chỉ có lão giả mặc thần bào là mặt đầy nghi hoặc. Lão thiên ơi, chẳng lẽ màn nịnh bợ vừa rồi của mình có vấn đề sao? Hắn cẩn thận suy nghĩ một chút, hình như không có gì sai sót cả!
Chẳng lẽ thiếu niên kia không phải Dương Già?
Mẹ kiếp!
Nghĩ tới đây, biểu lộ của lão giả mặc thần bào lập tức cứng đờ.
Cùng lúc Chiêm Đài Sạn rời đi, đường hầm thời không đặc thù dẫn đến thế giới chân thật kia cũng biến mất theo. Toàn bộ cường giả của thế giới chân thật lập tức thở phào nhẹ nhõm, cũng may, vị kia không có ý định khai chiến.
Diệp Thiên Mệnh đáp xuống Đại Đạo thang trời, lập tức ngự kiếm mà lên, hướng Cổ Tiền văn minh mà đuổi.
Lúc trước hắn g·iết không ít cường giả Quan Huyền vũ trụ, chắc chắn bọn chúng sẽ không bỏ qua cho hắn. Việc cấp bách hiện giờ là tranh thủ thời gian chạy về Cổ Tiền văn minh.
Về phần Chiêm Đài Sạn, từ chiến trận và phô trương trước đó của đối phương, hắn biết rõ, hắn và nàng là người của hai thế giới, có lẽ đời này không có cơ hội gặp lại.
Nhưng hắn còn chưa đi được bao xa, rất nhanh, từng đạo khí tức đáng sợ đột nhiên lan tràn từ chân trời tới, cùng lúc đó, mấy chục đạo thần thức trực tiếp khóa chặt hắn.
Diệp Thiên Mệnh dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên. Không xa, thời không nứt ra, mười mấy người cùng nhau bước ra.
Dẫn đầu chính là tộc trưởng Nạp Lan tộc hiện tại, Nạp Lan Phụng. Bên cạnh hắn là một đám thế gia cường giả.
Thấy đám cường giả Quan Huyền vũ trụ này, Diệp Thiên Mệnh không hề bất ngờ, chỉ là không ngờ đối phương lại tới nhanh như vậy.
Khi nhìn thấy Diệp Thiên Mệnh lần nữa, sắc mặt Nạp Lan Phụng và những người khác đều trầm xuống. Bởi vì bọn hắn phát hiện, khí tức Diệp Thiên Mệnh so với trước kia mạnh hơn không ít. Hơn nữa, khí chất cả người Diệp Thiên Mệnh giờ phút này cũng biến đổi nghiêng trời lệch đất.
Kiếm Đế!
Bọn hắn không ngờ Diệp Thiên Mệnh lại nhanh chóng đạt đến Kiếm Đế như vậy. Hơn nữa, Diệp Thiên Mệnh còn có thể luyện chế cường giả Phá Quyển Cảnh thành khôi lỗi. Rõ ràng, hắn nhất định đã thu được truyền thừa thần bí nào đó trong bí cảnh kia.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Nạp Lan Phụng càng thêm khó coi.
Một tên thế gia cường giả bên cạnh Nạp Lan Phụng đột nhiên nghiến răng nói: “Diệp Thiên Mệnh, ngươi dám luyện chế người của chúng ta thành khôi lỗi, ngươi…”
Nạp Lan Phụng đột nhiên nói: “Không cần nhiều lời với hắn.”
Dứt lời, hắn đột nhiên đưa tay phải về phía trước túm lấy. Một luồng khí tức đáng sợ trực tiếp bao phủ khu vực Diệp Thiên Mệnh đứng, một đạo lực lượng đáng sợ muốn nghiền hắn thành tro bụi.
Hắn không muốn lãng phí một chút thời gian nào nữa, chỉ muốn Diệp Thiên Mệnh c·hết ngay lập tức.
Cảm thụ được cỗ lực lượng kinh khủng bao quanh, hai mắt Diệp Thiên Mệnh híp lại. Hành Đạo kiếm xuất hiện trong tay, hắn đang muốn thi triển Chúng Sinh Luật, thì đúng lúc này, thời không trước mặt hắn đột nhiên nứt ra, một người đàn ông trung niên bước ra.
Chính là Kỷ Nguyên chi chủ Cổ Tiền văn minh, Nam Nguyên!
Nam Nguyên phất tay áo vung lên.
Ầm ầm! Nạp Lan Phụng trực tiếp bị đẩy lui gần ngàn trượng. Sau khi dừng lại, tầm mắt hắn sắc bén như kiếm nhìn về phía Nam Nguyên, nghiến răng nói: “Nam Nguyên, ngươi thật sự muốn đối địch với Quan Huyền thư viện chúng ta sao?”
Nam Nguyên nhàn nhạt liếc hắn một cái: “Trước đây các đại vũ trụ kỷ nguyên chúng ta đã từng có ước định, Phá Quyển Cảnh không thể ra tay với vãn bối của văn minh khác. Nạp Lan Phụng, ngươi lại vô sỉ như thế, động thủ với một Chí Tiên Cảnh.”
Nạp Lan Phụng lạnh lùng nói: “Ước định đó nhằm vào vạn bối của các đại văn minh, Diệp Thiên Mệnh này chẳng qua là một gia tộc mạt đẳng, hắn không có tư cách hưởng thụ ước định này.”
Nam Nguyên gắt gao nhìn chằm chằm Nạp Lan Phụng: “Nạp Lan Phụng, ngươi nhớ kỹ cho ta. Cổ Tiền văn minh ta hiện tại chính là người nhà của Diệp Thiên Mệnh. Nếu Nạp Lan tộc ngươi còn có cường giả Phá Quyển Cảnh nào dám động thủ với hắn, toàn bộ cường giả Phá Quyển Cảnh của Cổ Tiền văn minh ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào t·ruy s·át thế hệ trẻ tuổi của Nạp Lan tộc ngươi.”
“Ngươi dám!”
Nạp Lan Phụng đột nhiên giận dữ.
Nam Nguyên bình tĩnh nhìn hắn: “Ngươi nhìn xem ta có dám hay không.”
Nạp Lan Phụng gắt gao nhìn chằm chằm Nam Nguyên: “Nam Nguyên, ngươi vì một kẻ thuộc gia tộc mạt đẳng mà không tiếc đối đầu với toàn bộ Quan Huyền vũ trụ, ngươi thấy đáng giá không?”
Nam Nguyên cười nói: “Đáng giá, vô cùng đáng giá.”
Mọi người: “…”
Nạp Lan Phụng rõ ràng tức giận không nhẹ, nhưng hắn rất nhanh trấn định lại. Hắn liếc nhìn Diệp Thiên Mệnh: “Nam Nguyên, Cổ Tiền văn minh các ngươi dốc toàn bộ văn minh ra đỡ hắn, chẳng phải là mong muốn mượn tay hắn đánh bại Quan Huyền Thiếu chủ hay sao? Nhưng ta cho ngươi biết, vĩnh viễn hắn cũng không có khả năng đánh bại Thiếu chủ của chúng ta đâu!”
Nam Nguyên lãnh đạm nói: “Lần trước chẳng phải đã bị đánh bại rồi sao?”
Nạp Lan Phụng nói: “Đó là bởi vì Thiếu chủ hàng cảnh giới, nếu Thiếu chủ không hàng cảnh giới, bóp c·hết hắn dễ như bóp c·hết một con kiến.”
Nam Nguyên khẽ cười nói: “Thua là thua, hà tất phải nói nhiều như vậy?”
Nói xong, hắn liếc nhìn Nạp Lan Phụng và những người khác: “Các ngươi có bao giờ nghĩ tới, việc các ngươi tới g·iết Diệp Thiên Mệnh sẽ mang đến ảnh hưởng trái chiều lớn đến Thiếu chủ Dương Già của Quan Huyền vũ trụ các người hay không? Bên ngoài giờ người ta đều cho rằng Thiếu chủ Dương Già của các ngươi sợ Diệp Thiên Mệnh đánh bại, bởi vậy mới để cho các ngươi nhắc tới trước giải quyết Diệp Thiên Mệnh…”
Nạp Lan Phụng cả giận nói: “Mặc bọn chúng nói cẩu thí, ai dám sau lưng nhai Thiếu chủ Quan Huyền vũ trụ ta, ta cắt lưỡi!”
Nam Nguyên cười nói: “Nạp Lan Phụng, nếu Thiếu chủ Dương Già của các ngươi không sợ Diệp Thiên Mệnh, vậy sao các ngươi còn muốn tới g·iết hắn?”
Nạp Lan Phụng nói: “Hắn đem trưởng lão Nạp Lan tộc ta luyện chế thành khôi lỗi, hành vi như thế…”
Nam Nguyên trực tiếp cắt ngang Nạp Lan Phụng: “Chẳng phải là vì người của các ngươi đuổi g·iết hắn trước sao? Nạp Lan Phụng, còn nữa…”
Nói xong, ánh mắt của hắn từng cái quét qua những cường giả bên cạnh Nạp Lan Phụng: “Còn có các ngươi, các ngươi đều là nhân vật trọng yếu của thế gia nhất đẳng Quan Huyền vũ trụ, thị phi đúng sai, các ngươi khẳng định rõ ràng hơn ai hết. Dĩ nhiên, đối với loại cấp bậc như các ngươi mà nói, thị phi đúng sai khẳng định không quan trọng, quan trọng là lợi ích. Các ngươi muốn g·iết Diệp Thiên Mệnh, không phải vì Dương Già, mà là vì Chúng Sinh Luật trên người hắn, đúng không?”
Bị Nam Nguyên vạch trần, vẻ mặt những cường giả thế gia kia lập tức trở nên khó coi. Sở dĩ bọn hắn tích cực tới g·iết Diệp Thiên Mệnh như vậy, tự nhiên không hoàn toàn vì Dương Già, mà vì Chúng Sinh Luật trên người Diệp Thiên Mệnh, bọn hắn đã thèm thuồng từ lâu.
Nạp Lan Phụng đột nhiên cười nói: “Thì sao? Nam Nguyên, ngươi dám nói Cổ Tiền kỷ nguyên các ngươi chưa từng nghĩ tới muốn có được Chúng Sinh Luật kia à?”
Nam Nguyên đột nhiên nói: “Ta, Nam Nguyên, xin lấy toàn bộ vũ trụ văn minh của ta ra phát thệ, từ giờ phút này đến tương lai, tuyệt không mưu đồ Chúng Sinh Luật của Diệp Thiên Mệnh. Nếu vi phạm lời thề này, Cổ Tiền văn minh ta c·hết không có chỗ chôn!”
Diệp Thiên Mệnh kinh ngạc nhìn Nam Nguyên: “Tiền bối…”
Nam Nguyên nhìn về phía Diệp Thiên Mệnh, cười nói: “Trong lòng Cổ Tiền văn minh chúng ta, Diệp công tử còn quan trọng hơn Chúng Sinh Luật nhiều lắm.”
Diệp Thiên Mệnh có chút cảm động, Cổ Tiền văn minh đã giúp hắn rất nhiều.
Cách đó không xa, Nạp Lan Phụng và những người khác thấy Nam Nguyên dùng cả văn minh của mình ra phát thệ thì ai nấy đều biến sắc.
Lúc này, một tên cường giả bên cạnh Nạp Lan Phụng đột nhiên bước ra. Hắn nhìn Nam Nguyên: “Nam Nguyên, ngươi có phách lực như thế, ta bội phục. Chúng ta biết, các ngươi muốn Diệp Thiên Mệnh đánh bại thiếu chủ, kiềm chế Thiếu chủ, từ đó kiềm chế bộ pháp nhất thống toàn vũ trụ của Quan Huyền vũ trụ. Nhưng ngươi có bao giờ nghĩ tới, nếu hắn bại bởi Thiếu chủ trong vũ trụ thi đấu, khi đó Cổ Tiền văn minh các ngươi…”
Nam Nguyên trực tiếp cắt ngang tên cường giả kia: “Đến lúc đó, Cổ Tiền văn minh ta sẽ cùng Diệp công tử cùng sống, chung c·hết.”
Tên cường giả kia im lặng trước câu nói này của Nam Nguyên.
Cổ Tiền văn minh này thật sự đem toàn bộ văn minh của mình đặt cược lên người Diệp Thiên Mệnh.
Tên cường giả kia liếc nhìn Diệp Thiên Mệnh ở phía xa, trong lòng thở dài.
Kỳ thật, bọn hắn sao không biết Diệp Thiên Mệnh không đơn giản? Thế nhưng, bọn hắn không còn đường lui. Thứ nhất, Diệp Thiên Mệnh và Dương Già là sinh tử đại địch, điều này đã định sẵn bọn họ chỉ có thể là tử địch với Diệp Thiên Mệnh.
Thứ hai, trước đây bọn hắn đã nhiều lần t·ruy s·át Diệp Thiên Mệnh. Nếu Diệp Thiên Mệnh này trưởng thành, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bọn hắn. Nếu Diệp Thiên Mệnh chỉ là một người bình thường, bọn hắn có lẽ sẽ không để ý, nhưng vấn đề là không phải, không chỉ không phải, mà còn yêu nghiệt đến vậy…
Bởi vậy, bọn hắn cũng sợ Diệp Thiên Mệnh sau này sẽ hoàn toàn trưởng thành. Đối mặt loại yêu nghiệt này, biện pháp tốt nhất là khiến hắn c·hết yểu đi, nếu không thì hậu hoạn vô tận!!
Cách đó không xa, Nạp Lan Phụng cầm đầu đột nhiên nói: “Nam Nguyên, ngươi chờ đó. Ngày vũ trụ thi đấu kết thúc, cũng là ngày Cổ Tiền văn minh ngươi tan biến khỏi thế gian này.”
Nói xong, hắn lạnh lùng liếc nhìn Diệp Thiên Mệnh: “Còn ngươi nữa, đừng tưởng rằng có người sau lưng là có thể đối kháng với Quan Huyền vũ trụ. Ta cho ngươi biết, thế gian này không có bất kỳ thế lực nào có thể đối kháng với Dương gia. Trước kia không có, hiện tại không có, sau này cũng sẽ không có!”
Diệp Thiên Mệnh nhìn chằm chằm Nạp Lan Phụng: “Tháp tổ ta đã nói, Dương gia cũng không nhất định vô địch.”
Nạp Lan Phụng cười lạnh: “Tháp tổ của ngươi là cái thá gì!”
“Mẹ kiếp!”
Tiểu Tháp lập tức giận tím mặt. Nó trực tiếp bay ra từ trong cơ thể Diệp Thiên Mệnh, hóa thành một bóng mờ khoe khoang ở phía xa, căm tức nhìn Nạp Lan Phụng: “Tiên sư nhà nó, sao hậu nhân của Nạp Lan tộc lại là loại chim mồi như ngươi? Ngươi chẳng qua là ỷ vào oai của tiên tổ thôi sao? Đến đây, ngươi gọi tiên tổ ra đây, để Lão Tử xem xem tiên tổ của Nạp Lan tộc ngươi có dám nói Tiểu Tháp này là cái thá gì không!”
“Gọi tiên tổ?”
Nạp Lan Phụng châm chọc nói: “Ngươi là thứ đồ gì mà xứng để Nạp Lan tộc ta gọi tiên tổ? Thật là chuyện cười lớn.”
“Mẹ kiếp!” Tiểu Tháp giận đến phát điên: “Tiểu tử, cầm Hành Đạo kiếm chém hắn, chém c·hết mẹ hắn đi. Có vấn đề gì, Tháp tổ một vai gánh hết.”
“Có ngay!” Nghe Nạp Lan Phụng nói vậy, Diệp Thiên Mệnh không hề do dự, trực tiếp rút Hành Đạo kiếm ra rồi bổ về phía Nạp Lan Phụng.
Bình luận cho Chương 132 Nổi giận Tháp Gia!