Chương 924 Bạn tù mới
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 924 Bạn tù mới
Chương 924: Bạn tù mới
Ta tên Đái Luật, hiện đang rơi vào tình cảnh mà chỉ có trong truyện mới có: bị tông môn ghi hận, còn bị một đám đệ tử vây xem như khỉ. Giờ trong lòng ta hoảng sợ tột độ, xin hỏi nên làm gì, nghĩ nát óc rồi, rất gấp!
Lý Phi giẫm lên quả bóng khoái lạc, cười nói: “Tông chủ, đây là sư đệ mới tới hả?”
Được tông chủ đích thân mang về, chắc chắn phải có bản lĩnh thật sự, chắc chắn là trâu bò lắm đây.
“Hình như quen quen.”
“Cứ như đã gặp ở đâu rồi ấy!”
“Ta cũng thấy vậy!”
Long Tử Dương cùng Dương Ngọc Hoa xôn xao bàn tán.
Đái Luật tuy bị thương rất nặng, nhưng vẫn còn tư duy. Nghe mọi người bàn tán, hắn suýt chút nữa thì không nhịn được mà phun ra một ngụm máu.
Mình dù sao cũng từng là đệ tử Thánh Tuyền Tông, từng giao chiến với Dạ Tinh Thần trong tông môn các ngươi, chẳng lẽ lại không có chút ấn tượng nào thế à?
“Tông chủ, hắn là Phật tu sao?” Liễu Uyển Thi hỏi.
Tiểu nha đầu phán đoán như vậy là vì mái tóc xanh mướt trên đầu Đái Luật đều bị máy hút bụi hút sạch rồi.
Muốn làm việc lớn, trước tiên phải cạo đầu.
Khăn xanh ca nay đã biến thành đầu trọc ca.
Nếu như gia nhập Vạn Cổ Tông, được hưởng lợi từ các công trình võ đạo, thì đúng là ta thay đổi cái trọc, cũng thay đổi mạnh.
Lý Thanh Dương nói: “Tông chủ, hắn bị thương nặng quá, có cần cứu chữa trước không?”
“Không cần.”
Quân Thường Tiếu suy nghĩ một chút rồi nói: “Cứ nhốt vào trong lao trước đã.”
Tuy rằng cưỡng ép mang Đái Luật về, nhưng nếu hắn không tự nguyện gia nhập Vạn Cổ Tông, thì ta cũng không ép.
Quân Cẩu Thặng ta rất có nguyên tắc trong mọi việc, rất chú trọng điều đó.
…
“Cuồng lang là một loại thái độ, cuồng lang là không bị ước thúc, cuồng lang cuồng lang…” Trong phòng giam, Triệu Đậu Đậu nhàn nhã ngân nga bài hát.
Là tù nhân số một của Vạn Cổ Tông, tuy ít khi được ra ngoài, nhưng mỗi ngày hắn đều nghe thấy âm thanh sôi động từ diễn võ trường truyền đến, dần dà liền học được.
Bị giam giữ lâu như vậy, thứ có thể dùng để giải khuây chỉ còn lại ca hát.
“Két!”
Đột nhiên, cửa nhà tù mở ra.
Triệu Đậu Đậu vội vàng ngậm miệng lại, vô ý thức co rúm vào trong góc.
Hiện tại không phải giờ cơm, cửa lại bị mở ra, chỉ có một khả năng… Bạn tù mới sắp đến!
Quả đúng là như vậy!
Tiêu Tội Kỷ dẫn Đái Luật vào, sau đó đặt hắn lên giường ván, rồi quay người đi ra ngoài.
Triệu Đậu Đậu không vội xông tới ngay mà vẫn cảnh giác co rúm trong góc, thầm nghĩ: “Có thể bị giam ở Vạn Cổ Tông, chắc chắn là nhân vật lớn!”
Người anh em này tu vi tuy bình thường, nhưng bạn tù không phải Yêu Vương cũng là Bán Thánh, tệ nhất thì cũng phải là Cung chủ Cửu Độc Cung xinh đẹp như hoa.
Sau khi ra tù, nhất định có thể kể cho thiên hạ nghe hết nửa đời người.
Ước chừng vài phút sau.
Triệu Đậu Đậu phát hiện gã kia cứ nằm im, xem tần suất hô hấp thì có vẻ bị thương không nhẹ. Lúc này hắn mới dám xông ra, xác định đối phương thật sự bị thương thì yên tâm ngồi lên giường ván, nói: “Bằng hữu, sao lại vào đây?”
“… ” Đái Luật không nói gì.
Hắn hiện tại bị thương vô cùng nặng, kinh mạch toàn bộ hư hao.
Điều này không quan trọng, quan trọng là, dù hắn cố gắng dùng ý niệm để thúc đẩy, cũng không thể kích phát thôn phệ chi lực. Cái gã tự xưng là Hồn kia cũng biến mất không thấy tăm hơi.
Không còn.
Mất sạch.
Nằm thẳng trên giường, nước mắt Đái Luật không ngừng tuôn rơi.
Những năm qua, cừu hận là động lực để hắn tiến lên, thôn phệ chi lực là nền tảng để hắn mạnh lên không ngừng. Bây giờ mất đi tất cả, chẳng phải là bị đánh về nguyên hình rồi sao!
“Ông trời ơi!”
Đái Luật bi thương gào thét trong lòng: “Sao ông lại đối xử với ta như vậy!”
“Sao còn khóc nữa vậy?” Triệu Đậu Đậu lắc đầu, an ủi: “Bằng hữu, đời người thay đổi nhanh lắm, chuyện thường thôi. Đã thành tù nhân rồi thì phải bình tĩnh đối mặt. Ngươi nhìn ta mà xem, bị giam mấy năm rồi, vẫn vui vẻ sống đấy thôi.”
“Thôi nào.”
“Cùng ta hát vang lên, cuồng lang là một loại thái độ, cuồng lang là phập phồng phập phồng!”
“… ”
Đái Luật thầm nghĩ: “Tên này có phải bị thần kinh không vậy!”
…
Sau Cung chủ Cửu Độc Cung, tù nhân số một Triệu Đậu Đậu cuối cùng cũng nghênh đón một bạn tù mới. Có điều hắn cũng nhận ra đối phương có vẻ bi quan, vì vậy, để tránh cho người ta thương tâm đến chết, hắn đành phải ngồi bên cạnh rót canh gà cho người ta.
“Lúc mới bị giam, ta cũng từng nghĩ đến cái c·hết. Nhưng sau đó nghĩ lại, nếu c·hết rồi thì còn gì nữa đâu? Cho nên phải sống, dù không có tôn nghiêm cũng phải sống!”
“Đời người mà không gặp sóng gió, không trải qua mưa to gió lớn, sao có thể thành đàn ông đích thực được.”
“Một đóa hoa tàn không ngăn được sắc hoa trong vườn, một lần vấp ngã không có nghĩa là cả đời khó khăn. Khi ngươi rơi xuống đáy vực, đừng tuyệt vọng, hãy ngẩng đầu lên, ngươi sẽ thấy một bầu trời sao lấp lánh!”
“… ”
Dưới sự ảnh hưởng của những lời rót súp gà cho tâm hồn, thương thế của Đái Luật mỗi ngày một chuyển biến tốt đẹp. Nếu bên cạnh có viên gạch nào đó, chắc chắn hắn đã vớ lấy ném thẳng vào mặt Triệu Đậu Đậu, để hắn ngậm miệng lại cho rồi.
…
Trong thư phòng.
Quân Thường Tiếu tiến vào trong Thiên Nguyên Trấn Hồn Tháp.
“Chủ nhân.”
Nhị Nha đang cầm roi da nhỏ quất tới tấp vào lôi kiếp chi lực thì dừng lại, cười nói: “Sao ngài lại đến đây ạ?”
“Đưa tù nhân cho ngươi.”
Quân Thường Tiếu vừa nói vừa lấy máy hút bụi ra.
“Tù nhân?”
Mắt Nhị Nha sáng rực lên ngay lập tức.
“Hưu!”
Máy hút bụi mở ra, một đoàn thuộc tính màu xanh lá giống như ma quỷ bị phong ấn từ lâu, điên cuồng lao ra ngoài, nhưng lại đâm sầm vào vách không gian, bị bắn ngược trở lại.
“Ồ!”
Nhị Nha ngạc nhiên nói: “Thuộc tính táo bạo thật nha.”
“Có thể tịnh hóa không?” Quân Thường Tiếu hỏi.
“Ba!”
Nhị Nha vung roi da quất mạnh vào thuộc tính màu xanh lá, khiến nó trong nháy mắt nhân hình hóa, âm trầm cười nói: “Chỉ cần bị thu vào Thiên Nguyên Trấn Hồn Tháp, thì không có gì mà Nhị Nha ta không tịnh hóa được.”
“Chủ nhân!”
Nàng trợn tròn mắt nói: “Tên này không phải năng lượng thuộc tính, mà là sinh linh có hệ thống tư duy nha!”
“Không sai.” Quân Thường Tiếu nói.
“Oa!”
Nhị Nha kinh ngạc nói: “Đây là lần đầu tiên ta thấy một sinh mệnh thể tương tự thuộc tính đấy!”
“Đáng… Đáng ghét…” Hồn hóa thành hình người, ôm lấy cánh tay bị quất, giận dữ nói: “Quân Thường Tiếu, ngươi tốt nhất thả bản chủ ra ngay, nếu không…”
“Hưu! Hưu!”
Chưa dứt lời, từng sợi dây đỏ đột nhiên lao tới, trói chặt từ cổ chân lên đến hai chân, rồi trói buộc toàn thân. Sau đó Hồn bị treo lơ lửng giữa không trung trong hình chữ U.
Nhị Nha tiến tới, nói: “Đây là địa bàn của ta, ngươi đừng có phách lối.”
Nói xong, nàng giơ chiếc roi da nhỏ gợi cảm lên, định quất điên cuồng, nhưng lại bị Quân Thường Tiếu ngăn lại trước một bước, nói: “Nếu ngươi phối hợp trả lời vài câu hỏi, bổn tọa có thể cân nhắc thả ngươi.”
“Hừ!”
Hồn cười lạnh lùng: “Bản chủ không biết gì cả!”
Muốn lừa ta à? Không có cửa đâu!
“Rất cứng đầu.”
Quân Thường Tiếu nháy mắt với Nhị Nha, nói: “Chiêu đãi hắn thật tốt.”
“Vâng, chủ nhân!”
Nhị Nha đã sớm nóng lòng chờ đợi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời trở nên dữ tợn, sau đó giơ roi da lên bắt đầu quất điên cuồng.
“Nói hay không!”
Ba ba ba!
“Nói hay không!”
Ba ba ba!
“A a a!”
Dưới roi quất, Hồn phát ra tiếng gào thét xé tim xé phổi.
Lôi điện chi lực nhân hình hóa trốn trong góc cũng sợ đến run lẩy bẩy. Chúng nó đã thấm thía cái tư vị bị quất này rồi.
Trấn Hồn roi ẩn chứa tác dụng quất sâu vào linh hồn, cho nên dù là sinh linh hay thuộc tính, căn bản không thể chịu nổi.
“Còn không nói?”
Nhị Nha cầm ra một cây nến đang cháy, rồi dí thẳng vào người Hồn.
“Xì xì xì!”
“A a a a!”
“Nói hay không!”
“A a—— ——!”
“Nói không…”
Hồn bị t·ra t·ấn đến mức không chịu nổi nữa, thần sắc dữ tợn gầm lên: “Hắn còn chưa hỏi gì, ta biết gì mà nói hả!!”
“Đúng vậy.”
Nhị Nha thu lại cây nến, nói: “Chủ nhân, hình như ngài còn chưa hỏi gì mà.”