Chương 82 Hối hận (1)
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 82 Hối hận (1)
Chương 82: Hối hận (1)
Trang Cẩn sau khi đem Sơ Lạc Hoàn giao cho Thường Hòa Đồng, lại đến bái phỏng Bình Vĩnh Phong, rồi sau đó hắn liền bị bao vây.
Thời điểm này, tin tức Trang Cẩn đột phá Tứ Kinh, Hắc Sát Chưởng tiểu thành, lại lập đại công đã lan truyền khắp nơi. Những người từng dạy dỗ hắn võ kỹ như Thang Văn Đào, các sư phụ, học sinh cũ, cùng đám người quen trong bản bộ nối tiếp nhau đến chúc mừng.
Trang Cẩn đương nhiên không hề kiêu căng, đối đãi mọi người đều chu toàn lễ nghĩa. Có điều, từng người một đến, ai nấy đều tươi cười, miệng lưỡi thì tâng bốc, thổi phồng đến cực điểm, lời nói ngon ngọt vô cùng, khiến hắn suýt chút nữa đã tin mình thật là một thiên tài “trăm năm có một, triệu người không ra”.
Đương nhiên, chỉ là “suýt chút nữa” mà thôi, hắn không hề bị ảo tưởng làm cho bay bổng. Cảm thấy ở trong cái hoàn cảnh kín tai toàn lời nịnh hót này không phải chuyện tốt lành gì, thế là hắn vội vã cùng Đoạn Đào rời đi.
Trang Cẩn đi rồi, nhưng chuyện tối hôm qua vẫn tiếp tục lan rộng, ảnh hưởng ngày càng lớn, dư âm kéo dài mãi không dứt.
…
“Trang Cẩn đột phá Tứ Kinh? Còn phản sát thích khách Dược Vương Bang, lập đại công ư?” Quách Quân nghe được tin này, cảm thấy một luồng hàn ý thấm sâu vào tận xương tủy.
Mấy ngày nay, hắn vẫn luôn để ý đến động tĩnh của Trang Ngọc Đường và Trang Ngọc Dũng, chờ đợi hai người ra tay với Trang Cẩn, nào ngờ lại nghe được tin tức như vậy.
Đường huynh Quách Hoài thấy Quách Quân nghe xong thì ngây người, cười vỗ vai hắn nói: “Ta nhớ không lầm thì khi vị Trang võ sư kia đột phá Tam Kinh, ngươi còn tặng ba lượng bạc mừng đúng không? Xem ra ngươi vui đến phát rồ rồi hả? Không sao, muốn cười thì cứ cười lớn lên đi, huynh sẽ không nói gì đâu. Trang Cẩn tiền đồ vô lượng, e là Thất Kinh cũng có hy vọng, nói không chừng sắp tới vi huynh còn phải nhờ ngươi có mối quan hệ tốt đấy nhé!”
Quách Quân: “…”
Ta không muốn cười chắc? Ta mẹ nó là…
Hắn miễn cưỡng cười gượng, nụ cười còn khó coi hơn mếu, qua quýt ứng phó Quách Hoài rồi trở về.
Về đến nhà, Quách Quân đóng cửa lại, nằm vật ra giường, trong đầu toàn những ý nghĩ hỗn loạn, sợ rằng ngay sau đó Trang Cẩn sẽ tìm tới cửa.
Cái loại lo lắng bị Trang Cẩn trả thù, bất an như thanh kiếm Damocles treo trên đầu này, thật sự còn đáng sợ hơn cực hình, khiến hắn chỉ có thể không ngừng tự an ủi: “Trang Cẩn không nhất định sẽ nghĩ đến ta đâu… Dù có nghĩ đến ta, cũng không tìm được chứng cứ, không thể làm gì được ta… Ta không thể tự dọa mình…”
Cái tâm lý may mắn này kéo dài đến tận ngày mùng 1 tháng sau, khi hắn bị điều đến Thành Nam, gần địa bàn của Dược Vương Bang, mới hoàn toàn tan vỡ.
Thậm chí, không chỉ hắn mà ngay cả đường huynh Quách Hoài của hắn ở Thứ Vụ Ty cũng bị vạ lây, cùng nhau bị ném đến Thành Nam.
Dù Trang Cẩn chỉ đích danh Quách Quân, nhưng không thiếu kẻ muốn thừa nước đục thả câu, muốn lấy lòng hắn. Hơn nữa, giờ đây Thẩm gia bản bộ một vị trí một người, thấy Quách Thị huynh đệ lộ ra sơ hở, ngại gì mà không ra tay, thế là kết quả thành ra như vậy.
Quách Hoài biết rõ nội tình, sau khi biết mình bị đường đệ liên lụy, liền tìm đến Quách Quân cãi nhau một trận, cuối cùng nháo đến mức đoạn tuyệt quan hệ.
Đương nhiên, đó là chuyện sau này.
…
Trong Thẩm gia ngoại viện, một đám tiểu nha hoàn cũng đang cảm thán về Trang Cẩn.
Tống Lan cảm khái nói: “Thoáng cái mà Trang võ sư đã đột phá Tứ Kinh, trở thành gia đinh rồi kìa. Lúc hắn còn là võ sinh, ta có đưa Khai Lạc Thang cho hắn, chuyện hắn giúp ta dường như vẫn còn ngày hôm qua ấy!”
“Lan muội muội, muội cảm thán câu này mấy lần rồi hả? Sao, xuân tâm manh động rồi à nha? Vị Trang võ sư kia đột phá Tứ Kinh, tấn thăng gia đinh, theo quy củ là phải cưới một nha hoàn ngoại viện đấy, muội muốn thì cứ thử xem sao!”
“Ta…” Tống Lan tựa hồ bị thuyết phục, vung nắm tay nhỏ đứng lên, phồng má, nhưng ngay lập tức lại như Hà Đồn nguôi giận, lắc đầu lia lịa như trống bỏi: “Thôi đi, ta mới là nhị đẳng nha hoàn, không phải tình đầu ý hợp, Trang võ sư chủ động nói thì bình thường đều sẽ cưới nhất đẳng nha hoàn ngoại viện.”
Đám tiểu nha hoàn khác thấy vậy, đều che miệng cười ồ lên, bọn họ biết Tống Lan có tính như vậy, không lấy làm lạ.
Một tiểu nha hoàn tiếp lời: “Muội cũng nghe nói những nha hoàn nhất đẳng ngoại viện nghe trưởng phòng Nhạc thông báo xong, ùa nhau đến đạp cả cửa, giành nhau đến sứt đầu mẻ trán kìa… Thật là từng người không biết xấu hổ, như cướp Kim Nguyên Bảo ấy, đến mức đó sao?”
“Theo ta thì, thật sự đáng mà, Trang võ sư so với Kim Nguyên Bảo còn đáng giá hơn nhiều.”
Một nha hoàn dịu dàng khác nói: “Phận nữ nhi chúng ta, cả đời cầu gì, chẳng phải là một lang quân vừa ý hay sao? Trang võ sư dáng vẻ tuấn tú, lại có thiên phú, tiền đồ rộng mở, nghe nói tính tình cũng tốt nữa, nếu không phải không đủ tư cách, ta cũng muốn thử xem đấy!”
“Đúng đó, Trang võ sư là người tốt.” Dư Hiểu Hiểu thực danh chứng nhận, hồi tháng hai nàng ở tràng luyện võ của Trang Cẩn phát Khai Lạc Thang, khi đó có phát thẻ người tốt cho Trang Cẩn.
“Trang võ sư tốt như vậy à? Không biết ai cướp được cái bánh trái thơm ngon này nhỉ. Theo ta thì nếu Vân tỷ tỷ đi, khẳng định có hy vọng nhất, nghe nói Vân tỷ tỷ có giúp vị Trang võ sư kia, tháng một còn tiếp nhiệm phát Khai Lạc Thang ở chỗ Trang võ sư hơn nửa tháng, hình như còn tặng bánh hoa đào nữa…”
“Vân tỷ tỷ, gần đây nhà tỷ ấy hình như có chuyện gì, ta thấy mấy hôm nay tỷ ấy cau mày, trông tâm trạng không tốt lắm…”
“À, vậy hả?”
Đám tiểu nha hoàn này cũng chỉ là đám nữ sinh mười bốn, mười lăm, mười sáu tuổi, chủ đề của bọn họ cứ vậy, nói qua nói lại, liền bất giác chuyển chủ đề.
…
Nội viện.
Nghê Oánh vẫn âm thầm chú ý Trang Cẩn, dõi theo người đàn ông mà nàng đã “vứt bỏ”. Lúc này, đương nhiên nàng cũng biết tin Trang Cẩn đột phá Tứ Kinh, lập đại công.
Điều này khiến nàng nhất thời có chút hoảng hốt, không biết Kim Tịch Hà Tịch là ngày nào, nhớ lại lần đầu gặp Trang Cẩn, khi ấy vẫn còn là tháng một, Trang Cẩn chỉ mới Nhị Kinh, giờ đã là mùng 10 tháng năm, nếu tính từ lúc nàng vào nội viện, thì mới chỉ ba tháng!
Thế nhưng chính ba tháng ngắn ngủi này, Trang Cẩn đã biến đổi long trời lở đất, khiến người ta cảm thấy như đã qua nhiều năm.
“Nếu như ta chờ thêm ba tháng nữa, hôm nay có phải ta có thể trực tiếp định ra việc hôn nhân, nở mày nở mặt gả đi, sống một đời Thanh Phúc hưởng không hết?”
Đôi mắt trong veo linh động như thu thủy của Nghê Oánh lúc này ngơ ngác thất thần, một nỗi hối hận mãnh liệt khiến đầu ngón tay nàng đâm vào da thịt, từng giọt máu rỉ ra mà không hay biết: “Ta, ta thực sự sai lầm rồi sao?”
Lựa chọn lúc trước của nàng, người ngoài nhìn vào, ai cũng không cho là sai, chỉ là người ta sao có thể có con mắt nhìn trước được tương lai, ai có thể nghĩ đến hôm nay chứ?
“Vậy là ta bạc mệnh ư?!” Nghê Oánh khẽ động hàng mi, trong đáy mắt thoáng chút buồn bã, rồi tất cả hóa thành kiên định: “Không! Ta, Nghê Oánh… Quyết không nhận mệnh!”
Nàng nhớ lại việc Cửu công tử đang chiêu mộ phòng nha hoàn, dù đối phương là con thứ, dù không có thiên phú võ đạo… Lúc đầu nàng còn do dự, giờ phút này đã quyết định.
“Chi bằng quay lại! Chi bằng quay lại!”
Sơn son mái cong, hành lang bên ngoài, ánh nắng tháng năm tươi sáng, chuỗi chuỗi quang ảnh chiếu xuống bồn hoa, tiếng chim Đỗ Quyên kêu ai oán, nhưng chẳng thể nào kéo lại được bóng lưng kiên quyết rời đi.