Chương 84 Hợp tác, cả hai cùng có lợi _
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 84 Hợp tác, cả hai cùng có lợi _
Chương 84: Hợp tác, cả hai cùng có lợi
Chương 84: Hợp tác, cả hai cùng có lợi
Linh Tuyền Tông thành lập chưa đầy 10 năm, đã hóa thành tro tàn sau một trận đại hỏa. Hơn 200 đệ tử bơ vơ như rắn mất đầu, chim tan đàn sau khi tông chủ và trưởng lão bỏ mình.
Có lẽ bọn họ sẽ chọn một môn phái khác, hoặc quay về cuộc sống bình thường. Nhưng cảnh Quân Thường Tiếu gϊếŧ người hôm đó đã khắc sâu vào tâm trí bọn họ, trở thành ký ức kinh hoàng không thể nào xóa nhòa.
Trong sơn dã…
Xanh Khăn Ca quỳ trước mộ phần, siết chặt nắm đấm, nghiến răng: “Tông chủ, trưởng lão, đồ đệ nhất định có một ngày sẽ báo thù rửa hận cho các ngươi, cho Linh Tuyền Tông!”
Hắn đứng lên, khoác hành lý lên vai, dứt khoát hướng về phía đông mà bước đi. Nơi đó có một quái vật khổng lồ mang tên – Thánh Tuyền Tông.
“Quân Thường Tiếu!”
Giọng Mũ Xanh Ca đầy oán hận: “Ta tên Đái Luật, ngươi nhớ cho kỹ đó!”
Lời này, hắn chỉ dám gào lên giữa núi rừng vắng vẻ.
“Đại sự rồi! Đại sự rồi!”
“Linh Tuyền Tông phát hỏa hôm qua, cả môn phái hóa thành tro tàn, đệ tử cũng bỏ chạy hết rồi!”
Trong Diệu Dương Thành, trời vừa hửng sáng, một gã võ giả đã chạy khắp các ngả đường mà hô hào.
Tin tức này lan nhanh như lửa cháy lan đồng, chỉ trong chớp mắt đã lan ra khắp hang cùng ngõ hẻm.
Phản ứng đầu tiên của đám võ giả trong thành là: “Sáng sớm mà nói đùa gì thế?”
Nhưng khi từng người tìm đến Linh Tuyền Sơn, tận mắt chứng kiến môn phái đã hóa thành phế tích, họ mới tin chắc rằng Linh Tuyền Tông, kẻ từng làm mưa làm gió bấy lâu nay, đã thực sự không còn nữa.
“Mẹ ơi, ai to gan vậy, dám phóng hỏa đốt Linh Tuyền Tông!”
“Vậy Tông chủ Vi cùng Vi trưởng lão đâu?”
“Ta nghe bọn đệ tử trốn xuống núi kể lại, tông chủ và trưởng lão Linh Tuyền Tông đều bị gϊếŧ rồi, môn phái này coi như xóa sổ khỏi giang hồ!”
“Ai gϊếŧ?”
“Nói ra chắc các ngươi không tin đâu, người gϊếŧ Vi thị huynh đệ là chưởng môn Thiết Cốt Phái!”
“Thiết Cốt Phái? Chẳng phải chỉ là một cái môn phái hạng chín thôi sao? Sao có thực lực diệt Linh Tuyền Tông được, có khi nào mời cao thủ nào không?”
“Không có mời cao thủ nào cả, chỉ có một mình hắn thôi!”
“Ối giời ơi, một chưởng môn môn phái hạng chín mà trâu bò vậy sao?”
“Linh Tuyền Tông và Thiết Cốt Phái từng xảy ra xung đột ở Thanh Dương Thành, ta còn nghĩ Thiết Cốt Phái sắp tiêu đời, ai ngờ kẻ bị diệt lại là Linh Tuyền Tông!”
“Linh Tuyền Tông có hậu thuẫn là Thánh Tuyền Tông, nếu như biết chuyện này, chắc chắn sẽ đến Thiết Cốt Phái hưng sư vấn tội!”
“Đâu chỉ Thánh Tuyền Tông, Bách Tông Liên Minh cũng không thể làm ngơ vụ Thiết Cốt Phái này. Dù sao cũng có quy định, các môn phái đồng minh không được tự ý diệt môn đâu!”
Diệu Dương Thành lúc này đã hoàn toàn náo động.
Bất kể là võ giả hay người bình thường, ai nấy cũng xôn xao bàn tán về việc Linh Tuyền Tông bị diệt, cùng với chưởng môn Thiết Cốt Phái.
Tin tức nhanh chóng lan truyền ra các thành khác thuộc Thanh Dương Quận.
Trường Đao Môn, Hổ Khiếu Tông… lần lượt nhận được tin Linh Tuyền Tông bị diệt, trong nhất thời cả đám xôn xao bàn tán.
“Nói đùa à? Linh Tuyền Tông mà lại bị Thiết Cốt Phái diệt?”
Khi càng nhiều tin tức được truyền đến, được kể lại một cách sinh động như thật, bọn họ không thể không chấp nhận sự thật này!
Thanh Dương Thành, Phủ thành chủ.
Tạ Thành chủ cũng đã biết tin, chắp tay sau lưng đứng trong thư phòng, nói: “Trước thì đoạt được ngôi vô địch giải đấu môn phái, giờ lại diệt Linh Tuyền Tông, Quân chưởng môn này đúng là người làm nên chuyện lớn.”
“Tuy nhiên…”
Ông lắc đầu: “Thánh Tuyền Tông tuy không ưa gì Linh Tuyền Tông, nhưng Vi thị tứ huynh đệ dù sao cũng từng là đệ tử của họ. Ngươi gϊếŧ bọn chúng, chẳng khác nào chọc giận một môn phái ngũ lưu.”
“Báo!”
Một tên thị vệ bước vào, chắp tay: “Minh chủ Bách Tông Liên Minh đến bái kiến.”
“À…”
Tạ Thành chủ nói: “Đến nhanh thật.”
Ông xoa xoa huyệt thái dương, nói: “Mời vào phòng tiếp khách.”
“Tuân lệnh!”
Phòng tiếp khách.
Một trung niên nhân dáng đi oai phong bước nhanh vào, chắp tay nói: “Tạ Thành chủ, đã lâu không gặp, rất nhớ ngài.”
Tạ Thành chủ ra hiệu cho ông ta ngồi xuống, rồi nói: “Tần minh chủ đến đây, chắc là vì chuyện của Thiết Cốt Phái?”
“Không sai.”
Tần minh chủ bực tức nói: “Thiết Cốt Phái là một thành viên của Bách Tông Liên Minh, vậy mà lại dám làm ra chuyện diệt môn, thật là trời không dung thứ! Tần mỗ đến đây lần này, hy vọng Thành chủ có thể…”
Tạ Thành chủ ngắt lời: “Thiết Cốt Phái tuy là một thành viên của Bách Tông Liên Minh, nhưng ở Thanh Dương Thành này, bản Thành chủ bất kể ngươi đại diện cho thế lực nào, cũng không thể động đến nó. Nếu không, chính là đối đầu với 360 vạn dân của Thanh Dương Thành!”
Sắc mặt Tần minh chủ nhất thời trầm xuống, hỏi: “Tạ Thành chủ đây là muốn bảo vệ Thiết Cốt Phái sao?”
Tạ Thành chủ gõ nhẹ ngón tay lên bàn, nói: “Đừng hiểu lầm, Tạ mỗ bảo vệ không phải Thiết Cốt Phái, mà là dân chúng Thanh Dương Thành.”
“Tốt!”
Tần minh chủ nói: “Đã vậy thì cứ theo luật lệ Thanh Dương Thành mà làm. Quân Thường Tiếu, dân của thành trì các ngươi, gϊếŧ Vi thị huynh đệ cùng hơn 30 đệ tử, theo luật thì phải xử như thế nào?”
“Vô tội.”
Tạ Thành chủ thản nhiên nói.
“Bốp!”
Tần minh chủ vỗ bàn một cái, giận dữ nói: “Tạ Thành chủ, ngươi không cho Bách Tông Liên Minh nhúng tay, lại còn không trừng trị Quân Thường Tiếu, đây là bao che trắng trợn quá rồi!”
“Bốp!”
Tạ Thành chủ cũng vỗ bàn đứng dậy, quát lớn: “Linh Tuyền Tông thuê sát thủ Tế Vũ Lâu, tự ý tiến vào Thanh Dương Thành, ta hỏi các ngươi, ai cho chúng lá gan đó hả!”
Rất hung hăng, rất cường thế!
“Sát thủ Tế Vũ Lâu?” Tần minh chủ ngây người, hiển nhiên không biết chuyện này.
Tạ Thành chủ lạnh mặt: “Chuyện giữa Linh Tuyền Tông và Thiết Cốt Phái chỉ là mâu thuẫn nhỏ. Vi Nhất Hỉ ôm hận trong lòng, trước thì cấu kết với sơn tặc, sau lại thuê sát thủ, toàn dùng những thủ đoạn hèn hạ mà người giang hồ khinh bỉ, bị diệt cũng đáng đời!”
“… ”
Tần minh chủ trầm mặc.
Ông ta biết, Tạ Nghiễm Côn đã nói vậy, thì nhất định phải có chứng cứ.
“Tần minh chủ.”
Tạ Thành chủ thản nhiên nói: “Nếu như Quân Thường Tiếu làm chuyện thất đức, không cần ngươi đến hưng sư vấn tội, bản Thành chủ đã sớm ra tay rồi.”
Tần minh chủ trấn tĩnh lại, hạ giọng nói: “Vậy đi, xin mời Tạ Thành chủ cho gọi Quân Thường Tiếu đến đây, Tần mỗ với thân phận minh chủ sẽ nói chuyện với hắn.”
Tạ Nghiễm Côn đáp: “Nếu Thiết Cốt Phái là một thành viên của Liên Minh các ngươi, thân là minh chủ đương nhiên có thể nói chuyện với hắn. Địa điểm là Tinh Nguyệt Lâu đi.”
Tần minh chủ hiểu rõ, Tạ Nghiễm Côn sợ ông ta làm loạn, cố ý chọn địa điểm ngay trong địa bàn của mình, nên đành nhượng bộ: “Vậy làm phiền thông báo Quân chưởng môn, ba ngày sau gặp ở Tinh Nguyệt Lâu.”
Nói xong, ông ta đứng dậy chắp tay: “Cáo từ!”
“Không tiễn!” Tạ Nghiễm Côn nói.
Sau khi Tần minh chủ rời đi, ông ngồi xuống nhấp một ngụm trà, lắc đầu: “Quân chưởng môn, vì ngươi mà ta suýt trở mặt với Bách Tông Liên Minh.”
“Tạ Thành chủ nói vậy là không đúng rồi.” Quân Thường Tiếu từ sau bình phong bước ra, cười nói: “Ngươi và ta là hợp tác, cả hai cùng có lợi.”
Nói rồi, hắn đặt hai viên Sơ Phẩm Liệu Thương Đan lên bàn.
Thì ra, Quân Thường Tiếu đã nấp trong thư phòng từ trước. Chuyện diệt Linh Tuyền Tông, cùng hành động của Vi Nhất Hỉ, cũng đều là hắn báo cho Tạ Nghiễm Côn.
Quân Thường Tiếu đoán trước được Bách Tông Liên Minh sẽ đến hưng sư vấn tội, nên đã sớm nghĩ ra đối sách, dùng hai viên Liệu Thương Đan làm giá, để Tạ Thành chủ giúp đỡ dàn xếp ổn thỏa.
Diệt một môn phái, là đại sự.
Quân Thường Tiếu hiểu rõ tầm quan trọng của việc khắc phục hậu quả. Nếu không, sau này hắn làm sao có thể lăn lộn ở Tinh Vẫn Đại Lục đầy đao quang kiếm ảnh, ngươi lừa ta gạt này được?
Tạ Nghiễm Côn nhặt một viên Liệu Thương Đan lên, hỏi: “Quân chưởng môn, đan dược này thật sự có công hiệu khôi phục nhanh chóng vết thương sao?”
Quân Thường Tiếu đáp: “Quân mỗ có cần phải lừa gạt Tạ Thành chủ không?”
Tạ Nghiễm Côn nhìn thẳng vào mắt hắn, rồi cười ha hả: “Nói không sai, ngươi và ta là hợp tác, là cả hai cùng có lợi.”
Quân Thường Tiếu đứng dậy: “Môn phái còn có việc, bổn tọa xin cáo từ trước.”
“Đừng quên ba ngày sau, Tinh Nguyệt Lâu.” Tạ Nghiễm Côn nhắc.
“Bổn tọa nhất định sẽ đến.” Khi nói, Quân Thường Tiếu đã bước ra khỏi đại sảnh, rồi leo tường rời khỏi Phủ Thành Chủ.
Tạ Nghiễm Côn đưa viên đan dược lên mũi, khẽ ngửi, lẩm bẩm: “Diệt Linh Tuyền Tông, biết đến tìm ta giúp đỡ dàn xếp, tiểu tử này thật là không hề đơn giản.”