Chương 37 Vỡ tan
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 37 Vỡ tan
Chương 37: Vỡ tan
Lại mấy ngày nữa trôi qua, thấm thoắt thời gian đã đến mùng 5 tháng 12. Trang Cẩn cùng bảy người kia cũng dần quen với nếp sống tu luyện mới được một tháng.
Thật ra, so với đám võ sinh bị quản thúc trước đây thì thân phận võ giả chính thức tự do hơn nhiều. Thang Văn Đào cũng chỉ đến mỗi buổi sáng, chiều, mỗi lần chừng một nén nhang để giải đáp thắc mắc rồi đi, những việc khác mặc kệ, tùy mỗi người tự liệu, ra vào cũng không cấm đoán.
Nếu như việc tu luyện của đám võ sinh trước kia giống như bị quản thúc nghiêm ngặt ở trường trung học thì một tháng tu luyện của võ giả chính thức này chẳng khác nào ở đại học.
Vì không bị quản thúc gắt gao, Tiêu Khôn lại có tiền trong người, thêm mấy ngày nhịn nhục, chiều hôm đó hắn quyết định không nhịn được nữa, chuẩn bị ra ngoài.
Lần này không phải một mình, Tiền Văn Đức đi cùng hắn – ban đầu, hai người có chút xa cách vì chuyện vay tiền, gần đây không hiểu sao lại thân thiết trở lại.
Đêm đó, đám Trang Cẩn từ luyện võ tràng về, vừa tới cửa túc xá thì thấy ngay Tiêu Khôn và Tiền Văn Đức kề vai sát cánh vừa trở về, vẻ mặt sung sướng.
Hùng Lỗi hỏi: “Khôn Tử, Đức Tử, hai cậu hôm nay ra ngoài làm gì thế? Cuối tháng còn kiểm tra đánh giá đấy, liệu hồn đấy nhé!”
“Làm gì á?” Tiêu Khôn bỏ ngoài tai nửa câu sau, há hốc mồm, rồi lại ngượng ngùng.
Tiền Văn Đức nháy mắt lia lịa, cười nói: “Hì hì, hôm nay tớ với Tiêu ca đi ăn thịt.”
Lâm Hoành thấy bộ dạng bỉ ổi này của Tiền Văn Đức thì hiểu ý ngay, cười như không cười: “Đức Tử, cậu đừng có làm hư Tiêu ca đấy nhé?”
Mình làm hư Tiêu Khôn á, hắn còn cần mình dẫn đường à?
Trong lòng Tiền Văn Đức khinh bỉ, nhưng dĩ nhiên không nói ra, dù sao hôm nay Tiêu Khôn là người mời, hắn chỉ nói: “Đâu có! Tớ làm chuyện tốt đấy chứ, hôm nay tớ với Tiêu Khôn ra ngoài, để Tiêu ca được ăn thịt ngon thật sự, chứ không như lần trước bị làm thịt…”
Hùng Lỗi nghe đến đây mới hiểu ra ‘ăn thịt’ không phải cái ‘ăn thịt’ kia, lập tức chửi tục: “Mẹ kiếp, hai cậu không sợ bị bệnh à?”
“Yên tâm đi, an toàn mà, vả lại thân thể võ giả chúng ta cường tráng, có sợ gì ba cái thứ đó.”
Tiền Văn Đức nói xong, đảo mắt một vòng, mời chào Hùng Lỗi: “Hùng ca, anh vẫn chưa mở hàng món mặn hả? Hay là lần sau tớ với Tiêu ca đi, anh đi cùng luôn?”
Rõ ràng là hắn để ý tới Hùng Lỗi, lần sau muốn để Hùng Lỗi mời khách.
Hùng Lỗi cũng không nghĩ đến chuyện mời khách, chỉ chú ý đến bản thân chuyện ‘ăn mặn’, nói thật, trong khoảnh khắc hắn cũng hơi động lòng, nhưng tính tình hắn thật thà, nhu mì, nói khó nghe là do dự không quyết đoán, hắn ngập ngừng một chút rồi lắc đầu: “Thôi đi!”
“Lão đại, lần sau đi chung đi, em mời anh?” Tiêu Khôn nói với Hướng Khải Thần, có lẽ vì Hướng Khải Thần từng cho hắn mượn tiền, nên muốn trả ơn.
“Tôi không đi được.” Hướng Khải Thần xua tay, con người hắn ngoài ngạo khí ra thì tác phong vẫn rất chính trực.
Tiêu Khôn lại nhìn về phía Lâm Hoành, vỗ vai đối phương: “Thế còn Hoành Tử?”
Hắn và Lâm Hoành vào cùng ngày, quan hệ cũng coi như không tệ.
Trên mặt Lâm Hoành thoáng hiện vẻ ghét bỏ, hắn kín đáo tránh cái tay đang vỗ vai mình, rõ ràng là cảm thấy tay Tiêu Khôn không biết đã sờ soạng cái gì mà bẩn thỉu, hắn không nói gì, chỉ lắc đầu.
Trang Cẩn và Tất Khải nhìn cảnh này, đều im lặng.
Tuy ở cùng một ký túc xá, nhưng giữa mọi người vẫn có thân sơ, tỉ như hai người bọn họ và Tiêu Khôn cũng chỉ có quan hệ bình thường… à, Ô Hạo cũng vậy, ba người họ khỏi mời, cũng khỏi từ chối, quay đầu đi rửa mặt.
…
Sau ngày hôm đó, lại mấy ngày trôi qua, đến mùng 10 tháng 12, lòng Tiêu Khôn lại ngứa ngáy, quyết định ra ngoài, nhưng hắn không muốn đi một mình, bèn gọi Tiền Văn Đức, gã này mặt dày mày dạn nói ‘Muốn đi lắm, nhưng trong túi không có tiền’, đợi Tiêu Khôn nói mời khách thì hắn mới hoan hỉ đồng ý, hai người kề vai sát cánh đi ra ngoài.
Đêm đó, đám Trang Cẩn luyện tập trở về, thấy Tiêu Khôn và Tiền Văn Đức đã về, Tiền Văn Đức còn cầm bộ chén trà mà Lâm Hoành bốc thăm được đang uống nước.
Trang Cẩn liếc nhìn, sắc mặt Lâm Hoành lập tức biến đổi.
Ở chung ký túc xá ai cũng biết, Lâm Hoành rất sạch sẽ, thậm chí hơi bị mắc bệnh sạch sẽ, ai cũng biết Lâm Hoành thích bộ chén trà này đến mức nào.
Dù sao cũng là bốc trúng thẻ thượng thượng mà được, trong lòng Lâm Hoành, bộ chén trà này có ý nghĩa đặc biệt.
Lúc này, Tiền Văn Đức quay lưng về phía Lâm Hoành, không thấy vẻ mặt của đối phương, còn cười nói: “Lâm ca, nước của anh em uống trước nhé, lát nữa em lấy cho anh sau.”
Không chỉ Trang Cẩn, Hướng Khải Thần cũng để ý đến vẻ mặt của Lâm Hoành, là lão đại ký túc xá, hắn không thể để tình hình xấu thêm, bèn lên tiếng can ngăn: “Đức Tử, cậu không phải không biết Hoành Tử thích sạch sẽ sao, còn chưa hỏi đã uống nước của người ta? Lát nữa phải rửa chén trà kỹ mấy lần đấy…”
“Không cần.”
Lâm Hoành bước lên, cầm lấy chén trà, “ba” một tiếng ném xuống đất, tiếng vỡ tan vang vọng, nước trà văng tung tóe.
Cả ký túc xá im phăng phắc.
Lúc này, giọng lạnh lùng của Lâm Hoành mới vang lên: “Ai biết miệng hắn đã chạm vào cái gì rồi? Thứ dơ bẩn, tẩy kiểu gì cũng vẫn bẩn thỉu!”
Tiền Văn Đức ngớ người, sau đó mới hiểu chuyện gì xảy ra, với cái mặt dày của hắn, giờ phút này sắc mặt cũng tím tái đan xen, khó coi vô cùng: “Lời này là có ý gì?”
Ai lại đi vũ nhục người khác như vậy?
Hắn có thể có… ừm, dù hắn có thể đã làm, nhưng cậu cũng không thể nói ra chứ!
Tiêu Khôn cũng cảm thấy mình bị mắng lây, sắc mặt cũng khó coi: “Hoành Tử, dù Đức Tử có làm sai thì đền cậu một bộ chén trà mới là được chứ gì, có cần phải ăn nói khó nghe thế không?”
Ban đầu, Tiêu Khôn và Lâm Hoành cùng vào một ngày, quan hệ còn thân hơn Hùng Lỗi, Lâm Hoành còn uyển chuyển khuyên nhủ Tiêu Khôn mấy lần, nhưng giờ phút này, chỉ với một câu nói đó của Tiêu Khôn, hắn đã đứng về phía Tiền Văn Đức, quan hệ giữa hai người hiển nhiên đã rạn nứt!
“Đúng đấy, đều là anh em cả, có gì to tát đâu, mua cái khác là được chứ gì.” Hùng Lỗi cũng ba phải nói.
“Hùng ca, cho em mượn ít tiền, em trả lại tiền chén trà cho anh ta!” Tiền Văn Đức lạnh mặt nói.
Rõ ràng, với cái mặt dày của hắn, hắn cũng cảm thấy bị Lâm Hoành vũ nhục, muốn tính toán sòng phẳng với đối phương, để hả giận.
“Mẹ!” Hùng Lỗi cười mắng một tiếng, vẫn lấy tiền ra, dường như muốn dùng cách này để xoa dịu, cho qua chuyện.
Hướng Khải Thần thấy tình hình lắng xuống, cũng mở miệng lần nữa, vô thức nói: “Thế này được chưa? Thế này đi, Đức Tử cậu cầm tiền, ngày mai đền cho Hoành Tử một bộ chén trà mới, Hoành Tử cậu cũng xin lỗi vì những lời khó nghe vừa rồi, mọi người vẫn là anh em chứ sao!”
“Cái loại như cậu cũng học đòi làm quan à, mỗi người ăn năm mươi trượng?” Lâm Hoành nghe vậy, cười khẩy.
“Cậu…”
“Có phải cậu thấy tôi nói chuyện khó nghe không, hay là chúng ta xin lỗi nhau đi?”
Tuyệt sát!
Bị Hồi Toàn Phiêu do chính mình phóng ra đánh trúng, Hướng Khải Thần nghẹn họng, mặt mày cứng đờ, cuối cùng dứt khoát nói: “Được, là tôi rảnh hơi xen vào việc của người khác đấy à? Mẹ nó, hảo tâm bị coi là lòng lang dạ thú, tôi mặc kệ, tùy các cậu đấy!”
Ký túc xá lại im lặng.
Trang Cẩn đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn tất cả, không nói nửa lời.
Hắn thấy rõ ràng, tính tình mọi người trong ký túc xá không giống nhau, nếu không phải có duyên ở chung một phòng, căn bản sẽ không tụ lại với nhau. Bữa cơm cuối tháng trước miễn cưỡng lấp đầy mọi người, nhưng nó rất yếu ớt, giờ đây một xung đột này đã phá vỡ sự cân bằng mong manh, làm nổi bật mâu thuẫn, chia rẽ mọi người.
Tất Khải tụt lại phía sau Trang Cẩn nửa bước, cũng im lặng nhìn, không dính vào, không hó hé.
Ô Hạo cũng muốn nói gì đó, nhưng vì vụng ăn vụng nói, không biết phải nói thế nào, còn đang suy nghĩ thì sự việc đã kết thúc.
Sau đó, ký túc xá một đêm không có chuyện gì xảy ra.