Chương 82 ta là tới diệt môn _
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 82 ta là tới diệt môn _
Chương 82: Ta Đến Để Diệt Môn
Linh Tuyền Sơn nằm trong Diệu Dương Thành, thuộc Thanh Dương quận. Trước đây, nơi này là khu du ngoạn phong cảnh nổi tiếng, thu hút các văn nhân trí giả.
Về sau, bốn huynh đệ nhà họ Vi đến đây khai tông lập phái, biến nơi này thành sân riêng, cấm người ngoài lai vãng.
Mất đi một địa điểm du ngoạn, dân chúng bất bình, bèn phản ánh lên thành chủ Diệu Dương Thành. Nhưng không ngờ Linh Tuyền Tông lại có chỗ dựa là Thánh Tuyền Tông, thành chủ chỉ còn cách mắt nhắm mắt mở cho qua.
Chỉ trong hơn mười năm ngắn ngủi.
Dưới sự phát triển mạnh mẽ của bốn huynh đệ họ Vi, Linh Tuyền Tông dần lớn mạnh, môn hạ đệ tử đã có hơn 300 người.
Đương nhiên, vẫn chỉ là môn phái hạng chín.
Nếu không dựa vào Thánh Tuyền Tông chống lưng, danh vọng trên giang hồ của Linh Tuyền Tông, e rằng còn cao hơn Thiết Cốt Tranh Tranh phái của Vương chưởng môn đôi chút ấy chứ.
Tại sao lại là Vương chưởng môn ư?
Bởi vì dưới các loại thao tác “táo bạo” của Quân Thường Tiếu, chưởng môn đời thứ hai, uy vọng của Thiết Cốt Phái đã sớm vượt xa các đời tiền nhiệm.
Chỉ thiếu mỗi việc tin tức về môn phái luận võ được lan truyền rộng rãi hơn thôi.
Linh Tuyền Tông, đại điện.
Vi Nhất Nộ với một bên tay cụt ngồi ở vị trí dưới, còn người ngồi ở vị trí chủ tọa phía trên là một trung niên nhân sắc mặt hơi âm trầm, chính là Vi Nhất Hỉ.
Gã hiện là tông chủ Linh Tuyền Tông, tu vi Nhị phẩm Vũ Đồ.
“Đại ca.” Vi Nhất Nộ nghiến răng nghiến lợi nói: “Chúng ta thuê thêm sát thủ, liệu có giải quyết được Quân Thường Tiếu không?”
Vi Nhất Hỉ nhấp một ngụm trà, đáp: “Tế Vũ Lâu, Kim bài sát thủ, á·m s·át hơn 200 lần chưa từng thất bại, nhất định có thể giải quyết được hắn, không cần lo lắng.”
Ừm, vị sát thủ được thuê đã bị Quân chưởng môn bắt sống rồi, hiện đang cùng một sát thủ khác chơi đánh cờ địa chủ kia kìa.
“Mẹ kiếp.”
Vi Nhất Nộ đập tay xuống bàn, khó hiểu nói: “Một chưởng môn môn phái rác rưởi, sao lại khó g·iết đến thế!”
Vi Nhất Hỉ lắc đầu, nói: “Tứ đệ, Quân Thường Tiếu có thể g·iết c·hết nhị đệ và tam đệ, đệ còn cho rằng hắn là kẻ rác rưởi, vậy thì sai lầm rồi.”
Hai người kia đến Thanh Dương Thành bái phỏng thành chủ mà mãi không thấy về, Vi Nhất Hỉ liền đích thân đến xác minh.
Tạ thành chủ chắc không muốn đắc tội Linh Tuyền Tông có chỗ dựa, đành kể lại sự việc Quân Thường Tiếu chém g·iết Vi Nhất Nhạc và Vi Nhất Ai.
Biết tin huynh đệ bị g·iết, Vi Nhất Hỉ giận tím mặt.
Nhưng dù sao cũng là người đứng đầu một phái, giận thì giận, gã vẫn tỉnh táo phân tích, việc Quân Thường Tiếu nhất đao trảm g·iết huynh đệ mình chứng tỏ thực lực của hắn tuyệt đối không thể khinh thường.
Sau khi trở về môn phái, gã càng nghĩ càng quyết định chi nhiều tiền thuê sát thủ của Tế Vũ Lâu.
Không dám đối đầu trực diện, chỉ dám chơi trò ám chiêu sau lưng, quả thật rất âm hiểm.
Vi Nhất Nộ không được trầm ổn như đại ca, nghe nhắc tới cái c·hết của nhị ca và tam ca, đôi mắt gã lóe lên sát khí ngập trời.
Bốn huynh đệ bọn họ cùng nhau tu luyện, cùng nhau bái nhập Thánh Tuyền Tông, cùng nhau xuống núi lập nghiệp, tình cảm vô cùng sâu đậm, ai ngờ lần chia tay trước lại thành vĩnh biệt.
“Nhị đệ, tam đệ.”
Vi Nhất Hỉ đặt chén trà lên bàn, ánh mắt trở nên âm u dị thường, nói: “Dù phải trả giá lớn đến đâu, đại ca nhất định sẽ báo thù cho các đệ!”
Cái gọi là “trả giá lớn”, chính là số tiền khổng lồ thuê sát thủ đi á·m s·át.
Mượn lời của Mã lão sư, “cứ vơ vét thật nhiều vào!”
“Đại ca!”
Vi Nhất Nộ căm hận nói: “Đợi sát thủ của Tế Vũ Lâu g·iết c·hết Quân Thường Tiếu, ta sẽ đích thân đến Thiết Cốt Phái, dùng máu của đệ tử chúng để tế điện vong linh nhị ca và tam ca!”
Vi Nhất Hỉ nói: “Thiết Cốt Phái dù sao cũng là một thành viên của Bách Tông Liên Minh, khi đi phải cẩn thận, đừng để người khác phát hiện.”
“Ừm.” Vi Nhất Nộ sát khí đằng đằng.
Gã hận không thể lập tức đến Thiết Cốt Phái đại khai sát giới, để tế điện hai vị huynh trưởng.
Vi Nhất Hỉ lại nhấp một ngụm trà, khinh thường cười nói: “Nghe nói, thằng nhãi đó còn dẫn đệ tử đi tham gia môn phái luận võ, thật không biết tự lượng sức mình.”
“Hừ.”
Vi Nhất Nộ hừ lạnh: “Không biết mình nặng bao nhiêu cân mà cũng đòi tham gia môn phái luận võ, chẳng khác nào tự rước nhục vào thân.”
Vi Nhất Hỉ chống khuỷu tay lên tay vịn, mười ngón tay đan vào nhau, nói: “Không biết, môn phái luận võ lần này, ai sẽ đoạt giải quán quân đây?”
“Nghe nói Tuyệt Âm Cốc, một môn phái hạng sáu, có đệ tử tham gia, nếu không có gì bất ngờ, chắc chắn sẽ đoạt được ngôi vô địch.” Vi Nhất Nộ nói.
Hai huynh đệ tuy đã xuống núi lập nghiệp, nhưng vẫn rất quan tâm đến môn phái luận võ.
“Báo!”
Đúng lúc này, một đệ tử từ bên ngoài chạy vào, thở hổn hển: “Tông chủ, trưởng lão, đệ tử mới từ Diệu Dương Thành trở về, nghe nói…”
“Nghe nói gì?”
“Nghe… nghe nói môn phái luận võ lần này, đệ tử Tiêu Tội Kỷ của Thiết Cốt Phái đã giành được ngôi vô địch!”
Vi Nhất Hỉ và Vi Nhất Nộ cùng đứng bật dậy, ánh mắt lóe lên vẻ khó tin.
Đệ tử hít sâu hai hơi, nói: “Hơn nữa… hơn nữa bốn đệ tử khác của hắn còn ôm trọn bốn vị trí đứng đầu!”
“Không thể nào!”
Vi Nhất Nộ kiên quyết không tin: “Một môn phái hạng chín như bọn chúng, đệ tử có thể lọt vào vòng thứ hai đã là may mắn lắm rồi, sao có thể ôm trọn bốn vị trí đứng đầu được!”
Vi Nhất Hỉ thì có vẻ bình tĩnh hơn, hỏi: “Tin tức có chuẩn xác không?”
Đệ tử kia đáp: “Diệu Dương Thành đã dán bố cáo thông báo, đệ tử tận mắt chứng kiến!”
Vi Nhất Nộ ngây người.
Mỗi khi môn phái luận võ kết thúc, các thành trì thuộc Thanh Dương quận đều sẽ dán bố cáo, công bố người đoạt vô địch, điều này tuyệt đối không phải tin đồn, càng không phải lời đồn nhảm nhí!
Vi Nhất Hỉ chau mày: “Vô địch môn phái luận võ, ít nhất cũng phải có tu vi Nhị phẩm Vũ Đồ, đệ tử Thiết Cốt Phái mạnh đến vậy ư?”
Đệ tử đáp: “Ta nghe các võ giả từ Lịch Dương Thành về kể lại, mấy đệ tử của Thiết Cốt Phái, ai nấy đều cường hãn, thấp nhất cũng có tu vi Nhất phẩm Vũ Đồ!”
“Phù phù.”
Vi Nhất Nộ ngồi phịch xuống, vẻ mặt vô cùng đặc sắc.
Vừa rồi gã còn định đợi Quân Thường Tiếu bị sát thủ g·iết c·hết xong sẽ đến huyết tẩy Thiết Cốt Phái, nếu tin tức “ôm trọn bốn vị trí đầu” là thật, gã đến đó chẳng khác nào tự sát!
“Tứ đệ.”
Vi Nhất Hỉ cũng ý thức được vấn đề, nghiêm nghị nói: “Bất kể tin tức thật hay giả, đệ không được đến Thiết Cốt Phái.”
“Ừ ừ.” Vi Nhất Nộ vội vàng gật đầu.
Gã không đi.
Nhưng người ta lại đến.
“Ầm!”
Đột nhiên, một tiếng nổ lớn vang lên, khiến Vi Nhất Hỉ và Vi Nhất Nộ biến sắc. Hai người vội vàng bước ra khỏi đại điện, liền thấy cánh cửa lớn sơn son thếp vàng có giá trị không nhỏ đã bị phá nát tan tành.
“Đạp!”
Quân Thường Tiếu một chân bước vào, trên vai vác một tấm biển có viết ba chữ “Linh Tuyền Tông”, tay còn lại cầm khẩu Mạo Yên Desert Eagle, miệng ngậm điếu xì gà.
Xì gà cũng là thứ “cưỡng chế mua” trong khu mua sắm khi nâng cấp.
Tác dụng chính tuy là giúp tỉnh táo tinh thần, nhưng quan trọng hơn là để “trang bức”.
“Quân Thường Tiếu!” Vi Nhất Nộ tức đến đỏ cả mắt.
Hắn… hắn cũng là chưởng môn Thiết Cốt Phái ư? Vi Nhất Hỉ cau mày, ánh mắt âm u càng thêm nồng đậm.
“Oanh!”
Quân Thường Tiếu ném tấm biển xuống đất, một tay chống lên trên, nhìn sân nhỏ còn lớn hơn cả môn phái nhà mình, thản nhiên nói: “Địa phương tốt thế này, phá đi thì tiếc thật.”
Phá đi thì tiếc thật ư?
Ánh mắt Vi Nhất Hỉ trở nên lạnh lẽo: “Quân chưởng môn, ngươi đến đây…”
“Không sai.”
Quân Thường Tiếu giơ súng lên, chĩa thẳng vào gã, ngạo nghễ nói: “Ta đến để diệt môn.”
“Muốn c·hết!” Vi Nhất Nộ không kìm được lửa giận, từ trong không gian giới chỉ lấy ra một thanh đại đao hoàn toàn mới, định xông lên…
“Đoàng!”
Nòng súng Desert Eagle phun ra lửa, viên đạn ngưng tụ từ tinh hạch hóa thành một đạo lưu quang bắn thẳng tới, xuyên thủng ngực Vi Nhất Nộ.
Vi Nhất Nộ khựng lại, chậm rãi cúi đầu nhìn xuống vết thủng trên ngực, trong mắt lộ vẻ kinh hãi, buông rơi thanh đao, người cũng khuỵu xuống đất.