Chương 63: Bật hack
Trang Cẩn liếc nhìn Hướng Khải Thần, thầm nghĩ, sao lại có người cứ thích tự ngược bản thân thế nhỉ?
Hắn thản nhiên nói: “Chỉ là may mắn đột phá Tam Kinh thôi.”
May mắn đột phá Tam Kinh!
May mắn đột phá Tam Kinh!
May mắn đột phá Tam Kinh!
Câu nói kia tựa ma âm rót vào tai, khiến Hướng Khải Thần nghe xong thân hình lảo đảo, suýt chút nữa đứng không vững. Sắc mặt hắn vô cùng đặc sắc, cứ như bị sét đánh trúng, miệng há hốc, trợn tròn mắt.
Thời gian này, hắn liều mạng chiến đấu, chém g·iết ở thành bắc, nỗ lực không ngừng, chỉ mong sớm ngày đột phá Tam Kinh. Ai ngờ đâu, lại bị thương, mất thời gian điều dưỡng. Ngược lại, Trang Cẩn trốn ở Thẩm gia bản bộ, an nhàn hưởng thụ, thế mà lại đột phá trước?
“Trời cao thật bất công!” Giờ khắc này, Hướng Khải Thần thật sự là tan vỡ trong lòng.
Rất lâu sau, Hướng Khải Thần mới hoàn hồn, miễn cưỡng bình phục tâm cảnh. Nhưng hắn vừa ngẩng lên thì Trang Cẩn đã rời đi tự bao giờ. “Mắt không thấy, tâm không phiền”, không nhìn thấy Trang Cẩn, sự kích thích trong lòng hắn cũng vơi đi phần nào, trong lòng dễ chịu hơn nhiều, âm thầm tự an ủi: “Ta chỉ là nhất thời thất bại, tạm thời khốn đốn mà thôi, cũng không có nghĩa lý gì cả. Về lâu dài, nhận thức võ đạo của ta, con đường ta chọn mới là đúng đắn!”
Kỳ thật, tận sâu đáy lòng, hắn đã ý thức được thiên phú của mình không bằng Trang Cẩn, cho nên mới ra sức chiến đấu, chém g·iết để bù đắp, mong nhờ đó vượt qua Trang Cẩn. Nếu phủ nhận con đường này, chẳng khác nào phủ nhận khả năng vượt qua Trang Cẩn, hắn tuyệt đối không cam lòng thừa nhận.
Có điều, Hướng Khải Thần vừa đi được vài bước, lại thấy Lâm Hoành ôm y phục đi tới. Hiển nhiên, đối phương vừa đột phá Nhị Kinh cảnh giới, giờ cũng là nô bộc hai hoa văn.
Lần này, tâm cảnh vừa mới bình phục của hắn lại sụp đổ một lần nữa!
Phải biết rằng, tháng trước Lâm Hoành mới bắt đầu học võ kỹ nhập môn, đã luyện thành Hắc Sát Chưởng, giờ lại đột phá Nhị Kinh. Chẳng lẽ bản thân hắn cũng không giống vậy sao? Thậm chí, bởi vì bị thương, có lẽ chẳng bao lâu nữa hắn sẽ bị Lâm Hoành bỏ lại phía sau mất.
Không nói đến Trang Cẩn, ngay cả Lâm Hoành cũng muốn vượt qua hắn?
Điều này giáng một đòn nặng nề vào Hướng Khải Thần, khiến hắn lùi lại mấy bước, bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ con đường mình chọn thật sự sai lầm rồi sao? Nếu không, vì sao trong tám người cùng ký túc xá năm xưa, kẻ đầu tiên đột phá chính thức võ giả, người có tư chất võ đạo tốt nhất là hắn, giờ lại thành ra thế này?
“Chẳng lẽ nhận thức của ta về võ đạo là sai? Võ đạo chẳng phải là đột phá cực hạn trong chiến đấu sao? Nếu không, vì sao Trang Cẩn trốn ở Thẩm gia bản bộ, nhàn nhã hưởng thụ, Lâm Hoành liên tục đột phá, còn ta thì lại gặp phải tai ách?” Hướng Khải Thần bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Kỳ thật, cũng không thể nói nhận thức của hắn về võ đạo đúng hay sai, chỉ có thể nói: Thiên tài không bằng người chăm chỉ, người chăm chỉ không bằng người có cơ duyên, mà Trang Cẩn, ừm, chính là loại người có cơ duyên đó, cứ treo máy là qua ải thôi.
…
Ngay lúc Hướng Khải Thần còn đang hoài nghi nhân sinh, Trang Cẩn đã đến luyện võ tràng chữ Huyền số 28. Nơi này tháng trước còn là nơi dành cho võ sinh, tháng này đã trở thành nơi học Hắc Sát Chưởng của các chính thức võ giả.
Ừm, sau khi Thẩm gia mở rộng chiêu mộ võ sinh lên đến 300 người, mỗi tháng số lượng chính thức võ giả cũng tăng lên, khoảng 15 đến 20 người. Những người này được chia ra ở ba luyện võ tràng, dưới tay Trang Cẩn tháng này có sáu chính thức võ giả.
Trang Cẩn vừa đến luyện võ tràng, liếc mắt đã thấy một người quen thuộc, trong lòng khẽ vui: Đây chẳng phải là Chu Siêu, kẻ tháng trước vừa trở thành chính thức võ giả đã cảm thấy không cần tuân theo ước thúc của hắn nữa, còn công khai oán giận hắn trước mặt mọi người sao?
Chu Siêu đương nhiên cũng thấy rõ sự thay đổi trên y phục của đám nô bộc Tam Vân. Đến như Trang Cẩn, giờ phút này biểu lộ trên mặt hắn vô cùng đặc sắc, tâm lý hoạt động thì nhanh đến mức muốn lướt cả màn hình.
“Không phải chứ, Trang sư không phải là võ sinh dạy bảo võ sư sao? Sao lại đến dạy bảo đám võ giả chính thức võ kỹ thế này? Không đúng, tháng trước Trang sư mặc vẫn là chế phục nô bộc Nhị Văn, hiện tại trên y phục lại có Tam Đạo đường vân, chẳng lẽ Trang sư đã đột phá Tam Kinh?”
“Không thể nào? Làm sao có thể? Với tiến độ như vậy của Trang sư, chẳng lẽ tư chất của ta… lại còn không bằng Trang sư ư? Vậy tháng trước ta…”
“Mấy cái này thì thôi đi, cho dù Trang sư đột phá Tam Kinh, tư chất hơn ta, bắt đầu giảng dạy võ kỹ, nhưng vì sao lại cứ phải giáo thụ ngay cái luyện võ tràng này? Đây là đang trêu ta à? Sớm biết hôm nay, ngày đó có đ·ánh c·hết ta cũng không dám làm vậy!”
…
Trang Cẩn đầy ác ý nhìn lại, phát hiện biểu lộ trên mặt đám học sinh lúc này còn khó coi hơn cả khóc. Hắn đại khái cũng hiểu được, giống như một kẻ vừa cầm được bằng tốt nghiệp đại học, tưởng rằng không ai quản được mình nữa, oán hận đạo sư, bắt đầu cuộc sống nghiên cứu sinh, rồi lại phát hiện đạo sư lại chính là đối phương!
Hắn biết rõ, Chu Siêu tuy không thể xem trực tiếp, nhưng nhất định đang rất gấp gáp, lo lắng có người sẽ trả thù mình.
“Được rồi, ta họ Trang, tên Cẩn, tháng này ta sẽ dạy cho các ngươi võ kỹ. Ừm, một vài người trong các ngươi cũng nhận ra ta…”
Trang Cẩn giới thiệu sơ qua về mình, tiện thể hù dọa cái kẻ nào đó kia một chút, sau đó bèn trở lại chuyện chính, nói về chuyện khảo hạch cuối tháng, rồi nhanh chóng bắt đầu giảng giải Hắc Sát Chưởng.
Thực tế, Chu Siêu đã nghĩ nhiều rồi, Trang Cẩn không rảnh rỗi đến mức đi nhằm vào một ai đó, giải quyết việc chung giảng giải hết một nén nhang, hắn liền rời đi để tiếp tục tu luyện.
Giờ đây, hắn còn bận tích lũy cảnh giới Tam Kinh, chỉ sợ thời gian tu luyện không đủ, mong mỏi một hơi thở cũng phải chia làm hai mà dùng, làm sao rảnh tâm trí đối phó đối phương? Xem ra Chu Siêu quá coi trọng bản thân rồi!
Việc này khiến Chu Siêu vừa sợ bóng sợ gió, vừa âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Hắn ta cố tránh xa Trang Cẩn, trừ phi bất đắc dĩ. Ừm, nếu có vấn đề về võ kỹ, gã thà hỏi bạn cùng phòng còn hơn tìm Trang Cẩn, nhờ vậy Trang Cẩn cũng bớt được chút phiền phức.
…
Thấm thoắt ba ngày đã trôi qua.
Quách Quân chờ mãi chờ hoài, đến tận hôm nay vẫn chưa nhận được “hiếu kính” tháng này của Hầu Dũng, gã bắt đầu nghi ngờ Hầu Dũng có ý đồ khác, bèn đích thân tìm đến, ai ngờ hay tin Hầu Dũng đã… chết rồi?!
Mười ngày nay, gia quyến Hầu Dũng sống không dễ chút nào. Một mặt, họ muốn minh oan cho Hầu Dũng nhưng không có cửa. Mặt khác, họ phải đối mặt với những kẻ xấu xa đang nhòm ngó, dòm ngó tài sản sau khi Hầu Dũng chết.
Đúng như Trang Cẩn dự đoán, ngày hôm sau khi t·hi t·hể Hầu Dũng được phát hiện, người nhà đã đến nha môn báo án. Sau khi kiểm tra, nha môn phát hiện trên người Hầu Dũng không có v·ết t·hương trí mạng và kết luận rằng Hầu Dũng bị c·hết đ·uối do say rượu ngã xuống nước.
Thần hồn nát thần tính mà c·hết đ·uối?
Cái vũng nước cạn kia mà c·hết chìm được ư? Lại còn có thêm hai hộ vệ đi cùng, ba người nguyên vẹn chỉnh tề? Đúng là trò hề!
Gia quyến Hầu Dũng đương nhiên không chấp nhận, hết lần này đến lần khác đến tìm nha môn. Ban đầu, người trong nha môn còn nhẫn nại dỗ dành vài câu, nhưng càng về sau, chút kiên nhẫn ấy cũng tan thành mây khói, hễ cứ đến là bị đuổi thẳng cổ.
Lại nói về Hầu Dũng, hắn mang theo hai gã hộ vệ chỉnh tề mà chết đuối ở một vũng nước nhỏ, chuyện lạ đời này quả thực gây ra một trận oanh động. Vô số người coi đây là trò cười, truyền miệng nhau khiến sự việc ồn ào hơn, nhưng nha môn mặt dày mày dạn, coi như không nghe thấy, vờ như sự thật đúng là như những gì bọn họ nói. Mấy thứ dân đen các ngươi muốn tin hay không thì tùy!
Người của nha môn quả là có kinh nghiệm, bọn họ biết ở Phủ thành này mỗi ngày đều xảy ra không ít chuyện quái dị, hoang đường, thêm một chuyện này cũng chẳng sao. Cứ để đám dân chúng kia tha hồ mà bàn tán, mà cười nhạo, đợi đến khi họ chán chê rồi thì thôi. Ngoại trừ người nhà nạn nhân, chẳng ai còn nhớ tới chuyện này nữa, rồi sau đó mọi chuyện cũng sẽ chìm vào quên lãng.
Những việc như thế này, bọn họ đã quá quen thuộc rồi!
Bình luận cho Chương 63 Bật hack