Chương 128: Thấy chân ngã!
Chúng sinh bình đẳng!
Diệp Thiên Mệnh vừa hoàn thành xong dòng luật này, cả người liền trực tiếp ngã xuống. Ngay lúc đó, một bàn tay đỡ lấy hắn, chính là Chiêm Đài Sạn.
Chiêm Đài Sạn đỡ lấy Diệp Thiên Mệnh, ánh mắt nàng rơi vào dòng luật kia, yên lặng hồi lâu rồi khẽ nói: “Nhân tài.”
Nói xong, ánh mắt nàng lại chuyển sang Diệp Thiên Mệnh, trong đôi mắt thoáng nét phức tạp. Nếu không tận mắt chứng kiến, nàng khó mà tin được loại luật lệ kinh khủng này lại do Diệp Thiên Mệnh trước mắt tạo ra.
Ở bên ngoài, khi Diệp Thiên Mệnh hoàn thành dòng luật thứ hai của Chúng Sinh Luật, những luồng Thiên Đạo lực lượng kia đột nhiên hội tụ lại một chỗ rồi ngưng tụ thành một chữ “Diệt” màu đỏ như máu. Chỉ trong chớp mắt, khí tức điên cuồng tăng vọt gấp trăm lần, khiến cho thế giới này không chịu nổi, bắt đầu nát vụn.
Vòng trăng máu trên chân trời cũng lùi lại phía sau một khoảng, tạm lánh oai Thiên Đạo.
Tăng nhân thấy cảnh này, sắc mặt lập tức biến đổi. Hắn khó tin nhìn lên chữ “Diệt” cực kỳ dễ thấy trên trời: “Cái này… Thiên Đạo ý chí điên rồi!”
Nói đoạn, hắn đột ngột quay đầu nhìn về phía đại điện, mặt mũi tràn đầy kinh hãi: “Hắn đã làm cái gì vậy? Cái Đạo Thiên Đạo ý chí chết tiệt này điên rồi, lại muốn hủy diệt cả thế giới này!”
Thiên Đạo ý chí, đây chính là Thiên Đạo của Chân Thế Giới, chỉ xuất hiện khi lập đạo xưng tổ, mà Diệp Thiên Mệnh rõ ràng không phải đang lập đạo xưng tổ… Đó cũng là lý do vì sao hắn kinh sợ đến vậy. Cái tên này rốt cuộc đã làm chuyện nghịch thiên gì?
Chiêm Đài Sạn nhìn chằm chằm vào Chúng Sinh Luật, bình tĩnh nói: “Phía trên không cho phép thứ ngưu bức như vậy tồn tại.”
Tăng nhân không còn tâm trí lo cho Diệp Thiên Mệnh đã làm gì, hắn run giọng: “Cô nương, với trạng thái hiện tại của ta, căn bản không ngăn cản nổi cái thứ này…”
Chiêm Đài Sạn liếc nhìn hắn: “Việc đó có liên quan gì đến ta?”
Tăng nhân: “…”
Khí tức của chữ “Diệt” vẫn điên cuồng tăng vọt, diệt thế chi uy bao phủ tất cả, thế giới này đã chống đỡ không nổi, bắt đầu vỡ vụn.
Sắc mặt tăng nhân tái nhợt như tờ giấy. Nếu là thời đỉnh cao, hắn chẳng sợ gì, nhưng với trạng thái này bây giờ, căn bản không thể ngăn cản.
Chiêm Đài Sạn liếc nhìn Diệp Thiên Mệnh, đột nhiên đứng dậy bước ra khỏi điện. Ra đến trước đại điện, nàng chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên chữ “Diệt”, môi mấp máy nhưng không phát ra âm thanh.
Tăng nhân không biết nghe được cái gì, hai mắt hắn trợn trừng: “Cô nương, ngươi…”
Chiêm Đài Sạn không để ý đến tăng nhân, nàng nhìn thẳng vào chữ “Diệt”: “Không đồng ý, vậy thì đánh!”
Một lát sau, chữ “Diệt” đột nhiên chậm rãi tan biến, hết thảy oai Thiên Đạo giống như thủy triều rút lui.
Chiêm Đài Sạn quay người bước vào đại điện.
Tăng nhân trừng mắt nhìn Chiêm Đài Sạn… Nữ nhân này đã làm một giao dịch với Thiên Đạo của Chân Thế Giới.
Một lát sau, tăng nhân đến trước mặt Diệp Thiên Mệnh đang hôn mê, ánh mắt hắn dừng trên Chúng Sinh Luật. Khi thấy dòng luật kia, hắn khẽ giật mình, rồi thần sắc trở nên ngưng trọng hơn bao giờ hết. Nửa ngày sau, hắn trịnh trọng nói: “Ngưu bức!”
Nói rồi, hắn nhìn về phía Diệp Thiên Mệnh đang hôn mê, trong mắt phức tạp, lại mang theo hưng phấn. Nhưng rất nhanh, sự hưng phấn ấy lại biến thành tham lam.
Dòng luật này…
Thật sự quá nghịch thiên.
Nhưng rất nhanh, chút tham lam kia liền tan biến không dấu vết, hắn chắp tay trước ngực, niệm một tiếng phật hiệu.
Khó khăn lắm mới kết được một thiện duyên, không thể vì một niệm tham mà biến thành ác duyên được.
Đứng bên cạnh, Chiêm Đài Sạn thản nhiên liếc nhìn tăng nhân: “Cho dù dòng luật này vào tay ngươi, ngươi cũng không dùng được.”
Tăng nhân hơi nghi hoặc.
Chiêm Đài Sạn không giải thích, ánh mắt tăng nhân lại rơi vào Chúng Sinh Luật, rất nhanh hắn bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra là thế, dòng luật này chỉ có tiểu tử này sử dụng được…”
Chiêm Đài Sạn liếc nhìn Diệp Thiên Mệnh: “Nhưng rồi sẽ có một ngày, hắn sẽ khiến nhiều người có thể sử dụng được dòng luật này.”
Tăng nhân cười ha hả: “Không hổ là người ta chọn, thật sự là ưu tú!”
Khi Diệp Thiên Mệnh tỉnh lại, đã là rất lâu sau đó. Hắn cảm thấy vô cùng mệt mỏi, khí lực toàn thân phảng phất như bị rút cạn.
Diệp Thiên Mệnh quay đầu nhìn, liếc mắt liền thấy vòng trăng máu ngoài điện. Huyết Nguyệt treo trên trời, so với lúc trước hắn thấy còn đỏ hơn.
Như chợt nhớ ra điều gì, hắn vội vàng ngồi dậy, nhưng vừa ngồi lên đã ngã xuống.
“Ngươi quá suy yếu.”
Lúc này, một giọng nói vang lên từ bên cạnh.
Diệp Thiên Mệnh quay đầu nhìn lại, người nói chính là Chiêm Đài Sạn.
Diệp Thiên Mệnh cười khổ: “Tiền bối…”
Chiêm Đài Sạn đưa Chúng Sinh Luật cho Diệp Thiên Mệnh: “Chúc mừng.”
Diệp Thiên Mệnh nhận lấy Chúng Sinh Luật nhìn một cái, đang định nói gì đó thì Chiêm Đài Sạn đột ngột lên tiếng: “Ta nhìn nó khi chưa có sự đồng ý của ngươi.”
Vừa nói, nàng vừa nhìn chằm chằm Diệp Thiên Mệnh.
Diệp Thiên Mệnh nhếch mép cười: “Không sao, với thực lực của tiền bối, căn bản không để ý đến dòng luật này.”
Chiêm Đài Sạn lắc đầu: “Dòng luật của ngươi, không giống bình thường, hiện tại có thể nói nó là đệ nhất luật trên thế gian… Không đúng…”
Diệp Thiên Mệnh nhìn Chiêm Đài Sạn, nàng tiếp lời: “Ở trên Cổ Triết Tông có một loại luật, có lẽ có thể chống lại dòng luật của ngươi.”
Diệp Thiên Mệnh có chút hiếu kỳ: “Luật gì vậy?”
Chiêm Đài Sạn đáp: “Chân lý luật.”
Diệp Thiên Mệnh có chút hưng phấn: “Ta có thể xem thử không?”
Chiêm Đài Sạn lắc đầu: “Ta cũng chưa từng thấy.”
Diệp Thiên Mệnh gật nhẹ đầu: “Vậy thì tiếc thật.”
Chiêm Đài Sạn nói: “Ngươi về sau lên thế giới phía trên, sẽ có cơ hội.”
Diệp Thiên Mệnh hỏi: “Thế giới chân thật sao?”
Chiêm Đài Sạn gật đầu. Diệp Thiên Mệnh lắc đầu: “Ta sợ là không có cơ hội lên đó, ta còn muốn tham gia vũ trụ thi đấu.”
Chiêm Đài Sạn vô thức nói: “Nếu ngươi muốn lên, ta có thể đưa ngươi đi.”
Nói xong, nàng liền hối hận.
Nàng chưa từng chủ động như vậy.
Diệp Thiên Mệnh vẫn lắc đầu: “Hảo ý của tiền bối, ta xin tâm lĩnh. Bất quá, có vài món nợ, ta nhất định phải tính.”
Thấy hảo ý của mình bị từ chối, Chiêm Đài Sạn nhíu mày, trong lòng lập tức dâng lên một luồng không vui. Nàng vô thức muốn đứng dậy rời đi, nhưng rất nhanh, nàng bỗng bừng tỉnh, chính mình đang làm cái gì vậy?
Chỉ trong nháy mắt, nàng đã bình phục tâm cảnh của mình.
Khi nàng lần nữa nhìn Diệp Thiên Mệnh, ánh mắt đã trở nên bình tĩnh: “Quan Huyền vũ trụ sẽ không để Dương Già thua, giống như lần trước vậy. Dương Già đại diện không chỉ cho bản thân hắn, mà còn đại diện cho lợi ích của hết thảy thế gia và tông môn ở Quan Huyền vũ trụ. Ngươi khiêu chiến không chỉ một mình Dương Già, hiểu chứ?”
Diệp Thiên Mệnh gật đầu: “Ta hiểu, nhưng có vài món nợ, nhất định phải tính.”
Chiêm Đài Sạn khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
Diệp Thiên Mệnh nhìn ra ngoài, thấy vòng trăng máu, có chút hiếu kỳ: “Tiền bối, vòng trăng máu này hình như đỏ hơn lúc trước.”
Chiêm Đài Sạn liếc nhìn vòng trăng máu: “Có người kỳ hạn sắp đến.”
Diệp Thiên Mệnh hơi ngẩn ra, rồi hỏi: “Ngươi nói là vị tăng nhân tiền bối kia?”
Chiêm Đài Sạn gật đầu.
Diệp Thiên Mệnh lúc này xuống giường, bước ra ngoài. Chiêm Đài Sạn đột ngột hỏi: “Ngươi làm gì?”
Diệp Thiên Mệnh đáp: “Ta xem có thể giúp ông ấy được gì không…”
Chiêm Đài Sạn nói: “Đó là nhân quả của ông ấy.”
Diệp Thiên Mệnh dừng bước, quay đầu nhìn Chiêm Đài Sạn. Nàng nhìn chằm chằm hắn: “Nếu ông ấy muốn đi, thì lúc trước đã có thể đi rồi, nhưng ông ấy không chọn đi, mà cam tâm ở lại đây, ngươi biết tại sao không?”
Diệp Thiên Mệnh lắc đầu.
Chiêm Đài Sạn nói: “Làm sai chuyện, phải trả giá đắt.”
Diệp Thiên Mệnh im lặng một lát rồi quay người bước ra ngoài. Vừa ra khỏi đại điện, hắn đã thấy tăng nhân không xa trong sân. Lúc này tăng nhân mặc một bộ tăng bào màu đỏ mới tinh, trông rất trang nghiêm.
Thấy Diệp Thiên Mệnh, tăng nhân nở nụ cười: “Tỉnh rồi à?”
Diệp Thiên Mệnh đến ngồi cạnh tăng nhân, hắn nhìn lên vòng trăng máu: “Tiền bối, ông có thể sống, đúng không?”
Tăng nhân gật đầu.
Diệp Thiên Mệnh hỏi: “Vậy vì sao không sống?”
Tăng nhân nhìn lên vòng trăng máu, khẽ nói: “Bởi vì ta đã phạm sai lầm.”
Diệp Thiên Mệnh nói: “Phạm sai lầm thì sửa có được không?”
Tăng nhân cười: “Có thể, nhưng cái sai đó rất lớn.”
Diệp Thiên Mệnh hỏi: “Lớn đến mức nào?”
Tăng nhân ngẩng đầu nhìn lên vòng trăng máu, khẽ nói: “Lớn đến mức lương tâm không chịu nổi.”
Diệp Thiên Mệnh trầm mặc.
Tăng nhân nói: “Năm đó ta không nghe lời sư phụ, tự tiện dùng phật tâm rơi vào ma đạo, mong muốn giống như khai tông tổ sư của Phật Ma tông, một người kiêm tu cả phật và ma đạo, để tiến vào bước cuối cùng kia… Khi rơi vào ma đạo rồi, ta mới phát hiện, ta căn bản không hàng phục được cái ác trong nội tâm. Cái ác đó như bệnh dịch, một khi sinh trưởng trong tâm, thì không thể ngăn cản.”
Nói đoạn, ông quay đầu nhìn Diệp Thiên Mệnh: “Trong lòng người đều có ác, chúng sinh đều có ác tính.”
Diệp Thiên Mệnh vẫn im lặng.
Tăng nhân mỉm cười: “Ta có thể cảm giác được, cái ác trong lòng ngươi đang trỗi dậy.”
Diệp Thiên Mệnh nhìn lên vòng trăng máu: “Tiền bối, ác cũng là chúng sinh.”
Tăng nhân nói: “Ta không thể tranh luận với ngươi.”
Diệp Thiên Mệnh nhìn tăng nhân, tăng nhân mỉm cười: “Bởi vì chắc chắn ta tranh không lại ngươi.”
Diệp Thiên Mệnh hơi cúi đầu: “Tiền bối không phải không tranh lại ta, mà là vì tiền bối biết ta đang gặp khổ nạn, vậy nên, dù tiền bối nói gì, ta cũng không tiếp thu được.”
Nghe Diệp Thiên Mệnh nói, trong mắt tăng nhân lóe lên một tia phức tạp: “Ngươi quá thông minh, hơn nữa lại đọc nhiều sách như vậy, bất kỳ lý luận và đạo lý lớn lao nào ở chỗ ngươi đều có hai mặt cả… Ta cũng không muốn giảng những điều đó với ngươi. Ta chỉ muốn nói với ngươi, người sống mà không thẹn với lương tâm, thật sự là một chuyện rất hạnh phúc.”
Nói rồi, ông đứng dậy, chậm rãi bước ra ngoài: “Năm đó vì tu luyện ma tính, ta tự tiện rơi vào ma đạo, cuối cùng đã từng tự tay đồ sát một nền văn minh… Thiên Mệnh, ngươi biết sự trừng phạt lớn nhất trên thế gian là gì không? Không phải sự trừng phạt của người khác, mà là đến từ lương tâm.”
Lương tâm trừng phạt!
Diệp Thiên Mệnh cúi đầu, không nói gì.
Tăng nhân ngẩng đầu nhìn lên vòng trăng máu: “Mỗi khi ta nhắm mắt, ta lại nhớ đến những sinh linh bị ta tự tay đồ sát… Ta cũng từng nghĩ đến việc bù đắp, ta đã từng không ngừng nói với chính mình, chuyện đó đã qua rồi, ta nên tha thứ cho bản thân… Nhưng mặc kệ ta cho mình bao nhiêu cái cớ và lý do, thủy chung không thể trốn tránh sự phán xét của lương tâm.”
Nói rồi, ông nở nụ cười: “Thiên Mệnh, người có thể làm sai, việc sai có thể sửa, nhưng không thể làm chuyện trái với lương tâm, bởi vì một khi lương tâm c·hết đi, thì không có cơ hội sửa lại nữa.”
Diệp Thiên Mệnh siết chặt hai tay, cúi đầu im lặng.
Tăng nhân khẽ nói: “Những năm gần đây, ta đáng lẽ đã c·hết từ lâu rồi. Nhưng sư phụ giao Phật Ma tông cho ta, mà ta chưa tìm được một truyền nhân thích hợp, dù ta c·hết cũng không yên lòng. Còn bây giờ…”
Nói rồi, ông đột nhiên chậm rãi quỳ xuống: “Ta sai rồi.”
Ầm!
Ầm!
Trong cơ thể tăng nhân, một đạo phật quang và một đạo ma quang phóng lên tận trời, sinh cơ của ông tan biến với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Thế nhưng, phật quang và ma quang của ông lại đang điên cuồng tăng vọt, cuối cùng đã mạnh mẽ áp chế vòng Huyết Nguyệt kia.
Không chỉ vậy, giữa thiên địa, ý chí Thiên Đạo của Chân Thế Giới đã tan biến trước đó lại xuất hiện lần nữa.
Bên cạnh chùa miếu đại điện, Chiêm Đài Sạn nhìn chằm chằm tăng nhân: “Thấy chân ngã…”
Bình luận cho Chương 128 Thấy chân ngã!