Chương 73 Tiểu thành (1)
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 73 Tiểu thành (1)
Chương 73: Tiểu thành (1)
Giữa trưa.
Đoạn Đào đến phố Phúc Xương, sau một hồi lâu bước ra từ Huynh Đệ Hội, vẻ mặt âm trầm.
Lần này đến là để thuyết phục Huynh Đệ Hội quy thuận Thẩm gia, kết quả hiển nhiên là thất bại.
“Đúng là lũ không biết điều!” Hắn thầm mắng trong lòng.
Kỳ thật, Huynh Đệ Hội cũng bất đắc dĩ thôi. Tháng trước, một tiểu đội dưới trướng Đoạn Đào bị Dược Vương bang đánh lén, gần như toàn quân bị diệt. Đầu nhập vào mà không được bảo vệ an toàn thì ai dám?
“Đều tại đám thủ hạ phế vật, gặp phải đánh lén, lúc đầu sắp thành chuyện tốt, lại sinh biến cố… Chỉ có thể nghĩ cách mau chóng tìm lại thể diện, khoe khoang võ lực với Huynh Đệ Hội, chứng minh một chút.”
Đoạn Đào nhất định phải thu phục Huynh Đệ Hội, chiếm giữ phố Phúc Xương, bởi vì chuyện này có không ít công huân.
Đối với trấn thủ đường phố mà nói, công huân điểm đến từ ba bộ phận:
Thứ nhất, vì trấn thủ đường phố phần lớn chỉ áp trận, hiếm khi ra tay, nên thủ hạ chém g·iết được đầu người, một phần sẽ giao lên trên, trấn thủ đường phố có thể trích phần trăm từ đó.
Thứ hai, trấn thủ đường phố, mỗi tháng chỉ cần an bình vô sự thì sẽ có nhất định công huân.
Thứ ba, mở rộng lãnh thổ, chiếm lĩnh đường phố mới.
Kỳ thật, hai bộ phận đầu chỉ là tiểu đả tiểu nháo. Bộ phận thứ ba mới có thể một lần thu hoạch được không ít công huân, chính là đoạt địa bàn từ tay Dược Vương bang hoặc mấy bang phái nhỏ ở thành bắc.
“Nếu có thể thuyết phục Huynh Đệ Hội quy thuận, chiếm lấy phố Phúc Xương sát vách, biết đâu góp nhặt công huân chẳng cần động tay, liền đủ đổi một viên Sơ Lạc Hoàn. Đến lúc đó, ta có thể trùng kích bình cảnh, tiến thêm một bước…” Đoạn Đào âm thầm tính toán, trong lòng bùng lên một ngọn lửa nóng.
Lúc này, bỗng nhiên một người mặt tươi cười tiến đến bên cạnh: “Đoạn trấn thủ, tại hạ có chuyện quan trọng muốn thương lượng, xin mời ngài đi uống chén trà.”
…
Người này chính là Trang Ngọc Đường. Lúc này, hai người ngồi đối diện nhau, Đoạn Đào liếc nhìn đối phương, một cửu phẩm văn thư mặc quan phục. Tuy hắn không để vào mắt, nhưng nghe vài câu cũng không sao.
“Đoạn trấn thủ đến phố Phúc Xương này, là muốn thu phục Huynh Đệ Hội, xem ra không được thuận lợi lắm?” Trang Ngọc Đường cười rót một ly trà, đưa qua mời.
Đoạn Đào nghe vậy, trên mặt lộ ra một tia lệ khí, nhíu mày, cực kỳ không nể mặt mũi, ngay cả chén trà cũng không nhận, nói thẳng: “Bổn trấn thủ không có nhiều thời gian nhàn rỗi để vòng vo với ngươi. Nếu không có chuyện gì thì ngươi có thể đi.”
Trang Ngọc Đường không hề tức giận vì thái độ khinh thị của Đoạn Đào. Ngược lại, thấy Đoạn Đào phản ứng như vậy, hắn càng nắm chắc hơn, bèn đi thẳng vào vấn đề: “Ta nghe nói, dưới trướng Đoạn trấn thủ có tiểu đội trưởng Trang Cẩn, liên tục nhờ người thay phiên trực đêm. Loại hành vi ham nhàn, trốn tránh rèn luyện này không tốt chút nào. Đoạn trấn thủ nên chỉnh đốn lại mới phải…”
“Ngươi muốn Trang Cẩn phải trực đêm?”
Đoạn Đào nghe vậy thì nghĩ đến điều gì, sắc mặt đột nhiên biến đổi, đập mạnh xuống bàn, chén trà rung lên dữ dội. Hắn bỗng nhiên đứng dậy, nhìn chằm chằm Trang Ngọc Đường: “Ngươi là người của Dược Vương bang? Thật to gan, dám mò đến tận đây, coi bổn trấn thủ không dám bắt ngươi tại chỗ sao?”
Phản ứng dữ dội này, như thể chỉ cần một sơ suất nhỏ là hắn sẽ động thủ ngay.
“Đoạn trấn thủ bớt giận! Bớt giận! Xin ngài hãy nghe ta nói rõ chi tiết đã.” Trang Ngọc Đường vội vàng đứng lên, làm ra vẻ sợ hãi, nhưng trong lòng vẫn trấn định.
Hắn đã dám đến đây thì tất nhiên đã tìm hiểu qua cách hành xử của Đoạn Đào, phân tích tình cảnh của đối phương, nắm chắc ít nhất chín mươi phần trăm.
“Ta không phải người của Dược Vương bang, chỉ là có thù riêng với Trang Cẩn thôi.”
Trang Ngọc Đường biết rõ Đoạn Đào là trấn thủ đường phố, sẽ không cấu kết với Dược Vương bang. Đây là phòng tuyến cuối cùng, hắn tức khắc nói ra lời này, hạ thấp mâu thuẫn, sau đó đẩy qua một thỏi bạc lớn, có tới 50 lượng: “Cũng không cần Đoạn trấn thủ làm gì cả, chỉ cần làm theo phép công, để Trang Cẩn ra ngoài trực đêm bình thường là được.”
“Ý ngươi là muốn ta bán đứng tâm phúc của mình?” Sắc mặt Đoạn Đào vẫn giận dữ.
Trang Ngọc Đường thấy vậy, lại không hề thất vọng, ngược lại vui mừng trong lòng, biết rõ Đoạn Đào thái độ này không phải cự tuyệt thật sự, chỉ là chưa đủ giá, nên lại móc ra một thỏi 50 lượng bạc.
“Cái này…”
Đoạn Đào nhìn hai thỏi bạc, do dự một chút, rồi lại đẩy trở về: “Trang Cẩn dưới tay ta tư chất tuyệt hảo. Nhỡ việc này bại lộ thì sẽ đắc tội lớn. Thật sự không đáng.”
“Tốt cái đồ Ngạ Lang tham lam!”
Trang Ngọc Đường thầm mắng trong lòng, đồng thời cũng hận Trang Cẩn có tư chất tốt, khiến mình không duyên cớ phải móc ra nhiều tiền hơn. Hắn cắn răng, lần nữa đẩy ra một thỏi 50 lượng bạc.
Lần này có thể nói là đem số tiền từ việc ăn bánh bao huyết của cả nhà Trang Cẩn trước kia, phun ra gần hết.
Hắn thấy Đoạn Đào dường như vẫn muốn vòi thêm, bèn nói: “Đoạn trấn thủ, Trang Cẩn tuy tư chất không tầm thường, nhưng ngài và ta đều rõ, đáng giá là thiên tài trưởng thành, còn thiên tài chưa thực hiện tiềm lực thì chẳng đáng tiền, thiên tài c·hết rồi thì càng chẳng đáng một đồng.”
“Hơn nữa, 150 lượng không phải là ít. Theo ta biết, Thẩm gia thưởng cho việc chém g·iết một Tam Kinh võ giả của Dược Vương bang cũng chỉ có 120 công huân, đổi ra bạc cũng chỉ có 120 lượng… Huống hồ, cũng đâu cần Đoạn trấn thủ làm gì, chỉ là để đối phương đi tuần tra bình thường thôi. Vậy là quá đủ rồi.”
Đoạn Đào nghe vậy thì cười ha ha, một tay ôm số bạc vào lòng nhận lấy: “Nói đi thì nói lại, giúp người là giúp mình, việc này ta đồng ý.”
“Đa tạ Đoạn trấn thủ.” Trang Ngọc Đường cúi đầu khom lưng, cảm tạ một hồi rồi mới cáo từ rời đi.
Sau khi Trang Ngọc Đường đi.
“Một cửu phẩm văn thư nho nhỏ, 150 lượng bạc, ha!”
150 lượng bạc đích xác không ít, ngay cả một Tứ Kinh võ giả cũng phải để mắt đến, nhưng chỉ với số tiền đó mà muốn hắn bán đứng thủ hạ, đắc tội một thiên tài tư chất tuyệt đỉnh?
Vậy thì quá coi thường Đoàn mỗ rồi.
“Nếu không phải…”
Đoạn Đào híp mắt lại, vuốt ve số bạc, trên mặt hiện ra vẻ đăm chiêu, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ở đó, một con chuồn chuồn đang xuyên toa giữa không trung, bay lượn bắt muỗi, nhưng không biết rằng, phía trước không xa, có một con nhện đã giăng sẵn lưới, đang chờ nó sa vào.
…
Một bên khác.
Từ biệt Đoạn Đào, Trang Ngọc Đường thay đổi vẻ uất ức, nhát gan, coi tiền như rác trước đây, mặt không b·iểu t·ình, bước nhanh về phía phố Phúc Khánh.
…
Ngay khi Trang Ngọc Đường và Đoạn Đào mỗi người có tâm tư riêng, uống trà buổi chiều, Trang Cẩn không hề hay biết rằng một cuộc đấu đá ngấm ngầm đang diễn ra, xoay quanh chính mình, vẫn đang chuyên tâm luyện võ.
Hô! Hô!
Trang Cẩn vẻ mặt ung dung, tâm như mặt nước, Hắc Sát chưởng đánh cẩn thận tỉ mỉ, đâu ra đấy.
Nếu có võ giả nào khác ở đây, nhìn thấy hắn diễn luyện lúc này, chắc chắn sẽ kinh ngạc thốt lên hai chữ: Tinh chuẩn!
Đúng, chính là tinh chuẩn. Một chiêu một thức, tinh chuẩn đến cực điểm, tiêu chuẩn như sách giáo khoa, không sai sót dù chỉ một ly.
Nhưng kỳ lạ là, cái “tiêu chuẩn” này lại không hề tạo cảm giác cứng nhắc, trái lại ẩn chứa một sự khéo léo tuyệt vời, khiến người ta cảm thấy không thể ngăn cản.
Buổi chiều, ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu vào, tạo thành những cột sáng, lốm đốm những hạt bụi nhỏ li ti bay lượn trong đó.