Chương 1: Hai đời
Đại Càn, Thương Châu, Điền Nam Phủ thành.
Giữa những con phố chật hẹp với nhà cửa san sát, con đường lát đá xanh rộng rãi tấp nập người qua lại, đủ loại tiếng rao hàng vang vọng không ngớt.
Một tiểu khất nhi mặc bộ y phục trắng bệch chằng chịt lỗ thủng, nhưng đã được giặt giũ sạch sẽ. Nhìn dáng vẻ hắn khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, thân hình gầy yếu, bộ quần áo rộng thùng thình như muốn tuột khỏi người, dừng lại cách một đôi tiểu phu thê ba thước, cất giọng: “Lão gia, phu nhân hảo! Chúc hai vị sớm sinh quý tử, bạc đầu giai lão!”
Người trượng phu trong đôi tiểu phu thê là một thư sinh, nghe tiểu khất nhi xưng hô mình “lão gia” thì trong lòng vô cùng thích thú, nhìn đối phương cũng thấy thuận mắt hơn. Thêm vào đó, hắn vừa mới kết hôn chưa lâu, nghe lời chúc may mắn thì nghĩ bụng cứ coi như lấy hên, bèn móc mấy đồng tiền từ trong ngực ném vào chiếc bát vỡ của đối phương.
“Đa tạ lão gia, phu nhân! Đa tạ lão gia, phu nhân!” Trang Cẩn cười tươi rói, chắp tay liên tục cảm ơn, mắt nhìn theo hai vợ chồng rời đi, thầm nghĩ ăn xin cũng là cả một môn học vấn.
Từ khi xem ăn xin là một môn học vấn để nghiên cứu đến nay, hắn đã đúc kết được không ít kinh nghiệm. Chẳng hạn như, khi ăn xin, y phục trên người không cần quá sạch sẽ, nhưng chí ít không được có mùi hôi thối khiến người ta phải tránh xa. Song, cũng không thể quá tươm tất, nếu số lỗ thủng và miếng vá trên quần áo còn ít hơn người đi đường, thì ai còn thương hại mà bố thí cho?
Ngoài ra, ăn xin cũng cần phải tinh ý, không được lỗ mãng. Không nên vừa mở miệng chúc lão gia phu nhân may mắn là đã quỳ xuống dập đầu lia lịa, cố gắng dập đầu càng mạnh càng tốt, làm vậy chỉ uổng công vô ích. Phải học cách nhìn mặt mà bắt hình dong. Đối với những người rõ ràng là không biết chữ thì đừng có ra vẻ nho nhã, phải dùng lời lẽ thông tục. Gặp phụ nữ mang thai thì chúc người ta sinh được một thằng cu “mẹ tròn con vuông”…
Đối tượng mà Trang Cẩn thích ăn xin nhất là phụ nữ mang thai, tiếp đến là những đôi tiểu phu thê, và…
Ngay lúc này, hắn bắt gặp một người, trong lòng chợt động, vội bước nhanh về phía trước rồi dừng lại trước cửa sòng bạc, khom người lớn tiếng: “Tiểu tử bái kiến đại gia! Đại gia hôm nay hồng quang đầy mặt, đây là có quý nhân phù trợ, tài vận hanh thông, điềm lành sắp tới nha!”
“Nói hay lắm! Thưởng!” Gã là một tên thô lỗ, nhưng lại rất thích văn vẻ. Hơn nữa, hôm nay gã lại thắng bạc nên tâm trạng đang rất tốt, nghe vậy liền sờ tay vào ngực, hơi khựng lại một chút rồi cười lớn, ném xuống một vật. Vật ấy rơi vào bát vỡ, phát ra tiếng “keng” thanh thúy dễ nghe.
Đó là một mẩu bạc vụn!
…
“Bạc vụn! Một mẩu bạc vụn này ít nhất cũng đáng hơn mười tiền!” Từ đằng xa, một cái đầu thò ra nhìn ngó. Tiểu Nhĩ Đóa, một gã ăn mày gầy gò thấp bé, thấy cảnh này thì hai mắt đỏ ngầu.
Tiểu Nhĩ Đóa này vốn dĩ đã nhìn thấy Trang Cẩn mấy lần liên tiếp nhận được tiền thưởng. So sánh với việc bản thân mình luôn bị người ta ghét bỏ khi ăn xin, mãi lâu mới được một, hai đồng tiền bố thí thì Tiểu Nhĩ Đóa cảm thấy vô cùng bất mãn. Vì vậy, hôm nay hắn lén lút theo dõi Trang Cẩn để học lỏm. Hắn thầm nghĩ: “Thằng nhãi này, trách sao mấy ngày nay không thấy nó la cà ở mấy cái chợ cóc, chợ gạo nữa, thì ra là học được cái trò này! Ai mà ngờ được, bình thường thì nó ít nói ít cười, ai dè đến lúc xin tiền thì dẻo miệng thấy sợ!”
Rất nhanh, hắn lại âm thầm hưng phấn: “Học được rồi! Học được rồi! Có chiêu này, ta nhất định cũng sẽ kiếm được nhiều tiền!”
Tiểu Nhĩ Đóa trong lòng nóng ran. Thấy Trang Cẩn vẫn còn lảng vảng ở cửa sòng bạc, hắn liền đi sang bên kia đường, chuẩn bị thử nghiệm trước chiêu “sớm sinh quý tử” xem sao. Có điều, hắn liên tiếp gặp phải mấy người phụ nữ, vừa đến gần đã bị họ bịt mũi xua đuổi.
Một hồi lâu sau, cuối cùng cũng có một phụ nhân chủ động tiến tới. Tiểu Nhĩ Đóa mừng rỡ, định bụng sẽ ân cần thăm hỏi một câu may mắn rồi quỳ xuống dập đầu xin tiền như mọi khi. Nhưng chợt nhớ đến những gì mình vừa mới học lỏm được, hắn vội vàng nuốt lời định nói xuống, tiến lên hai bước tươi cười nói lớn: “Phu nhân sớm sinh quý tử! Sớm sinh quý tử!”
Vương quả phụ nhìn thấy Tiểu Nhĩ Đóa thì nghĩ đến đứa con trai đã mất cha của mình, trong lòng trào dâng nỗi thương cảm, vốn định bố thí cho hắn hai đồng tiền. Nhưng ai ngờ vừa đến gần, bà đã nghe thấy lời “chúc phúc” sớm sinh quý tử của đối phương, mặt tức khắc tái mét.
Bà là một quả phụ, làm sao có “con” được? Vậy chỉ có một khả năng là bà thông dâm! Điều này chẳng khác nào phá hoại tấm bia Trinh Tiết của bà, khiến bà bị nhốt vào lồng heo rồi đem đi dìm nước! Nghĩ đến đây, bà tức giận đến run người, giơ giỏ lên đánh tới tấp.
Tiểu khất nhi vừa nói xong đã ngẩng đầu lên, mặt mày hớn hở chờ đợi xem đối phương nghe xong sẽ thưởng cho mình bao nhiêu tiền. Ai ngờ đâu lại bị ăn ngay một cái giỏ vào đầu. Quá đau đớn, hắn kêu lên một tiếng như chuột rồi nhảy dựng lên.
…
Trang Cẩn không hề hay biết Tiểu Nhĩ Đóa bắt chước vụng về, biến hay thành dở, vẫn tiếp tục lang thang khắp hang cùng ngõ hẻm để tìm kiếm những người hảo tâm. Đến tận chạng vạng tối, hắn tính toán lại thu nhập hôm nay, rồi tính luôn tổng tài sản, thầm nghĩ: “Một lượng bạc, cuối cùng cũng gom đủ rồi.”
Lúc này, hắn bỗng nhiên nhìn thấy một người mặc nha môn quan phục đang đi qua đường. Hắn bất động thanh sắc, lặng lẽ ngồi xuống, cúi đầu đẩy bát ra phía trước, giả giọng khàn khàn: “Lão gia đi ngang qua, xin thương xót!”
“Đây chính là đại bá của đời trước.” Trang Cẩn liếc mắt nhìn, thấy người kia đã lẫn vào dòng người rời đi, thầm nghĩ.
Thực ra, Trang Cẩn không phải là người của thế giới này. Theo ký ức của kiếp trước, mấy tháng trước, Thẩm gia và Dược Vương Cốc đánh nhau trong thành. Đêm đó, thành Điền Nam đại loạn, cha của Trang Cẩn đã mất mạng vì sự kiện này. Đại bá và tiểu thúc của hắn thì cấu kết với nhau để chiếm đoạt gia sản, còn muốn bán cả mẹ con Trang Cẩn đi. Mẹ Trang Cẩn là một người cẩn trọng, sớm phát hiện ra ý đồ của đối phương nên đã dùng kế hoãn binh, tạo cơ hội cho Trang Cẩn bỏ trốn. Bà thì vì bảo vệ sự trong sạch mà nhảy xuống giếng…
…
Trước khi bỏ trốn, mẹ Trang Cẩn đã hóa trang cho hắn, thay đổi y phục, dùng nhựa cây và bùn đất chấm nốt ruồi lên mặt. Nhờ vậy mà Trang Cẩn không bị đại bá và tiểu thúc tìm thấy. Về sau, hắn tiêu xài hết số tiền ít ỏi mang theo, rồi chết đói trong giá lạnh. Lúc này, Trang Cẩn mới xuất hiện.
“Tên, tướng mạo của đời trước lại hoàn toàn trùng khớp với ta ở kiếp trước. Trang Chu mộng điệp? Điệp mộng Trang Chu?”
Trang Cẩn nghĩ mãi không ra, khẽ lắc đầu, không suy nghĩ thêm nữa, mà dồn hết tâm trí nhớ lại thân phận của đời trước: “Nói như vậy, lão cha mất, còn có một đứa con trai mười sáu tuổi như ta, đại bá và tiểu thúc chắc chắn sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy… Chắc chắn là có lý do khác. Đại bá và tiểu thúc là anh em ruột cùng mẹ sinh ra, còn lão cha là do lão gia tử nạp thiếp sinh ra. Lão gia tử chia cho lão cha một phần gia sản, khiến đại bá và tiểu thúc luôn canh cánh trong lòng, nên mới có chuyện lão cha vừa chết thì bọn họ đã trở mặt như vậy.”
“Có lẽ còn một nguyên nhân khác, đó là trận đại loạn mấy tháng trước kia, vừa là kiếp nạn, vừa có thể là kỳ ngộ. Rốt cuộc, người chết càng nhiều, thì chỗ trống để lại tự nhiên cũng càng lớn. Đại bá làm việc ở nha môn, tiểu thúc thì ở Dược Vương Cốc. Bọn họ muốn thăng tiến thì không thể không đút lót, mà muốn đút lót thì không thể thiếu vàng bạc châu báu, nên chúng mới nhắm đến gia sản của nhà ta.”
“Dù sao đi nữa, dù là lý do gì, thì mối nhân quả này ta nhận.” Thực ra, hắn không có lựa chọn nào khác. Nếu Trang Cẩn từ chối gánh vác mối nhân quả này, chẳng lẽ đại bá và tiểu thúc sẽ tha cho hắn? Hắn không ngây thơ đến mức đó.
“Đại bá và tiểu thúc, một kẻ làm văn thư ở phủ nha, một kẻ là bang chúng bình thường của Dược Vương Cốc. Trong mắt những kẻ thực sự có quyền thế, bọn chúng chẳng khác nào lũ sâu kiến nhỉnh hơn người thường một chút. Nhưng đối với một thằng ăn mày như ta mà nói, thì chúng là cả một ngọn núi lớn. Vì vậy, kể cả để tự bảo vệ mình, ngày mai Thẩm gia mở đợt tuyển chọn Võ Sinh lần thứ ba, ta cũng nhất định phải tham gia!”
Bình luận cho Chương 1 Hai đời