Chương 732 Thú tộc vĩnh viễn không bao giờ làm nô
- Trang chủ
- Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản dịch)
- Chương 732 Thú tộc vĩnh viễn không bao giờ làm nô
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 732 Thú tộc vĩnh viễn không bao giờ làm nô
Chương 732: Thú tộc vĩnh viễn không bao giờ làm nô
Quân Thường Tiếu thật đúng là vô tình cứu vãn thương sinh. Bởi vì ban ngành chủ quản phương diện này nếu cứ tìm mãi không ra Tử Lân Yêu Vương, chờ nó nghỉ ngơi dưỡng sức, khôi phục trạng thái, mang theo đám thủ hạ giết ra ngoài thì toàn bộ đại lục chắc chắn sẽ chìm trong gió tanh mưa máu.
Có điều.
Cái giá phải trả cho việc làm việc tốt không lưu danh này là, thú loại đại quân sẽ không công kích người khác mà lại chĩa mũi dùi vào Vạn Cổ tông.
“Tới đi, tới đi.”
Quân Thường Tiếu ngồi trong đại điện, một tay nâng cằm nói: “Bổn tọa có hoàn thành được nhiệm vụ chi nhánh hay không, thì phải nhờ vào các ngươi cả.”
“Tông chủ.”
Tiết Nhân Quý mặc chiến giáp đi tới, chắp tay nói: “Phòng tuyến đã bố trí xong, dân chúng từ Tử Vong Cốc đến các thôn trang ven Thiết Cốt sơn cũng đã được sơ tán và an trí thỏa đáng!”
“Ừm.”
Quân Thường Tiếu gật đầu, rồi tâm niệm vừa động, liền tạm thời đóng hộ tông đại trận lại. Chỉ thấy mấy đạo lưu quang vẫn luôn bị ngăn cản, cuối cùng không còn bị trói buộc mà bay ra ngoài, bay về phía Tử Vong Cốc.
Mọi thứ đã sẵn sàng.
Chỉ chờ chúng nó công tới!
Tuy rằng có yếu tố nhiệm vụ, nhưng hành động lấy tông môn của mình ra chống lại thú loại đại quân như này thật khiến người ta kính nể.
“Kiệt… Khặc khặc kiệt…”
Cảm nhận được tín hiệu cầu cứu mình phát ra đã bay đi, Tử Lân Yêu Vương nằm trong phòng giam liền quái tiếu. Nhưng vì liên lụy đến vết thương nên nụ cười trông dữ tợn dị thường.
Vạn Cổ tông.
Ngày tận thế của các ngươi đến rồi!
…
Chân núi.
Mấy ngàn thành viên Lang Kỵ đường đã vào vị trí.
Bọn họ khoác chiến giáp, tay cầm vũ khí tinh xảo, quanh thân thi thoảng lại bộc phát ra một cỗ khí thế đã trải qua chiến trận.
Không hề nghi ngờ.
Trong khoảng thời gian này, dưới sự huấn luyện của Tiết Nhân Quý và Đào Nguyên, số lượng thành viên Lang Kỵ đường không chỉ tăng lên mà thực lực cũng mạnh hơn!
Đương nhiên.
Quân Thường Tiếu sẽ không chỉ để Lang Kỵ đường đi chống lại thú loại đại quân đang kéo đến, mà là xuất động cả tông môn.
Hơn 1 vạn đệ tử đều được bố trí ở tiền tuyến.
“Sư huynh.”
Long Tử Dương gãi đầu nói: “Sao đệ lại cảm giác giống như sắp đánh trận vậy?”
Lý Thanh Dương đáp: “Nghe tông chủ nói, không lâu nữa sẽ có cường địch xâm phạm.”
“Cường địch?”
Vẻ mặt Long Tử Dương ngưng trọng hẳn lên.
Xuất động cả tông môn, sự việc chắc chắn không đơn giản!
Trên Thiết Cốt sơn, Tiêu Tội Kỷ đã sớm cho gọi dã chiến pháo tới, đặt ở khu vực có thể nã pháo.
Có thể nói, khi thú loại đại quân ở Tử Vong Cốc còn chưa nhận được tín hiệu cầu cứu của vương thì Vạn Cổ tông đã tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu cấp một.
Đừng thấy bọn họ ít người, nhưng các loại trang bị, vũ khí nóng đều được phân phối đầy đủ, bộc phát ra chiến đấu lực chắc chắn phi thường khủng bố!
Dù cho Chân Dương quận có điều toàn bộ binh tướng lực tới thì cũng chỉ là đi chịu chết.
Huống chi.
Điểm mạnh nhất của Vạn Cổ tông không nằm ở các loại súng ống và pháo mà là có mấy trăm đệ tử Vũ Vương!
Nhân loại đánh nhân loại thì không thể xuất chiến.
Nhân loại đánh thú loại thì tự nhiên không bị hạn chế!
Cũng khó trách khi Quân Thường Tiếu nhận được nhiệm vụ chi nhánh lại không hề bối rối.
Hắn thấy, thú loại đại quân vì giải cứu Tử Lân Yêu Vương mà tấn công Vạn Cổ tông chẳng khác nào mang kinh nghiệm và tinh hạch đến tặng!
…
“Rầm rầm rầm!”
Ước chừng 2 canh giờ sau, đệ tử Vạn Cổ tông nghe thấy tiếng mặt đất rung chuyển, rồi nhìn thấy xa xa bụi đất bốc lên cuồn cuộn, tựa như sóng lớn dâng lên trong biển.
“Tới rồi.”
Lý Thanh Dương nghiêm mặt nói.
“Má ơi!”
Long Tử Dương trợn mắt nói: “Thanh thế lớn vậy?”
Chung Nghĩa lắc đầu, một tay cầm Xuyên Vân Đao cắm trên mặt đất lên, quát: “Chuẩn bị chiến đấu!”
“Xoát!”
“Xoát!”
2000 thành viên Lang Kỵ đường đồng loạt dựng Bá Vương Thương lên.
Sau khi trải qua huấn luyện nghiêm khắc, bọn họ không còn sợ bất cứ chiến trường nào mà trong lòng chỉ có suy nghĩ ra trận giết địch.
Quân Thường Tiếu ngồi trước sơn môn phất tay nói: “Khiêng cái tên kia xuống đi.”
“Vâng!”
Tô Tiểu Mạt và Lý Phi lôi Tử Lân Yêu Vương xuống núi, rồi cột hắn lên Sinh Tử Lôi Đài.
…
“Rống!”
“Rống!”
Cùng với bụi đất ngập trời cuồn cuộn kéo đến là tiếng nộ hống vang vọng, khiến cả không gian dường như cũng bị chấn động.
Cuối cùng, đệ tử Vạn Cổ tông mới ý thức được cái gọi là cường địch xâm phạm không phải là nhân loại mà là bầy thú!
“Kích thích!”
“Quá kích thích!”
Ánh mắt Long Tử Dương và các đệ tử nội môn khác lấp lánh nóng rực.
Giết hung thú trong bí cảnh sinh tử chỉ là ảo ảnh, còn bây giờ có thể súng thật đạn thật cùng quần thú chém giết thì chắc chắn sẽ có cảm giác khác!
“Oanh!”
“Oanh!”
Mấy chục con Hóa Linh thú nửa người xông lên dẫn đầu.
Thực lực của chúng thấp nhất cũng phải sánh được Vũ Vương, thậm chí còn có mấy con có thể so với Vũ Hoàng!
“Khặc khặc kiệt!”
Tử Lân Yêu Vương bị treo trên Sinh Tử Lôi Đài thấy trợ thủ đắc lực của mình giết tới thì lại phát ra tiếng cười quái dị.
“Lũ người ngu xuẩn!”
Hắn nén cơn đau đè nén khắp thân, mặt mày dữ tợn nói: “Chịu trừng phạt đi!”
“Rống!”
“Rống!”
Bầy thú như thủy triều nhanh chóng xông tới.
Nhưng đám linh thú dẫn đầu vừa thấy vương bị trói thì lập tức dừng chân tại chỗ.
Đám hung thú phía sau cũng đồng loạt dừng lại.
Trong khoảnh khắc, nếu nhìn từ trên cao xuống thì hình ảnh hiện ra là bầy hung thú như thủy triều và đệ tử Vạn Cổ tông cách nhau trăm trượng, bầu không khí căng như dây đàn!
“Vương!”
Con linh thú dẫn đầu gầm lên.
Rất nhiều hung thú ngửa đầu gầm nhẹ, dường như đang bi thương cho Tử Lân Yêu Vương đầy thương tích.
“Uy uy.”
Một âm thanh lớn vang lên.
Chỉ thấy Quân Thường Tiếu cầm một cái loa, sau khi thử âm thanh thì cất cao giọng nói: “Vương của các ngươi đã bị bắt, nếu không muốn nó chết thì mau bỏ vũ khí xuống đầu hàng!”
Nhiệm vụ chi nhánh là thủ vững Vạn Cổ tông, nếu chiêu hàng được chúng thì cũng tương đương với hoàn thành nhiệm vụ.
“Xoát!”
Tô Tiểu Mạt tế ra Chân Dương Kiếm, đặt lên cổ Tử Lân Yêu Vương.
Chiêu này rất có tác dụng.
Mấy chục con linh thú đứng phía trước vừa thấy tính mạng vương bị uy hiếp thì toàn bộ đều khẩn trương.
“Con dân của ta!”
Ngay lúc này, Tử Lân Yêu Vương lớn tiếng nói: “Năm đó mấy tên Vũ Thánh còn khó làm bản vương bị thương, lũ bỏ đi này làm được gì!”
Đúng vậy!
Thân thể vương cường tráng như vậy, Vũ Thánh còn không giết được, chỉ có thể phong ấn, sao có thể bị kiếm khí gây thương tích!
Đám thú nhất thời khôi phục chiến ý, bộc phát ra lệ khí còn mạnh hơn!
“Con dân của ta!”
Tử Lân Yêu Vương hét lớn: “Dù cho bản vương thất thủ bị bắt thì các ngươi cũng phải nhớ kỹ, thú tộc —— vĩnh viễn không bao giờ làm nô!”
Bốn chữ cuối cùng vì dùng sức quá nhiều mà hắn đã hét ra cả âm!
Không thể không nói, tên này đúng là có thân thể khỏe thật, bị pháo oanh thay nhau nhiều lần mà vẫn có thể gào to được.
“Thú tộc vĩnh viễn không bao giờ làm nô!”
Con linh thú trợ thủ đắc lực kia nắm chặt nắm đấm, sau đó sắc mặt dữ tợn nói: “Lên!”
“Rống!”
“Rống!”
Bầy thú phẫn nộ gào thét, mắt đỏ ngầu xông lên.
Hơn 10 vạn hung thú cùng nhau xuất động, không chỉ như thủy triều phun trào mà còn khiến khắp nơi rung chuyển.
“Xoát!”
Đào Nguyên đứng trên cao, chiến kỳ phất lên!
Chung Nghĩa nhận được mệnh lệnh thì giương đao lên: “Quyết tử hãm trận, giết ————”
“Xoát!”
“Xoát!”
Từng con Cụ Phong Lang bắt đầu chạy!
Toàn bộ Thiết Cốt sơn từ việc nhân loại và thú loại lao vào nhau mà dường như trong nháy mắt đã biến thành một chiến trường tàn khốc!
…
Thanh Dương thành.
Tạ Nghiễm Côn nhận được tin tức thì trực tiếp nhảy dựng lên khỏi ghế, kinh hãi nói: “Bầy thú công kích Vạn Cổ tông?”
“Mau mau!”
Hắn vội hạ lệnh: “Điều động quân đội, đến trợ giúp!”
Cùng lúc đó, thành chủ các thành trì khác cũng lần lượt nhận được tin tức mấy trăm ngàn hung thú công kích Vạn Cổ tông, rồi đồng loạt điều võ giả trong thành đến trợ giúp.
Trong nhất thời.
Tám tòa thành trì của Thanh Dương quận đều động viên.
Còn tại Trung Tôn châu lớn nhất và xa xôi, bên trong tế đàn cổ xưa kia, khi thú tộc đại quân từ Tử Vong Cốc xông ra thì quả cầu mô hình trái đất cũng rung động kịch liệt.
“Không ổn!”
Một lão giả phụ trách chăm sóc tế đàn kinh hãi nói: “Tây nam Dương Châu có bầy thú bạo loạn!”
“Việc địa linh dụng cụ phát ra báo động lớn như vậy chắc chắn là do Tử Lân Yêu Vương gây ra!”
“Đáng giận!”
Người phụ trách tế đàn giận dữ nói: “Con quái vật này thế mà lại trốn từ Bắc Mạc Châu đến tây nam Dương Châu, hơn nữa chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà đã bắt đầu làm hại chúng sinh, xem ra trạng thái của nó đã khôi phục hoàn toàn!”
“Nhanh chóng liên hệ với Mộc Trường Hồng ở tây nam Dương Châu, bảo hắn dù thế nào cũng phải cố thủ đến khi viện quân đến trợ giúp!”
“Vâng!”
“Liên hệ thành chủ vương thành của Tây Vận Châu và Nam Hoang Châu, bảo họ nhanh chóng điều động cường giả đến tiếp viện!”
“Vâng!”
“Liên hệ Hàn thành chủ, bảo ông ấy lập tức đến tây nam Dương Châu!”
“Vâng!”
“Tuyên bố với các tông môn từ ngũ lưu trở lên rằng Tinh Vẫn đại lục đã tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu cấp một, bảo các tông môn từ tam lưu trở lên nhanh chóng điều đệ tử tinh nhuệ đến tây nam Dương Châu!”
“Vâng!”
Người phụ trách tế đàn liên tiếp ra mấy mệnh lệnh.
Nhìn tốc độ nói nhanh như vậy của hắn thì có thể thấy tình hình vô cùng nguy cấp, khẩn cấp!
…
“Ông!”
Vương thành Thiên Dụ, phủ thành chủ.
Mộc Trường Hồng đang uống trà thì nghe thấy bên tai vang lên một tiếng, liền đứng phắt dậy, kinh hãi nói: “Tử Lân Yêu Vương phá vỡ phong ấn, dẫn bầy thú tấn công các thành trì của tây nam Dương Châu ta?!”
“Thành chủ!”
Đúng lúc này, một trận pháp sư vội vã đi tới nói: “Địa điểm mà tế đàn Trung Tôn châu truyền đến tin tức bầy thú bạo loạn là Thanh Dương quận — Thiết Cốt sơn!”
“Phiền phức rồi!”
Mộc Trường Hồng lập tức cất cánh, bay nhanh về hướng Thanh Dương quận.
Đi cùng ông còn có Dịch Thiên Hành, quán chủ Chứng Nhận Quán và Tư Đồ Hạo Vân, viện trưởng Thiên Dụ học phủ.
Hai người bọn họ cũng nhận được tin tức từ tế đàn.
Trong hai vương thành của Nam Hoang Châu và Tây Vận Châu, từng cường giả Vũ Hoàng lần lượt bay ra.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Vô số võ giả kinh ngạc.
Nhiều Vũ Hoàng cùng nhau bay ra như vậy chắc chắn là có chuyện lớn xảy ra!
“Chưởng môn!”
Mã Vân Đằng của Thương Sơn phái phi như bay tới nói: “Tế đàn gửi tin tới, Tử Lân Yêu Vương xuất thế, đang dẫn bầy thú tấn công Thanh Dương quận!”
Chưởng môn Thương Sơn phái trợn to mắt.
Xoát!
Xoát!
Mã Vân Đằng, Vương Đông Lâm và các trưởng lão Thương Sơn phái đồng loạt thi triển thân pháp bay xuống núi, bay nhanh về phía Thanh Dương quận.
Tuy rằng tế đàn không nói rõ là tông môn ngũ lưu phải đi tiếp viện, nhưng bọn họ và Vạn Cổ tông là đồng minh, bây giờ Thanh Dương quận gặp bầy thú bạo loạn thì chắc chắn không thể khoanh tay đứng nhìn!
Diệu Hoa Cung Hề Tịnh Tuyền cũng nhận được tin tức nói: “Vị trí bầy thú xâm phạm chính là Thanh Dương thành, tông môn của Quân Thường Tiếu chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.”
“Đại trưởng lão, nhị trưởng lão.”
Nàng vội hạ lệnh: “Nhanh chóng đi trợ giúp!”
“Vâng!”
Trưởng Tôn Phương Hoa và Lãnh Tinh Nguyệt tuy rất ghét Quân Thường Tiếu, nhưng khi tế đàn phát tin bầy thú bạo loạn thì thân là một thành viên của nhân loại, họ tự nhiên không thể ngồi yên.
“Quân tông chủ!”
Hề Tịnh Tuyền nắm chặt vạt áo, vạn phần lo lắng nói: “Toàn bộ đại lục đã tiến vào tình trạng phòng bị cấp một, ngươi nhất định phải cố thủ đến khi viện quân đến!”
“Xoát!”
“Xoát!”
Hàn thành chủ của Đại Tôn hoàng thành đã nhận được thông báo, tu vi Vũ Thánh toàn bộ bộc phát, lao nhanh về phía tây nam Dương Châu với tốc độ nhanh nhất, vẻ kiên quyết hiện lên trên khuôn mặt tang thương của ông.
Tử Lân Yêu Vương thực lực cường hãn.
Năm xưa, liên hợp nhiều Vũ Thánh cũng chỉ có thể phong ấn mà không thể giết chết.
Nếu không có các cường giả cảnh giới khác hiệp trợ thì chuyến đi này của mình chắc là có đi mà không có về!
Cho dù vậy.
Ông cũng không thể lùi bước!
Bởi vì nếu mình sợ chết mà co rúm lại thì ai sẽ bảo vệ thiên hạ chúng sinh này!
…
Thiết Cốt sơn, trước tông môn.
Quân Thường Tiếu ngồi trên ghế, một tay bưng cơm chiên, một tay cầm đũa ăn, còn khen: “Cơm chiên nha đầu làm càng ngày càng ngon.”