Chương 6 mở lạc
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 6 mở lạc
Chương 6: Mở Lạc
Một đám võ sinh vừa nghe, liền ào ào từ trong nhà chạy ra, đi đến khu luyện võ đã được phân công.
Trang Cẩn và Hùng Lỗi đi theo phía sau, thầm tính toán: “Lần chiêu mộ này có tất cả 120 võ sinh, chia làm 8 phòng, mỗi phòng 15 người. Ta mới dò la được là cứ 2 phòng lại dùng chung một khu luyện võ, vậy là 120 người này sẽ được chia vào 4 khu.”
Chẳng mấy chốc đã tới khu luyện võ số 1 khắc chữ vàng. Phía trước dựng một tấm biển đề chữ “Võ” to lớn, hai bên trái phải bày giá binh khí với đủ loại vũ khí.
Một nữ tử mặc váy xanh nhạt đang đứng chờ ở ranh giới khu luyện võ. Trông nàng chừng 16, 17 tuổi, khuôn mặt tròn trịa còn phúng phính nét trẻ con. Bên cạnh nàng đặt hai thùng gỗ lớn, bên trong đựng đầy nước thuốc nóng hôi hổi, dược hương ngào ngạt, thấm vào tận ruột gan. Nàng cất tiếng nói: “Mọi người đến đây nhận Khai Lạc Thang, mỗi người một chén!”
Trang Cẩn và Hùng Lỗi nhanh chân đi vào hàng. Chẳng mấy chốc, hắn để ý đến hình lá liễu thêu trên vai áo của thiếu nữ, biết nàng là nha hoàn tam đẳng của Thẩm gia ngoại viện. Về phần Khai Lạc Thang, hắn định bụng hỏi Hùng Lỗi đôi điều thì đã nghe thấy tiếng xôn xao trong đám đông.
“Khai Lạc Thang đó, bảo bối đấy! Luyện võ phải dồn khí huyết, có nó mới luyện được nội tức!”
“Đúng vậy đó! Cha ta cũng bảo không có Khai Lạc Thang thì chẳng luyện được gì đâu, hơn nửa số bạc nộp lên đều đổ vào nó cả.”
“Ôi, ta tới muộn quá, xếp tận cuối thế này, nhỡ không còn phần thì lỗ to! Thiếu một chút thôi cũng thiệt lắm đó!”
…
Trang Cẩn và Hùng Lỗi đang đứng ở giữa hàng. Lúc này, hắn liếc nhìn, thấy lượng Khai Lạc Thang mà mỗi người nhận được vào khoảng một chén sáu phần, vừa vặn chạm đến đường tròn màu nâu trên miệng bát. Thiếu nữ kia múc thuốc vừa nhanh vừa chuẩn.
Rất nhanh đến lượt một võ sinh vóc dáng mập mạp, cao lớn. Gã tươi cười tiến lên, nói: “Tỷ tỷ, cho ta nhiều hơn chút đi! Thêm chút nữa đi mà!”
“Ai cũng như nhau cả thôi.” Thiếu nữ đáp, rồi múc thêm một muỗng đầy ắp vào bát.
“Tỷ tỷ, đừng keo kiệt thế! Hay là để ta tự múc cho!” Gã võ sinh vừa nói, vừa giơ tay đón lấy bát, tay còn lại định với lấy cái muôi, như muốn tự mình múc thêm.
“A…!” Thiếu nữ trước giờ toàn gặp những võ sinh cung kính, lắm lời thì chỉ đùa nàng múc thêm chút, nào ngờ kẻ này dám động tay động chân. Giật mình, nàng đánh rơi cái muôi xuống thùng, “chỏng chẹo” một tiếng, nước thuốc tràn ra ngoài.
Trang Cẩn thấy vậy, khẽ nhíu mày. Thấy trong hàng không ai đứng ra, hắn thầm thở dài. Nếu hắn đã uống Khai Lạc Thang rồi, việc này không liên quan đến lợi ích của mình, hẳn là hắn sẽ không xen vào, thậm chí ý nghĩ đó cũng không có. Tiếc thay, không có nếu như.
Hắn nhanh chóng cân nhắc lợi hại khi nhúng tay vào việc này: ‘Lợi ích, có lẽ sẽ chiếm được cảm tình của thiếu nữ này, một nha hoàn tam đẳng của Thẩm gia. Cái giá phải trả là đắc tội gã võ sinh mập mạp kia.’
Tuy thấy gã mập không biết xấu hổ, hành sự chẳng ra sao, chắc chẳng có gia giáo hay bối cảnh gì, nhưng Trang Cẩn vẫn liếc nhìn y phục, giày dép của đối phương để chắc chắn lại lần nữa, là hắn có thể đắc tội được.
—— Chớ trách hắn tính toán thiệt hơn, thân vi vị yếu thế, để sinh tồn, tâm tính như giẫm trên băng mỏng đã thành bản năng.
Trang Cẩn tính toán trong đầu chỉ trong chớp mắt. Quyết định xong, hắn liền bước lên một bước, nắm chặt cổ tay gã mập: “Huynh đài quá rồi đấy!”
“Đúng đó, bắt nạt nữ nhi thì có gì hay ho?” Cánh tay kia của gã mập cũng bị bắt lấy, hóa ra là Hùng Lỗi.
Thấy Trang Cẩn ra tay, hắn vô thức đứng ra theo.
—— Có lẽ chính hắn cũng không nhận ra sự chuyển biến trong lòng mình. Khi mới vào Thẩm gia, hắn giới thiệu cho Trang Cẩn về sự phân chia nô bộc, lúc đó, tâm thái của hắn đối với Trang Cẩn chỉ là coi thường. Không hẳn là xem khinh, chỉ là trong lòng hắn coi mình là đại ca, chiếu cố tiểu đệ Trang Cẩn. Nhưng sau khi đi nhận chăn gối nệm, né được một hồi tai họa, chính hắn cũng không nhận ra là mình đã dần lấy Trang Cẩn làm chủ, tâm tính chuyển thành ngưỡng mộ.
Chuyện này cũng thường thôi. Đừng nói bạn bè, ngay cả người yêu, vợ chồng, con cái, trong quan hệ đều phải phân ra chủ tớ. Bằng không thì gió đông thổi bạt gió tây, hoặc gió tây đè Đông Phong. Quân không thấy, đám trẻ con đi tiểu cùng bùn còn phải phân ra ai là đại ca, ai là nhị ca hay sao!
Trở lại chuyện chính, gã Bàn Tử bị Trang Cẩn và Hùng Lỗi tả hữu ghì chặt. Trông thì cường tráng, kỳ thực thân thể mập ú giả tạo ấy vùng vẫy mấy cái đã chẳng động đậy được. Tiếng mắng chửi vừa định thốt ra liền nuốt trở vào, chỉ căm giận nói: “Hai vị huynh đài, đừng xen vào việc của người khác!”
“Sao lại là chuyện người khác? Ngươi ăn gian, mọi người nhận được thuốc thang ít đi, nhỡ vì thiếu chút đó mà không thành võ giả thật sự, ở lại đây thì sao?” Trang Cẩn một câu đã đẩy tình thế lên cao, biến thành mâu thuẫn giữa gã này với toàn bộ võ sinh.
Vốn đám võ sinh đã chẳng ưa gã mập, chỉ là không muốn làm chim đầu đàn. Lúc này, thấy Trang Cẩn và Hùng Lỗi đứng ra, liền ào ào lên tiếng ủng hộ, nhất là những người chưa nhận được Khai Lạc Thang, càng sợ lời Trang Cẩn thành sự thật.
“Đúng lý đó, không thể để gã Bàn Tử này ăn gian được!”
Có người nhận ra gã mập, liền gọi thẳng tên: “Tiền Văn Đức, trước kia ở trong ngõ hẻm lừa đồ ăn của trẻ con còn được, đến Thẩm gia rồi mà ngươi vẫn cái nết đó à?”
“Phải đó, cũng nhìn xem đây là nơi nào đi, Thẩm gia để ngươi muốn làm gì thì làm à?”
…
Gã mập Tiền Văn Đức cũng biết co được duỗi được. Thấy mình phạm phải nhiều người tức giận, hắn liền sinh ra ý lùi bước, vội vàng chắp tay cười làm lành: “Ta sai rồi, sai rồi, mọi người tha cho ta!”
“Lan nhi muội muội, có chuyện gì vậy?” Lúc này, một giọng nói uyển chuyển dễ nghe vang lên.
Trang Cẩn nhìn lại, thấy người tới cũng là một thiếu nữ mặc váy xanh nhạt, vai thon, cổ cao, gầy mà không lộ xương, mày cong mắt sáng, nhìn quanh thần thái phi dương. Chỉ có hai răng cửa hơi lộ ra, xem như một khiếm khuyết nhỏ trên gương mặt. Bất quá, hắn không quá chú ý đến dung mạo của đối phương, ánh mắt dừng lại ở ba đường vân lá liễu trên quần áo nàng.
Điều này cho thấy nàng là nha hoàn nhất đẳng của Thẩm gia ngoại viện!
Sau khi thiếu nữ này xuất hiện, cả khu luyện võ bỗng im bặt. Không ít võ sinh đều liếc nhìn nàng, bọn họ như Hùng Lỗi, được trưởng bối trong nhà dặn dò, biết rõ phân lượng của nha hoàn nhất đẳng Thẩm gia ngoại viện. Nha hoàn nhất đẳng ngoại viện tương đương với nô bộc tam vân, mà nô bộc tam vân của Thẩm gia hẳn là tam kinh võ giả.
Đương nhiên, không phải cứ nha hoàn nhất đẳng ngoại viện là tam kinh võ giả. Tiêu chuẩn của nha hoàn và nô bộc không giống nhau, chỉ là địa vị của đối phương ở đó. Nếu muốn mượn cớ để nói chuyện, “g·iết gà dọa khỉ”, nàng có thể quyết định đuổi Tiền Văn Đức đi.
Tiền Văn Đức không ngốc. Dù cha mẹ không nói gì về tin tức nha hoàn, nô bộc Thẩm gia, nhưng căn cứ vào phản ứng của người ngoài, hắn cũng ý thức được người tới không đơn giản, biết chuyện lớn rồi. Nghĩ đến vì tay tiện của mình mà có thể bị đuổi đi, mồ hôi lạnh sau lưng hắn không khỏi tuôn ra.
“Vân tỷ tỷ!” Tam đẳng nha hoàn được gọi là “Lan muội muội” tên là Tống Lan. Gặp người tới, nàng như tìm được người đáng tin cậy, kêu một tiếng rồi vội nhào tới, ghé tai nói nhỏ đầu đuôi sự tình cho đối phương nghe. Nói xong, nàng hàm ơn nhìn thoáng qua về phía Trang Cẩn và Hùng Lỗi.
Tiền Văn Đức thấy cảnh này, sao có thể không biết đối phương đang cáo trạng? Hắn biết không thể ngồi chờ c·hết, “bịch” một tiếng quỳ xuống, cuống quýt dập đầu, nước mắt nước mũi tèm lem: “Là ta váng đầu, mỡ heo làm tâm trí mê muội mà làm ra chuyện hồ đồ, xin hai vị tỷ tỷ tha cho ta một lần!”
Một đám võ sinh nhìn vẻ mặt uất ức của Tiền Văn Đức lúc này, đều thầm hả hê.
Người đời vẫn vậy, huống chi là chính chủ Tống Lan. Ban đầu, sau khi cáo trạng, nàng còn muốn nhờ Vân tỷ tỷ dạy cho gã này một trận. Gặp Tiền Văn Đức như vậy, nàng lại có chút do dự.
Trần Vân thấy Tống Lan lộ vẻ như vậy, biết đối phương mềm lòng. Chính chủ đã vậy, nàng cũng không tiện làm ác nhân. Bất quá, cũng phải cho kẻ này một bài học. Không để ý đến Tiền Văn Đức, nàng nhìn về phía Trang Cẩn và Hùng Lỗi, dẫn Tống Lan đến nói lời cảm tạ.
“Hẳn là vậy.” Trang Cẩn đương nhiên sẽ không giành công.
“Vâng, vâng ạ, phải thế!” Hùng Lỗi có vẻ đặc biệt khẩn trương, chân tay luống cuống gãi đầu, bộ dạng ngớ ngẩn ngây ngốc.
Cảm ơn xong, Trần Vân mới nhìn về phía Tiền Văn Đức vẫn đang dập đầu: “Lượng Khai Lạc Thang mỗi người đều như nhau, ăn nhiều có hại chứ chẳng ích gì. Sau này các ngươi sẽ tự biết.”
“Còn nữa,” nàng dừng một chút, rồi nói thêm một chuyện: “Lần đầu chiêu mộ võ sinh, có một người ăn quá nửa bát. Lúc đó, Võ Sư dạy bảo có mặt, đã cắt ngang tay gã, đuổi ra ngoài… Ngươi nên cảm tạ hai vị quan nhân này đã ngăn cản, nếu không ngươi đã gây ra sai lầm lớn rồi.”
“Dạ, cám ơn hai vị huynh đài.” Tiền Văn Đức nghe vậy, biết cửa này cuối cùng cũng coi như qua. Tự nhiên đối phương nói gì là vậy, hắn liền nói lời cảm tạ Trang Cẩn và Hùng Lỗi.
“Không sao.”
“Không có gì, ha ha.”
Trang Cẩn và Hùng Lỗi đều khoát tay. So với Hùng Lỗi không nghĩ nhiều, Trang Cẩn thầm cảm thán cô nương Vân này xử sự chu toàn. Đối phương nói ra chuyện kia, chỉ sợ ngoài việc khuyên bảo Tiền Văn Đức và những võ sinh khác, còn là để tránh Tiền Văn Đức ghi hận, giúp bọn họ trừ hậu họa.
Chờ Trần Vân rời đi, Tống Lan tiếp tục phát Khai Lạc Thang cho đám võ sinh. Trang Cẩn và Hùng Lỗi cũng trở lại hàng.
“Hùng ca!” Trang Cẩn thấy Hùng Lỗi nhìn chằm chằm bóng lưng Trần Vân xuất thần, vỗ vai đối phương.
“Khụ khụ.” Hùng Lỗi ngượng ngùng quay đầu, nhưng chợt, vẫn không nhịn được lại trộm liếc mắt.
Trang Cẩn nhìn vẻ mặt si tình của đối phương, khẽ lắc đầu, không nói thêm gì. Muốn nói vị cô nương Vân kia, đích thật là người con gái xinh đẹp nhất mà hắn từng gặp ở thế giới này.
Muốn hỏi có thích không?
Đương nhiên là thích. Ham sắc là bản tính của con người, thích cô nương xinh đẹp là lẽ thường tình, nhưng hắn rõ ràng, mình bây giờ không có tư cách mơ tưởng. Hắn biết mình đã bỏ ra bao nhiêu công sức, trả giá bao nhiêu để có được cơ hội học võ này. Học võ giờ đây mới là quan trọng nhất.
Rất nhanh đến lượt Trang Cẩn. Tống Lan gặp lại hắn, nói lời cảm ơn lần nữa, rồi múc cho hắn một chén Khai Lạc Thang.
Trang Cẩn và Hùng Lỗi bưng Khai Lạc Thang đến một bên uống. Khai Lạc Thang này vị hơi đắng. Uống xong, ngũ tạng lục phủ có chút nhói nhói, như có dao nhỏ khẽ cạo. Sau đó, toàn thân nóng lên, một dòng nước ấm chảy khắp tứ chi bách mạch.
‘Khai Lạc Thang này không đơn giản!’ Trang Cẩn bỗng nhớ lại lời cô nương Vân kia ‘Khai Lạc Thang uống nhiều có hại chứ chẳng ích gì’, thầm suy nghĩ.