Chương 31 Người mới
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 31 Người mới
Chương 31: Người mới
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, thoáng chốc đã sáu, bảy ngày trôi qua. Trang Cẩn vẫn như lệ thường, mỗi sáng sớm đều đi uống một chén Khai Lạc Thang, thời gian còn lại thì dồn hết vào việc luyện võ. Hắn dùng Thung Công luyện hóa Hắc Nguyên Tán, rồi Tĩnh Công ngưng luyện. Nhờ đó, nội tức trong kinh mạch thứ nhất tăng trưởng cực nhanh. Kéo theo đó, tư lương tu luyện cũng tiêu hao chóng mặt. Hai bộ Hắc Nguyên Tán đã cạn sạch, khiến hắn không thể không tới Đan Dược ty mua thêm một lần nữa.
Ngoài ra thì không có gì đáng nói. À không, nếu phải kể thì có lẽ là sau khi Hầu Dũng đồng ý hòa giải, quả nhiên không còn lảng vảng trước mặt Trang Cẩn nữa. Ngay cả khi chạm mặt Quách Quân ở ngoại viện, cả hai cũng chỉ gật đầu chào nhau xã giao.
Còn về những người khác trong ký túc xá thì sao?
Hướng Khải Thần sau một hồi do dự, cuối cùng vẫn quyết định chuyên tâm tăng lên tu vi cảnh giới, thay vì dồn sức vào cả tu vi và võ kỹ. Dù sao, gã tự xưng là người có thiên phú số một trong ký túc xá, nên không cam tâm chỉ luyện võ kỹ đơn thuần. Trong lòng gã vẫn ôm ấp dã vọng lớn hơn, thậm chí còn nghĩ rằng tháng sau không chỉ có thể đột phá Nhị Kinh, mà thời gian còn lại đủ để gã luyện Hắc Sát chưởng nhập môn nữa ấy chứ!
Lão Nhị Hùng Lỗi thì chẳng có gì đặc biệt. Mọi người luyện võ thì hắn cũng luyện theo. Gã chỉ có điều hơi thất thần, có lẽ vẫn còn tơ tưởng tới Vân cô nương nọ?
Ngoài ra, còn có mối ái hận tình cừu giữa gã và Tiền Văn Đức. Tiền Văn Đức có thói quen đi vệ sinh đêm, mỗi lần đều mượn giấy của Hùng Lỗi. Lúc ra vào thì gã lại hay quên đóng cửa, khiến Hùng Lỗi vốn ngủ ngay cửa ra vào vô cùng khổ sở. Lần nào gã cũng hùng hùng hổ hổ, nhưng rồi lại chọn cách tha thứ khi Tiền Văn Đức ngọt ngào gọi một tiếng “Hùng ca”. Nhờ vậy mà ký túc xá có thêm không ít chuyện thú vị.
Lão Tam Tiêu Khôn thì sáng chiều đều đi luyện võ, nhưng chẳng bao giờ luyện thêm. Cứ cách một, hai ngày hắn lại ra ngoài nghe hát, xem kịch, tự cho mình xả hơi một chút, sống vô cùng thoải mái.
Vì thế, Hùng Lỗi đã tận tình khuyên giải hắn vài lần, nhưng Tiêu Khôn chẳng những không nghe, mà còn suýt chút nữa thì ầm ĩ. May mà có người khác đứng ra hòa giải thì mọi chuyện mới êm xuôi.
Về phần lão Tứ Lâm Hoành, Trang Cẩn cũng đã dần nhận ra. Con người Lâm Hoành này ít nói, nhưng tâm tư lại vô cùng kín đáo, giỏi che giấu. Gã không chiếm tiện nghi của ai, và cũng chẳng để ai chiếm tiện nghi của mình. Ví dụ như Tiền Văn Đức, gã cơ bản không thể lợi dụng được Lâm Hoành. Ngoài ra, dù nhìn bề ngoài thì hòa đồng, nhưng gã vẫn giữ một khoảng cách nhất định với mọi người trong ký túc xá.
Lão Lục Tiền Văn Đức thì sống rất sung sướng. Gã gọi Tiêu Khôn một tiếng “Tam ca”, rồi ăn không ít đồ vặt của đối phương. Còn với Hùng Lỗi, có lẽ gã đã dò ra giới hạn cuối cùng của người này, nên cứ tha hồ cấu véo. Mỗi lần mượn giấy thì gã lại lấy cả một xấp lớn. Hùng Lỗi cằn nhằn thì gã lại tâng hót: “Ta làm vậy là vì thấy quan hệ giữa chúng ta tốt, không cần khách sáo, chứ người khác thì ta đâu làm thế!” Rồi chứng nào tật ấy, gã vẫn thường xuyên quên đóng cửa, khiến Hùng Lỗi không khỏi hùng hùng hổ hổ.
Thời gian đầu, Trang Cẩn đã từng nói chuyện với Hùng Lỗi về chuyện này, nhưng Hùng Lỗi chỉ xua tay, bảo: “Chút đồ, chuyện nhỏ thôi mà, có đáng gì đâu.” Gã lắc đầu, rồi từ đó không hề nhắc lại chuyện này nữa. Dù sao người ta đã không để ý, thì hắn còn có thể nói gì đây?
Có điều, có một điều kỳ lạ là, so với Trang Cẩn và Lâm Hoành không có gì để lợi dụng, hay Tất Khải, Hướng Khải Thần rất rộng rãi, thì Tiền Văn Đức lại chẳng mấy khi chiếm tiện nghi của bọn họ. Ngược lại, gã còn ngọt ngào gọi một tiếng “lão Đại”, ra vẻ chó săn, vô cùng khéo lấy lòng.
Lão Thất Tất Khải, có lẽ là nhớ tới chuyện suýt bị bóp c·hết đêm hôm đó nên đã khôn ra. Gần đây gã vô cùng kín tiếng. Dù cho Tiền Văn Đức có hơi lấy lòng gã vì cậu họ Thường Hòa Đồng, thì gã cũng không thân cận với những người khác trong ký túc xá.
Ngoại lệ duy nhất là Trang Cẩn. Có lẽ là nhớ tới ân tình khi xưa, nên dạo gần đây gã thường đi theo Trang Cẩn, hành động nhất tề, chẳng khác gì tiểu đệ. Thậm chí, gã còn dần thân với Trang Cẩn hơn cả Hùng Lỗi, khiến người sau không khỏi ghen tị.
Tuy nhiên, Hùng Lỗi đã trở thành võ giả chính thức trước Trang Cẩn một bước, nên tâm tính cũng đã có sự thay đổi. Gã không còn mặt dày như hồi còn là võ sinh mà lẽo đẽo theo Trang Cẩn nữa. Vả lại, bản tính của gã vốn có chút lười nhác. Giờ đây, hoàn cảnh cũng không còn gấp gáp như hồi còn ở Sơ Võ sinh, khi mà nếu không thành võ giả chính thức thì sẽ phải rời đi. Vì vậy, mỗi ngày sau bữa trưa và bữa tối, gã đều cùng Hướng Khải Thần đi về ký túc xá nghỉ ngơi một lát, khiến cả hai dần trở nên xa cách.
. . .
Thời gian cứ thế trôi qua, thấm thoắt đã đến ngày 25 tháng 11. Hôm nay lại là ngày nghỉ của Tiêu Khôn. Sáng sớm, sau khi ăn xong điểm tâm, hắn chào hỏi mọi người trong ký túc xá rồi ra ngoài chơi.
Đến giữa trưa, Trang Cẩn cùng năm người trở về ký túc xá thì phát hiện có một người mới.
“Tôi tên là Ô Hạo, gia đình làm nghề rèn sắt… Đây là cha tôi sáng nay mang tới mấy quả hồng đông lạnh, ngọt lắm, mọi người nếm thử đi.” Ô Hạo trông đen đúa, gầy gò, chỉ có đôi mắt là rất sáng. Khuôn mặt gã vuông chữ điền, nhìn là biết người trung thực.
Khi nhìn thấy Ô Hạo, ý nghĩ đầu tiên của Trang Cẩn là đây hẳn là một người thành thật, nỗ lực. Phản ứng thứ hai của hắn là, gia cảnh gã chắc cũng bình thường thôi. Dù sao thân thể gã gầy gò, trên tay cũng có vết chai.
“Lão đệ khách khí quá!” Tiền Văn Đức vẫn giữ bộ dạng không bỏ lỡ cơ hội chiếm tiện nghi, nhanh tay lấy một quả hồng đông lạnh to nhất.
Tiếp đó, dưới sự ra mặt hào phóng của Hướng Khải Thần, Ô Hạo được giới thiệu với mọi người trong ký túc xá. Vậy là Ô Hạo nghiễm nhiên trở thành lão Bát của ký túc xá.
. . .
Buổi chiều luyện võ.
Trang Cẩn tập luyện Tĩnh Công xong, dùng Thung Công luyện hóa nội tức ngưng luyện. Lúc ra khỏi tĩnh thất, hắn thấy Hướng Khải Thần đang đọc Tĩnh Công cho Ô Hạo nghe. Gã thấy Trang Cẩn nhìn mình thì liền giải thích: “Ô Hạo không biết chữ, tôi đọc cho hắn nghe, giải thích qua một chút.”
Khách quan mà nói, sau khi trở thành lão Đại của ký túc xá, Hướng Khải Thần đã đảm đương trách nhiệm của mình hơn. Ngoại trừ cái thái độ kẻ cả khiến người ta hơi khó chịu ra, gã cũng thực sự làm việc. Ví dụ như mấy ngày gần đây, khi có ai đó hỏi về vấn đề tu luyện, gã đều giảng giải rất nhiệt tình.
Trang Cẩn gật đầu, uống một chút Hắc Nguyên Tán, rồi tiếp tục luyện tập Thung Công.
Trong buổi chiều, hắn thỉnh thoảng ra khỏi tĩnh thất. Khi ấy, không có ai khác ở đó, Ô Hạo lại hướng hắn thỉnh giáo. Dù sao cũng là người cùng ký túc xá, lại còn ăn hồng đông lạnh của người ta nữa, nên hắn cũng không keo kiệt mà dành chút thời gian giảng giải qua.
Tuy nhiên, hắn phát hiện Ô Hạo có hơi chậm tiêu. Những điều hắn giảng giải, đối phương chỉ biết c·hết trước nhớ sau, rồi tự mình suy nghĩ, tiêu hóa dần dần.
Mặc dù vậy, nhờ thỉnh giáo Trang Cẩn và những người khác, đến gần bữa tối, Ô Hạo vẫn hiểu rõ Tĩnh Công phần nào. Đến lúc ăn tối, gã đã thành công hoàn thành một lượt.
Sau bữa tối, Ô Hạo không giống Hướng Khải Thần, Hùng Lỗi, Tiền Văn Đức hay Lâm Hoành mà trở về nghỉ ngơi ngay, mà gã đi theo Trang Cẩn, Tất Khải cùng nhau đến thẳng luyện võ tràng. Gã luyện tập đến khi luyện võ tràng đóng cửa mới cùng họ trở về.
Đến tối, khi trở lại ký túc xá, Ô Hạo bày tỏ lòng cảm kích với từng người vì đã chỉ điểm mình buổi chiều, rồi chia cho mỗi người một quả hồng đông lạnh.
Hồng đông lạnh này ăn thật là ngọt. Trang Cẩn thấy Ô Hạo không ăn mà chỉ ngồi đó, miệng lẩm bẩm gì đó thì không khỏi tò mò hỏi.
“Tôi đang thuộc lòng Tĩnh Công, sợ sáng mai ngủ dậy lại quên mất.” Ô Hạo ngượng ngùng cười, đáp.
Điều này khiến Trang Cẩn thầm cảm thán: Cái sự cố chấp, chịu khó nghiên cứu, nỗ lực này của gã thật sự tạo nên sự đối lập rõ ràng với Tiêu Khôn.
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Lúc này, Tiêu Khôn trở về. Màn giới thiệu giữa hắn và Ô Hạo thì khỏi phải bàn.
Hôm nay, Tiêu Khôn có vẻ hơi khác thường. Lúc trở về, sắc mặt hắn không được tốt lắm. Chỉ là dù sao quan hệ giữa Trang Cẩn và hắn cũng không thân thiết lắm, nên hắn cũng không tiện hỏi.
Một lát sau, Trang Cẩn, Tất Khải và Hùng Lỗi rửa mặt xong trở về, vừa hay thấy Tiêu Khôn đang hỏi Tiền Văn Đức vay tiền.