Chương 100 Nữ tử váy trắng, không đủ gây sợ!
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 100 Nữ tử váy trắng, không đủ gây sợ!
Chương 100: Nữ tử váy trắng, không đủ gây sợ!
Nghịch chuyển sinh tử!
Diệp Thiên Mệnh có chút khó tin, bởi lẽ đó hắn cảm thấy chuyện này căn bản là không thể nào, nhưng vị tiền bối trước mắt này rõ ràng chẳng có lý do gì để lừa gạt hắn cả.
Hắn không hỏi thêm về người có thể cải tử hồi sinh là ai, bởi vì hắn đã tỉnh táo lại. Hắn và người ta chẳng thân quen, người ta sao có thể giúp hắn làm loại chuyện này? Chuyện nghịch thiên này khẳng định phải trả một cái giá cực lớn, mà hắn hiện tại có thể cho đối phương được gì đây?
Nữ tử tóc trắng đột nhiên nắm lấy bả vai Diệp Thiên Mệnh, nhẹ nhàng véo bóp rồi nói: “Khung xương của ngươi cần phải tăng cường một chút.”
Diệp Thiên Mệnh hơi nghi hoặc, “Tăng cường khung xương?”
Nữ tử tóc trắng mỉm cười: “Đúng vậy, thân thể một đạo, không chỉ máu thịt quan trọng, mà khung xương cũng vô cùng quan trọng, bởi vì nó mới là thứ chống đỡ máu thịt. Đương nhiên, ngoài khung xương còn có ý chí, ý chí mạnh mẽ, hay nói đúng hơn là kiếm đạo ý chí của ngươi. Mà kiếm đạo ý chí lại liên quan đến niềm tin của ngươi. Đương nhiên, ý chí và tín niệm thì chúng ta có thể từ từ bồi đắp. Đi theo ta.”
Nói xong, nàng lại dẫn Diệp Thiên Mệnh đến cái ao máu hôm qua. Nàng trực tiếp ném Diệp Thiên Mệnh xuống huyết trì.
Trong nháy mắt, ngũ quan Diệp Thiên Mệnh nhăn nhúm lại.
Đau đớn không muốn sống!
Hắn thật sự muốn kêu lên, nhưng lại có chút ngại.
Trên bờ, thấy Diệp Thiên Mệnh cố nén không kêu, nữ tử tóc trắng bật cười, xòe lòng bàn tay ra, một viên đan dược màu xanh lá chui vào giữa chân mày Diệp Thiên Mệnh.
Đan dược vừa vào cơ thể, Diệp Thiên Mệnh lập tức cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Hắn nhìn những Long Huyết xung quanh, có thể cảm nhận được bên trong chúng ẩn chứa năng lượng và lực lượng cực kỳ tinh thuần. Nếu thả ra bên ngoài, chắc chắn là vô giá.
Phải cố mà trân quý!
Diệp Thiên Mệnh thu hồi suy nghĩ, tĩnh khí ngưng thần, bắt đầu chuyên tâm ngâm mình trong Long Huyết. Không đúng, không phải hấp thu, mà chỉ là ngâm mình. Hiện tại hắn căn bản không thể hấp thu những Long Huyết này, bởi vì thân thể không cho phép. Chỉ cần một giọt Long Huyết lọt vào cơ thể hắn cũng đủ để khiến hắn nổ tung tại chỗ.
Nói đúng hơn, độ cường hãn thân thể hiện tại của hắn còn chưa đủ tư cách ngâm mình, nhưng may mắn là có đan dược của nữ tử tóc trắng, có đan dược hộ thể, hắn mới có thể ngâm mình trong Long Huyết.
Ước chừng sau 2 canh giờ, nữ tử tóc trắng khẽ vung tay ngọc, Diệp Thiên Mệnh từ trong huyết trì bay ra, bình ổn rơi trên mặt đất.
Nữ tử tóc trắng nhìn Diệp Thiên Mệnh, thân thể hắn đang ngọ nguậy.
Tiểu Tháp đột nhiên lên tiếng: “Có muốn đổi cho hắn một bộ khung xương, cho nhanh không?”
Nữ tử tóc trắng lắc đầu: “Đổi khung xương, tuy có thể tăng thực lực trên diện rộng trong thời gian ngắn, nhưng lại được không bù mất. Phải biết, tiểu tử này là thiên sinh phàm thể, mà xương cốt của hắn cũng là phàm cốt.”
Tiểu Tháp cười: “Ta quên mất vụ này.”
Nữ tử tóc trắng chợt hỏi: “Vị kia ở Quan Huyền vũ trụ thì sao?”
Tiểu Tháp hơi ngẩn ra, nhưng rất nhanh hiểu ý nàng đang nói đến Dương Già. Tiểu Tháp suy nghĩ một chút, rồi thở dài: “Nhìn về sau này thì nhân phẩm có lẽ vẫn không có vấn đề lớn, nhưng sau khi ta rời đi, hắn vẫn đi đường vòng, làm việc và đối nhân xử thế vẫn chưa thành thục… Ai…”
Nữ tử tóc trắng im lặng.
Tiểu Tháp tiếp tục: “Chủ mẫu xem, tiểu gia hỏa này có ta dẫn dắt nên nhân phẩm mới chính trực thế này! Chẳng có chút tâm địa gian giảo nào, thật sự là người thành thật nhất thiên hạ… Ta dạy dỗ tốt quá mà?”
Nữ tử tóc trắng cạn lời.
Lúc này, nữ tử tóc trắng đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên tinh không, trong đôi mắt nàng lạnh như băng.
Trên tinh không, ẩn giấu rất nhiều khí tức mạnh mẽ.
Tiểu Tháp hỏi: “Người của Quan Huyền vũ trụ?”
Nữ tử tóc trắng đáp: “Người của Quan Huyền vũ trụ, cả những nền văn minh ngoài vũ trụ nữa, rõ ràng là vì Chúng Sinh Luật trên người tiểu gia hỏa kia mà tới.”
Tiểu Tháp trầm giọng: “Quan Huyền vũ trụ bây giờ thật sự là ngày càng tệ. Ai, nhân tính mà! Thế hệ trước vất vả gây dựng giang sơn, thế hệ sau thì đương nhiên cho rằng mình có quyền hưởng thụ…”
Nữ tử tóc trắng thu hồi tầm mắt, im lặng một hồi rồi nói: “Không có chế ước thì quyền lực là tuyệt đối.”
Nói xong, nàng khẽ lắc đầu thở dài.
Không biết bao lâu sau, Diệp Thiên Mệnh tỉnh lại. Vừa tỉnh, hắn bật dậy, cúi đầu nhìn thân thể mình, rồi ngớ người.
Lại tăng lên!
Thân thể hắn giờ đã đạt đến Chí Tiên cảnh!
Diệp Thiên Mệnh thật sự khó tin, không ngờ lại tăng thêm một cảnh giới.
Tiếp tục ngâm!
Qua cơn kh·iếp sợ, Diệp Thiên Mệnh hưng phấn nghĩ, nếu ngâm vài tháng nữa… hắn không dám tưởng tượng.
Diệp Thiên Mệnh đứng dậy vận động gân cốt. Sau khi thân thể tăng lên, hắn cảm thấy lực lượng của mình cũng mạnh mẽ hơn nhiều.
Lúc này, nữ tử tóc trắng xuất hiện trước mặt hắn. Diệp Thiên Mệnh hưng phấn nói: “Tiền bối, chúng ta tiếp tục ngâm nữa sao?”
Nữ tử tóc trắng lắc đầu.
Diệp Thiên Mệnh không hiểu.
Nữ tử tóc trắng giải thích: “Sau khi cảnh giới tăng lên thì cần củng cố đạo.”
Diệp Thiên Mệnh hiếu kỳ: “Củng cố như thế nào?”
Khóe miệng nữ tử tóc trắng hơi nhếch lên: “Bị đánh.”
Diệp Thiên Mệnh cạn lời.
Nữ tử tóc trắng nói: “Ta sẽ tìm cho ngươi một đối thủ. Không được dùng kiếm kỹ hay Pháp Tướng, chỉ được vật lộn.”
Lời vừa dứt, một vệt kim quang đột ngột rơi xuống giữa sân. Thấy người tới, Diệp Thiên Mệnh sững người, bởi vì người tới chính là đệ đệ của sư tỷ Phục Tàng, nam tử đang lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.
Nữ tử tóc trắng dẫn cả hai đến một khu tu luyện rồi nói: “Hai người cứ chơi vui vẻ nhé.”
Nói xong, nàng quay người biến mất. Sau khi nữ tử tóc trắng đi, nam tử vận động gân cốt, toàn thân xương cốt lập tức “răng rắc” rung động.
Diệp Thiên Mệnh ngẫm nghĩ rồi nói: “Ngươi là đệ đệ của sư tỷ à? Sư tỷ từng kể với ta về ngươi rồi, nói ngươi là người đặc biệt tốt…”
“Ta không phải người!”
Nam tử giận dữ: “Ta là Long!”
Dứt lời, hắn lao thẳng đến trước, đấm về phía Diệp Thiên Mệnh.
Diệp Thiên Mệnh cạn lời.
Ầm!
Diệp Thiên Mệnh bị cú đấm này đánh bay xa mấy trăm trượng, cuối cùng đập mạnh xuống đất, tạo thành một cái hố sâu khổng lồ.
Chịu một đấm này, Diệp Thiên Mệnh cảm thấy toàn thân và ngũ tạng lục phủ đều muốn nứt ra.
Đúng lúc này, nam tử lại lao về phía hắn. Thấy nam tử có vẻ muốn đ·ánh c·hết mình, Diệp Thiên Mệnh biến sắc, vội vàng bò dậy…
Phanh…
Rất nhanh, giữa sân vang lên những tiếng nổ lớn.
Vì không thể dùng kiếm và Pháp Tướng, Diệp Thiên Mệnh hoàn toàn không phải đối thủ của nam tử này. Dù trước đó hắn đã học một chút võ kỹ của nền văn minh siêu phàm, nhưng những võ kỹ đó chẳng có tác dụng gì với nam tử này cả. Lực lượng của đối phương không chỉ khủng bố, mà khả năng phòng ngự cũng vô cùng đáng sợ. Hắn đấm vào người đối phương thì đối phương không hề hấn gì, còn nắm đấm của hắn thì lại nứt toác.
Thế là, Diệp Thiên Mệnh chính thức bước vào chế độ bị đánh.
Chiêu thức của nam tử vô cùng đơn giản, chỉ là nắm đấm, không hề hoa mỹ, chỉ một quyền rồi lại một quyền…
Lúc đầu, Diệp Thiên Mệnh còn có thể phản kháng một chút, nhưng sau đó thì hoàn toàn từ bỏ, mặc cho nam tử đánh cho tơi bời.
Cứ như vậy kéo dài trọn vẹn 2 canh giờ, cuối cùng Diệp Thiên Mệnh nằm bất động trên mặt đất, chỉ còn thoi thóp. Nam tử dừng tay, liếc nhìn Diệp Thiên Mệnh: “Thật là sảng khoái!”
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Diệp Thiên Mệnh cạn lời.
Rất lâu sau, Diệp Thiên Mệnh mới cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn một chút. Vừa rồi bị đánh một trận, đầu óc hắn choáng váng hết cả.
Giờ khắc này, hắn hoàn toàn không cảm nhận được thân thể của mình nữa.
Diệp Thiên Mệnh cười khổ, huynh đệ kia ra tay thật là ác.
Đương nhiên, hắn cũng cảm nhận được đối phương vẫn còn nương tay, nếu không, hắn không dùng Pháp Tướng và kiếm thì đối phương chắc chắn có thể đ·ánh c·hết tươi hắn.
Diệp Thiên Mệnh đột nhiên hỏi: “Tháp tổ, ngài có quen biết nhiều đại lão lắm không?”
Tiểu Tháp cười: “Cơ bản đều từng được ta chỉ bảo qua.”
Diệp Thiên Mệnh vội hỏi: “Quan Huyền Kiếm Chủ thì sao?”
Tiểu Tháp cười ha ha: “Không khoác lác với ngươi đâu, hắn thấy ta cũng phải gọi một tiếng Tháp Gia ấy chứ, đừng nói hắn, cha hắn thấy ta… Thôi, không nhắc đến cha hắn nữa, lão già đó xạo lắm.”
Diệp Thiên Mệnh vô cùng chấn kinh, xem ra mình đã đánh giá thấp vị Tháp tổ này rồi.
Diệp Thiên Mệnh tiếp tục hỏi: “Tháp tổ, ngài lợi hại như vậy, sao lại đi theo một kẻ nhỏ bé như ta?”
Tiểu Tháp đáp: “Ta thấy ngươi rất có triển vọng.”
Diệp Thiên Mệnh lắc đầu: “Ta thấy với năng lực của Tháp tổ, dù tùy tiện đi theo ai thì người đó cũng chắc chắn trở thành một phương cự phách, vô địch thiên hạ.”
Tiểu Tháp cười ha ha: “Tuy ta biết ngươi đang nịnh nọt ta, nhưng không thể không nói, lời ngươi nói chẳng sai tí nào. Ta chính là ưu tú như vậy, chính là ngầu như vậy.”
Diệp Thiên Mệnh im lặng.
Tiểu Tháp dặn dò: “Trong thời gian này ngươi phải tu luyện cho tốt, cơ hội này hiếm có lắm đấy.”
Diệp Thiên Mệnh gật đầu: “Vâng.”
Nghỉ ngơi một đêm, hắn cuối cùng cảm thấy thân thể mình hồi phục nhiều, nhưng lúc này, đệ đệ của Phục Tàng lại tới.
Thấy đối phương, Diệp Thiên Mệnh chỉ cảm thấy nhức cả đầu. Tên này tuy sẽ không đ·ánh c·hết mình, nhưng ra tay thật là hung ác, chuyên nhằm vào eo và lưng mà đánh.
Nam tử không nói lời nào, nắm chặt đấm rồi lao về phía Diệp Thiên Mệnh.
Diệp Thiên Mệnh cạn lời.
Không hề nghi ngờ, Diệp Thiên Mệnh lại bị bạo hành một trận. Lần này cũng như lần trước, hắn bị đánh đến mức không cảm thấy thân thể của mình nữa.
Còn nam tử kia thì vô cùng thoải mái.
Cứ như vậy, Diệp Thiên Mệnh bị nam tử đánh ròng rã nửa tháng. Trong quá trình này, tuy mỗi ngày đều bị đánh, nhưng hắn cũng bắt đầu phản kháng. Trong quá trình phản kháng này, ý thức chiến đấu của hắn đã tăng lên đáng kể, không chỉ vậy, hắn phát hiện mình hình như ngày càng trâu bò hơn.
Ầm!
Diệp Thiên Mệnh lại bị nam tử đấm một quyền vào ngực, bay ngược ra ngoài, đập mạnh xuống đất.
Nam tử liếc nhìn Diệp Thiên Mệnh vẫn chưa tỉnh dậy, nhíu mày: “Ta biết ngươi còn sức, đứng lên đi.”
Diệp Thiên Mệnh bò dậy, nhìn nam tử nói: “Chuyện của sư tỷ, ta rất xin lỗi.”
Nam tử không động thủ, đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Thiên Mệnh, nhìn chằm chằm vào hắn.
Diệp Thiên Mệnh nhìn thẳng vào mắt hắn: “Ta sẽ đòi lại công đạo cho nàng, nhất định.”
Nam tử nhìn Diệp Thiên Mệnh: “Ngươi không phải đối thủ của Dương Già. Thời đại này, không ai trong thế hệ trẻ là đối thủ của hắn cả.”
Diệp Thiên Mệnh đáp: “Dù đánh không lại cũng phải đánh.”
Nam tử im lặng một lát rồi nói: “Công đạo của tỷ ta, ta tự sẽ đi đòi.”
Nói xong, hắn quay người rời đi.
Tại chỗ, Diệp Thiên Mệnh im lặng một lát rồi quay người rời đi. Với hắn hiện tại, tăng cao thực lực mới là quan trọng nhất.
Trong tinh không phía trên Thiên Long tộc, một đám cường giả tụ tập lại, trong đó có đến mười hai người là cao thủ Phá Quyển Cảnh!
Bất quá, bọn họ đều chỉ là hư ảnh, không hiện nguyên hình. Giờ phút này, bọn họ đều đang nhìn xuống Thiên Long tộc.
Lúc này, một người trong số đó lên tiếng: “Thiên Long tộc là Tội Tộc, không đáng để lo. Đáng lưu ý nhất là nữ tử mặc váy trắng kia, thực lực của cô ta khó lường!”
Một người khác cười lạnh: “Mạnh hơn nữa thì cũng chỉ có một người, còn chúng ta có đến mười mấy người, sau lưng còn có sự giúp đỡ khổng lồ. Chúng ta cùng nhau xông lên, chiến thuật biển người cũng có thể đè c·hết cô ta!”
Một người đột nhiên cười nói: “Nữ tử váy trắng này không đáng sợ đâu.”
Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía người kia. Hắn ta cười nói: “Ta đã nhờ một thầy bói vô cùng vô cùng lợi hại ở Chân Thế Giới xem bói rồi. Thầy bói nói, nữ tử váy trắng đó chỉ có một kiếm, chỉ cần chúng ta đỡ được chiêu kiếm đầu tiên của cô ta thì cô ta hết chiêu.”