Chương 819 Nước nước nước!
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 819 Nước nước nước!
Chương 819: Nước! Nước! Nước!
Chương 819: Nước! Nước! Nước!
Nếu là thi đấu trù nghệ thông thường, dù người dự thi có chút tì vết nhỏ, giám sát thẩm tra viên cũng sẽ du di cho qua.
Tỉ như món ăn của Mã Thiên Thành, ít nhất cũng có thể đạt 90 điểm, nhưng ở giải đấu Thực Thần, hắn chỉ nhận được 79 điểm. Tuy chỉ kém 1 điểm, nhưng vẫn phải ngậm ngùi bị loại.
Ban tổ chức mời đến mười vị giám sát thẩm tra viên, miệng lưỡi ai nấy đều siêu cấp kén ăn, không dung thứ một hạt cát, vô cùng khắt khe về sắc, hương, vị của món ăn.
“Ta không phục!”
“Ta không phục…”
Mã Thiên Thành bị hai gã cường giả lôi đi, vẫn còn gào thét lớn tiếng, mắt đã rơm rớm nước.
Từ sau khi đoạt được quán quân thi đấu trù nghệ, hắn vẫn luôn khổ công nghiên cứu, chỉ mong tại giải đấu Thực Thần đạt thành tích tốt. Giờ chỉ vì một tì vết không đáng kể mà nỗ lực bao năm bị phủ nhận sạch trơn, hắn nhất định không thể chấp nhận!
Những người dự thi khác nhìn Mã Thiên Thành bị dẫn đi, trong lòng không hề có ý cười trên nỗi đau của người khác, mà tràn ngập lo lắng, khẩn trương. Bởi lẽ, biết đâu một giây sau, chính mình cũng sẽ chung số phận.
Mười vị giám sát thẩm tra viên súc miệng bằng nước lọc xong, bắt đầu bình phẩm tác phẩm của những người khác. Kết quả, mấy món đầu tiên chỉ nhận được tối đa 76 điểm.
“Có hơi quá đáng.” Quân Thường Tiếu nói.
Với linh niệm, hắn có thể ngửi được mùi vị món ăn mà người dự thi làm ra, mùi vị không hề tệ. Vậy mà, cứ theo cái đà này, hơn trăm người có nguy cơ bị loại gần hết.
Nhân vô thập toàn, ai mà chẳng có lúc sai sót?
Chỉ vì một chút tì vết nhỏ nhặt, hoặc cố tình khắt khe mà trở nên quá đáng, thật sự là thiếu tình người.
Đường Nhân nói: “Quân tông chủ xem thường giải đấu Thực Thần rồi. Chủ giám sát thẩm tra Tiền Bất Đa, sau vòng bình thẩm đầu tiên, số người được vào vòng trong chỉ đếm trên đầu ngón tay.”
“Không phải chứ?”
Quân Thường Tiếu trợn tròn mắt.
Nếu vòng này chỉ có vài người tấn cấp, chẳng khác nào vào thẳng trận chung kết.
Hệ thống: “Tác giả đừng có kéo chương nữa.”
“Vị mặn quá, loại!”
“Cái bông hoa tỉa từ củ cải này quá tệ, làm giảm mỹ quan tổng thể, loại!”
“Mùi vị không tệ, đao công cũng được, nhưng trông già hơn ta, loại không thương tiếc!”
Toàn bộ võ giả trên đại lục đều giật khóe miệng.
Mùi vị không đúng, loại là bình thường.
Đao công kém, loại bỏ cũng chẳng ai nói gì.
Nhưng vóc dáng già mà cũng bị loại, mẹ nó, làm đồ ăn mà còn xét cả tướng mạo nữa à?!
Thì đấy.
Với trình độ trù nghệ tương đương, một bên là món ăn do mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành làm ra, một bên là món ăn do gã đàn ông vạm vỡ đen đúa xấu xí làm, các vị chọn món nào?
Dù sao, ta chọn món hai, cũng chỉ vì tướng mạo.
“Loại!”
“Loại!”
Hai mươi người dự thi đầu tiên không ai nhận được 80 điểm, toàn bộ bị loại khỏi cuộc chơi. Bọn họ đương nhiên không thể chấp nhận, khi bị lôi đi, ai nấy đều gào lên: “Có gian lận, nhất định có gian lận!”
“Ta cứ tưởng, vòng loại 120 người có thể có một nửa tấn cấp, giờ xem ra, có tầm 20 người là may lắm rồi!”
“20 còn nhiều, ta cảm thấy chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi!”
“Bọn giám sát thẩm tra viên này chẳng lẽ từ trên trời rơi xuống, từng người đều không dính khói lửa trần gian chắc?”
Điều khiến khán giả khó chịu nhất là, sau khi xác định món ăn không đạt chuẩn, đám giám sát thẩm tra lập tức vung tay ném vào thùng rác.
Những cường giả nấu nướng được tuyển chọn tỉ mỉ qua các cuộc thi trù nghệ, dù món ăn có chút tì vết nhỏ, cũng không thể lãng phí như vậy chứ!
“Quá đáng đánh đòn.”
Ngồi trên khán đài, Quân Thường Tiếu suýt nữa không nhịn được lao xuống, đem mười tên gia hỏa chà đạp lương thực này ấn xuống đất mà chà đạp cho hả giận.
Trời ạ.
Một gã cuồng ma quảng cáo, thế mà lại bảo người ta đáng đánh đòn, còn có vương pháp sao? Còn có thiên lý sao?
Giữa lúc bình phẩm lục tục, cuối cùng cũng có một người dự thi nhận được 81 điểm, thuận lợi tiến vào vòng hai, số người bị loại trước đó đã lên tới 40.
Tỉ lệ đào thải khủng khiếp như vậy, thật khiến người ta sôi máu, đồng thời cũng chứng minh giải đấu Thực Thần vô cùng nghiêm khắc, xứng danh sự kiện nấu nướng quan trọng nhất đại lục.
“Không tệ, không tệ.”
Đến lượt Lâm Diệu, mười vị giám sát thẩm tra gật đầu tán thưởng, cuối cùng cho điểm số cao nhất hiện tại là 91.
Tiếp đó, lại có thêm vài người dự thi tiến vào vòng hai.
Khán giả cũng nhận ra, những người thuận lợi tấn cấp, thân phận đều là đệ tử chủ chốt của quán quân giải đấu Thực Thần các kỳ!
Người không có bối cảnh lớn, quả nhiên chỉ dùng để làm bàn đạp.
Không hẳn là chất vấn về gian lận, mà là quán quân có thực lực mạnh, bồi dưỡng đệ tử dĩ nhiên cũng có bản lĩnh thật sự.
Bình phẩm vẫn tiếp tục.
Sau khi 100 món của người dự thi đã được thử qua, chỉ có vẻn vẹn 8 người được vào vòng tiếp theo.
“Đệ tử của Thực Thần chắc chắn không có vấn đề, còn người dự thi khác, nếu bị loại thì cũng không thể cản được!”
“Gọi Liễu Uyển Thi kia, chắc cũng không sao chứ.”
Mọi người nín thở chờ đợi.
“Loại, loại, loại…”
Mười vị giám sát thẩm tra viên tiếp tục bình phẩm, lại có hơn mười người dự thi bị loại.
“Tiểu gia hỏa.”
Một lão giả tiên phong đạo cốt đi đến trước mặt Tống Bảo, cười nói: “Món ăn của ngươi, hẳn là Phong Vị Ngưu Nạm? Năm xưa, Thực Thần từng làm qua món này, lão phu cũng may mắn được thưởng thức, không biết có mấy phần chân truyền của ngài ấy?”
Mấy vị giám sát thẩm tra viên khác cũng tiến đến.
Họ không vội nếm thử, mà đánh giá màu sắc món ăn trước, gật đầu tán thưởng.
“Chư vị, xin mời.”
Lão giả kia cầm đũa gắp một miếng thịt bò, bỏ vào miệng. Lập tức, trong lòng ông như nở hoa: “Đúng là cái hương vị này!”
“Không hổ là truyền nhân của Thực Thần!”
Vừa ăn, ông ta vừa không ngớt lời khen ngợi. Khi họ giơ bảng điểm, tất cả đều là điểm tuyệt đối: 10 điểm!
“Phong Vị Ngưu Nạm của Tiền Tống Bảo, đạt điểm tối đa!” Hoàng Cẩm Đoạn lớn tiếng tuyên bố.
“Trời ạ! Giám sát thẩm tra hà khắc như vậy, vậy mà lại cho điểm tuyệt đối, quả thực không thể tin nổi!”
Người xem trước màn hình đều trợn tròn mắt.
“Quả nhiên có thực lực.” Quân Thường Tiếu nói.
Từ ánh mắt biến đổi của Tiền Tống Bảo khi chạm vào đồ làm bếp, hắn đã ý thức được kẻ này chắc chắn có chút tài năng. Việc đạt điểm tối đa, chứng minh con mắt của hắn vô cùng tinh tường!
Hệ thống: “…”
Tên này rốt cuộc là đang khen người khác, hay là đang khen chính mình vậy?
“Thành viên tông môn càng ngày càng nhiều, khối lượng công việc của Đô Đô cũng tăng lên đáng kể. Nếu kéo được thằng nhóc này về, làm đầu bếp số 2, cũng rất tốt đấy chứ.”
Mắt Quân Thường Tiếu dần sáng lên.
Sau lưng Tiền Tống Bảo đột nhiên trào dâng một cỗ ý lạnh, thầm nghĩ: “Dự cảm chẳng lành!”
“Tiểu nha đầu.”
Mười vị giám sát thẩm tra sau khi súc miệng, dừng lại trước mặt Liễu Uyển Thi, cười nói: “Món ăn của ngươi là…?”
“Ma Bà đậu hũ.” Liễu Uyển Thi đáp.
“Ồ?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, hiển nhiên chưa từng nghe nói Tinh Vẫn đại lục có món ăn tên này.
“Vậy đặc sắc là gì?” Lão giả tiên phong đạo cốt cười hỏi.
Trừ Tiền Tống Bảo ra, ông ta đều tỏ vẻ nghiêm túc với người dự thi khác. Thái độ hòa ái dễ gần với Liễu Uyển Thi chứng tỏ ông rất coi trọng cô bé này.
“Cái này…”
Liễu Uyển Thi gãi đầu, nói: “Chủ yếu là cay và tê dại ạ.”
“Có thể mở nắp ra không?”
“Dạ được.”
Lão giả khẽ vung tay, linh năng tự nhiên lan tỏa ra, nắp nồi tự động bay lên, rồi rơi xuống bàn.
Đúng lúc này, trận pháp hình ảnh trên không cũng cho ống kính gần, một nồi Ma Bà đậu hũ chuẩn “xuyên không” hiện ra trong hình, màu sắc đỏ trắng xen lẫn, điểm xuyết thêm chút hành lá.
“Ma Bà đậu hũ đặc trưng ở tê, cay, nóng, mặn.” Quân Thường Tiếu khoanh tay, nói: “Nha đầu dùng nồi đất để giữ nhiệt lâu hơn.”
“Màu sắc không tệ.”
Mười vị giám sát thẩm ào ào gật đầu.
“Chư vị, xin mời.”
Lão giả vừa định cầm đũa, Liễu Uyển Thi nhắc nhở: “Tốt nhất là chuẩn bị nhiều nước một chút, vì món này hơi cay.”
“Ha ha.”
Một giám sát cười nói: “Lão phu từ trước đến nay không cay không vui.”
Ông ta cầm đũa gắp một miếng đậu hũ, chạm vào đã thấy có độ đàn hồi, liền tán dương: “Đến giờ mà vẫn giữ được độ đàn hồi như vậy, thật khiến người khác bất ngờ.”
Cho vào miệng, nhai.
Mấy vị khác dùng đũa hoặc thìa nếm thử.
Mọi người không chớp mắt nhìn chằm chằm. Rất nhanh, qua ống kính thấy mặt ai nấy đều nóng bừng, trán lấm tấm mồ hôi.
Vị giám sát không cay không vui đã nhắm tịt mắt, dường như đang ở trong miệng núi lửa, toàn thân cao thấp, thậm chí ngũ tạng lục phủ, đều trải qua nướng rang nóng rực.
“Cay quá, tê quá!”
“Á!”
“Á!”
“Xoát!”
Mặc kệ mọi thứ, ông ta bưng lấy bát nước súc miệng bên cạnh mà uống ừng ực. Thậm chí, ông cảm giác nếu không nhanh chóng dập tắt vị tê cay, toàn thân sẽ bốc cháy mất!
Những giám sát viên khác cũng vội vàng cầm ấm nước tu ừng ực, uống hết một bình vẫn cảm thấy cay xé lưỡi!
“Nước! Nước! Nước!”