Chương 671 Khuyên can
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 671 Khuyên can
Chương 671: Khuyên can
Bắc Mạc Châu, các mỏ quặng phần lớn đều bị các đại tông môn khống chế.
Ngày thường, mọi người nước giếng không phạm nước sông, ai nấy khai thác phần mình, nhưng cái vẻ bề ngoài bình tĩnh ấy chỉ là giả tạo, chỉ cần có chút ma sát nhỏ, sẽ lập tức biến thành ẩu đả.
Ví như chuyện xảy ra hồi nửa năm trước.
Một đội khảo sát của một tông môn tìm được một mỏ quặng quy mô nhỏ, sau đó một tông môn khác đến nói rằng họ đã phát hiện ra trước, thế là hai bên lập tức khai chiến.
Ban đầu chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng ai mà chẳng có người chống lưng?
Kết quả là hai tông môn nhao nhao gọi người đến, từ một vụ ẩu đả nhỏ, nhanh chóng biến thành hỗn chiến quy mô lớn.
Theo thống kê của các ban ngành liên quan.
Số tông môn tham gia ẩ·u đ·ả lần này lên đến mười, mà tất cả đều là những tông môn kinh doanh quặng mỏ.
Nửa năm nay, bọn họ chỉ lo đánh nhau, chẳng buồn làm ăn, khiến cho khoáng thạch ở Hoàng Sa Thành thiếu hụt nghiêm trọng.
Đương nhiên.
Cũng có thế lực từ các châu khác đến khuyên giải, mong muốn khôi phục việc cung ứng khoáng thạch.
Nhưng tông môn ở Bắc Mạc Châu cũng nóng nảy giống như cái nơi này vậy, thề không phân cao thấp thì không bỏ qua!
Các ngươi đánh nhau sứt đầu mẻ trán cũng không sao, nhưng Quân tông chủ hiện tại đang cần khoáng thạch gấp, không thể đợi đến hai ba năm được!
“Không được.”
Quân Thường Tiếu nói: “Ta phải đi khuyên can.”
Hệ thống nói: “Cứ nhìn cái thuộc tính ẩn tàng của kí chủ thì ta đoán tám phần mười ngài sẽ thành Trình Giảo Kim cho coi.”
Ở chung lâu như vậy, nó đã hiểu rõ tính cách của Quân tông chủ, nên không nhịn được mà nói—— ta cũng nghĩ vậy!
Vèo!
Quân Thường Tiếu đang gấp gáp, trực tiếp từ Hoàng Sa Thành cất cánh bay đi.
“Phù phù!”
Tên trung niên nhân suýt chút nữa bị đụng trúng từ trên trời rơi xuống, co quắp trên mặt đất, ánh mắt hoảng sợ: “Hắn… hắn là Vũ Hoàng!”
Ầm!
Ầm!
Giữa một vùng cồn cát lõm, mấy ngàn võ giả đang điên cuồng giao chiến, nhìn trang phục thì chí ít cũng đến từ mười thế lực khác nhau!
“Hừ.”
Trên một đỉnh cồn cát ở đằng xa, có mấy chục người đang đứng, người lớn tuổi nhất, theo khí tức tỏa ra thì đều ở tầng thứ Vũ Vương, thậm chí còn có một Hoàng Cấp!
Dẫn đầu là tông chủ của Thương Sa Tông tứ lưu, tên là Phong Phi Sa.
“Hừ.”
Một lão giả cười lạnh nói: “Dám tranh mỏ quặng với Thương Sa Tông ta, Thừa Phong Môn này đúng là ăn gan hùm mật gấu rồi.”
Người này là thái trưởng lão của Thương Sa Tông.
Vốn đang bế quan, sau đó tông môn cùng mấy thế lực, cầm đầu là Thừa Phong Môn, đánh nhau mãi không phân thắng bại, nên lão cố ý xuất quan đến tương trợ.
Đối diện bọn họ cũng có một đám người, cầm đầu là môn chủ Thừa Phong Môn.
Cường giả cấp Vũ Hoàng của tông môn này cũng xuất quan.
Từ giao chiến giữa đệ tử lúc ban đầu, cho đến bây giờ kinh động cả cường giả Hoàng Cấp, bọn họ đúng là đánh nhau đến nghiện rồi!
Ầm!
Ầm!
Mấy ngàn người vẫn đang kịch chiến trong vùng cồn cát lõm.
Hai bên chạy qua chạy lại đánh nhau mấy chục chiêu, sau đó thở hồng hộc tách ra.
Đây không biết là lần giao chiến thứ bao nhiêu, dù 10 tông môn ai nấy cũng tổn thất không ít đệ tử, nhưng vẫn chưa phân thắng bại.
“Từ lão quái!”
Thái trưởng lão Thương Sa Tông lạnh lùng nói: “Ngươi và ta không bằng so tài một phen, ai thua thì người đó vứt bỏ mỏ quặng.”
“Đánh rắm!”
Từ lão quái của Thừa Phong Môn, nói: “Mỏ quặng đó vốn là do Thừa Phong Môn ta phát hiện ra trước, Thương Sa Tông các ngươi muốn đến phá rối hả!”
“Hừ.”
Thái trưởng lão Thương Sa Tông thản nhiên nói: “Mỏ quặng này là do Thương Sa Tông ta khảo sát trước.”
Ông nói gà, bà nói vịt.
Hết cách.
Chỉ có thể dùng nắm đấm để nói chuyện.
“Từ lão quái.”
Thái trưởng lão Thương Sa Tông thản nhiên nói: “Ngươi và ta tranh cãi chuyện này vô nghĩa, không bằng buông tay đánh một trận.”
“Tốt!”
Từ lão quái trầm giọng nói: “Vậy thì đánh một trận!”
Vèo!
Vèo!
Hai người không hẹn mà cùng bay ra ngoài, sau đó lơ lửng trên không, lẫn nhau phóng thích khí tức cường thế ra.
Các võ giả đến trợ uy cho tông môn nhất thời sáng mắt.
Chiến đấu cấp Hoàng Cấp, đâu phải lúc nào cũng thấy được!
Mấy ngàn võ giả ở vùng cồn cát lõm thừa cơ trở về trận doanh của mình, dù sao, cường giả cấp bậc này giao thủ, rất dễ bị vạ lây!
“Vù vù…”
Hai cỗ khí vực Hoàng Cấp cường thế, phảng phất như hai con hung thú khổng lồ va vào nhau trên bầu trời, khiến cho không gian dần dần vặn vẹo.
Nhìn cục diện thì thấy.
Thực lực hai người ngang nhau, nếu cứ tiếp tục đánh như vậy, không liều đến năm ba ngày thì khó mà phân thắng bại.
Giống như hai cường giả thực lực tương đương mà đánh nhau thì trận đấu cố nhiên đặc sắc, nhưng cũng tốn thời gian quá.
Sách sử có ghi.
Năm đó hai tên Vũ Thánh giao thủ, đánh nhau hơn mấy chục năm.
Đến mức con trai con gái của hai người bỏ qua hiềm khích mà kết thành một đôi, con cháu đầy nhà!
“Vù vù!”
Khí vực vẫn đang phóng thích, vẫn đang nghiền ép không gian.
“Từ lão quái.”
Thái trưởng lão Thương Sa Tông lạnh lùng nói: “Mấy năm nay, tu vi của ngươi không có gì tiến triển nhỉ.”
“Hừ.”
Từ lão quái khinh thường nói: “Ngươi cũng vậy thôi.”
Thái trưởng lão Thương Sa Tông nâng tay lên, nói: “Lão phu mấy năm nay vẫn luôn lĩnh hội Mạn Thiên Hoàng Sa Chưởng, bây giờ đã lĩnh ngộ đến cực hạn, để ngươi kiến thức một chút uy lực.”
“Mạn Thiên Hoàng Sa Chưởng?”
“Trời ạ, đó chính là võ học thánh phẩm!”
Mọi người hoảng sợ.
Từ lão quái cười lạnh, nói: “Vừa hay lão phu cũng đã lĩnh ngộ Thập Phương La Sát Quyền đến cực hạn, hôm nay sẽ bắt ngươi ra thử tay!”
“Lại là võ học thánh phẩm!”
Hai tên Vũ Hoàng đều thi triển ra vũ kỹ thánh phẩm, đây là muốn đánh thật rồi!
Rút lui! Rút lui!
Rất nhiều võ giả sợ bị liên lụy, nhao nhao lui về phía sau mấy trăm trượng.
Nhưng đúng lúc này, thái trưởng lão Thương Sa Tông và Từ lão quái ăn ý thu hồi khí vực, quanh thân tràn ngập linh năng cẩn trọng.
Vù vù
Trong nháy mắt, linh năng cuồng bạo tràn ngập khắp bốn phía mấy ngàn trượng, cuốn theo cát vàng cuồn cuộn, có thể nói là che trời lấp đất!
“Mạn Thiên Hoàng Sa Chưởng!”
“Thập Phương La Sát Quyền!”
Hai tiếng hô vang lên trong màn cát, phảng phất như toàn bộ không gian đều muốn bị chấn vỡ!
Vù vù!
Các võ giả trốn đủ xa nhao nhao ngẩng đầu, chỉ thấy trong màn cát bụi mịt mù, một cái bàn tay khổng lồ trong nháy mắt hội tụ, sau đó đột nhiên giơ lên rồi ấn xuống.
Cùng lúc đó.
Phía dưới hiện ra một cái quyền đầu ánh vàng rực rỡ nghênh đón!
“Tạch tạch tạch…”
Không gian bị hai loại võ học thánh phẩm hoành hành q·uấy r·ối, trong nháy mắt vỡ vụn ra!
Rất nhiều võ giả nhìn không chớp mắt, thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh hai loại vũ kỹ chí cường va chạm, chắc chắn sẽ tạo ra một hình ảnh cực kỳ rung động.
Chờ chút!
Đó là cái gì?
Rất nhiều Vũ Vương đột nhiên phát hiện, ở khu vực trung tâm giữa chưởng ấn và quyền ấn, trống rỗng xuất hiện một người trẻ tuổi mặc áo trắng!
Ách!
Người này là ai vậy!
Sao hắn lại xuất hiện ở khu vực giao chiến?
“Ừm?”
Thái trưởng lão Thương Sa Tông và Từ lão quái cũng phát hiện có người xuất hiện, nhưng giờ phút này vũ kỹ đã triệt để phóng thích, tên đã lên dây không thể không bắn!
Vù vù
Hai cỗ lực lượng khác nhau, từ trên xuống dưới ập đến, hình thành nên một luồng trùng kích, vẫn đang trùng kích bức tường không gian!
“Xoát!”
Nhưng đúng lúc này, nam tử áo trắng đột nhiên xuất hiện, dang hai tay ra, tay trái đỡ lấy bàn tay cát, hữu chưởng đỡ lấy quyền ấn.
Bành!
Bành!
Hai tiếng nổ lớn truyền đến.
Các võ giả xem chiến trợn mắt há hốc mồm.
Bởi vì người trẻ tuổi áo trắng kia tay phải chỉ nhẹ nhàng chống đỡ bàn tay cát, tay trái vững vàng tiếp được quyền ấn, hai cỗ lực lượng mạnh mẽ tùy ý tàn phá xung quanh, mà hắn lại bình yên vô sự!
“Sao có thể!”
Thái trưởng lão Thương Sa Tông và Từ lão quái trợn tròn mắt!
Tuyệt học mà mình khổ sở lĩnh hội, lại bị tên này dễ dàng tiếp được.
Điều không thể chịu đựng nhất là, ở khu vực cuồng phong gào thét, kiểu tóc của đối phương vẫn không hề bị rối, cứ như dùng bút vẽ lên vậy!
Vù vù
Nhưng đúng lúc này, hai tay của nam tử áo trắng tràn ngập linh năng cường thế, hóa thành một tấm lưới lớn bao phủ cả bàn tay cát lẫn quyền ấn.
Bành!
Bành!
Lực lượng co vào, truyền đến tiếng nổ lớn.
Mà chưởng ấn và quyền ấn trong nháy mắt bị bóp nát!
“Hai vị.”
Nam tử áo trắng nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng潔, nói: “Cho Quân mỗ xin chút thể diện, đừng đánh nhau nữa.”