Chương 532 Sớm biết như thế, sao lúc trước còn như vậy 【 canh hai 】
- Trang chủ
- Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản dịch)
- Chương 532 Sớm biết như thế, sao lúc trước còn như vậy 【 canh hai 】
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 532 Sớm biết như thế, sao lúc trước còn như vậy 【 canh hai 】
Chương 532: Sớm biết thế này, lúc trước còn làm vậy làm gì 【canh hai】
Chương 532: Sớm biết thế này, lúc trước còn làm vậy làm gì 【canh hai】
Trên đời này có không ít kẻ tự xưng thông minh, nhưng thực chất lại ngu ngốc đến cực điểm.
Đám gia chủ trong Hoa Mãn Lâu này là một ví dụ điển hình.
Quân Thường Tiếu đã vạch trần bộ mặt thật của kẻ lừa đảo kia rồi, mà bọn họ vẫn khăng khăng nhận định thiếu niên áo trắng chính là Quân chưởng môn.
Thật ra.
Cũng chưa hẳn là ngốc.
Chỉ là lòng tự trọng của bọn họ quá cao, lại thêm thân phận địa vị.
Bọn họ khó mà chấp nhận sự thật mình bị lừa, càng muốn tin rằng tất cả đều là thật!
Chỉ là.
Hiện thực vô cùng tàn khốc.
Khi một tên gia chủ đứng trước mặt Hồng Liên quận chúa mà tố cáo Quân Thường Tiếu, thì nàng ta lại bước tới, chắp tay nói: “Quân chưởng môn, người này cũng là kẻ g·iả m·ạo danh ngài để l·ừa đ·ảo ở vương thành. Hôm nay ta dẫn người đến chính là để bắt hắn.”
Hoa Mãn Lâu bỗng chốc im phăng phắc.
Bọn gia chủ từ đầu đến cuối bị lừa gạt, hoặc đúng hơn là tự mình chui đầu vào rọ, giờ ai nấy đều trợn mắt há mồm.
Lần này, bọn họ đã tận mắt chứng kiến Hồng Liên quận chúa nói chuyện với người trẻ tuổi kia, chứ không phải với Quân chưởng môn mà họ vẫn tưởng.
“Xoát!”
Quân Thường Tiếu giơ tay lên, vồ một cái vào hư không, trực tiếp lôi thiếu niên áo trắng tới, lạnh giọng nói: “Thì ra, tiểu tử ngươi là kẻ lừa đảo chuyên nghiệp!”
Thiếu niên kia run rẩy dữ dội.
Hóa ra, người đứng trước mặt mình thật sự là Quân Thường Tiếu, nực cười thay hắn lại dám g·iả m·ạo trước mặt y!
“Quân…Quân chưởng môn…” Thiếu niên áo trắng run giọng: “Ta vô ý mạo phạm…”
Xoẹt—— ——
Quân Thường Tiếu vung tay, lột mặt nạ da người trên mặt hắn xuống.
Hắn ta có một khuôn mặt hơi xanh xao bệnh hoạn, tuy không đến nỗi xấu xí, nhưng so với Quân chưởng môn anh minh thần võ thì quả là một trời một vực.
“Quận chúa.”
Quân Thường Tiếu túm lấy cổ áo tên g·iả m·ạo, thản nhiên nói: “Mấy vị gia chủ trong thành này bảo ta là kẻ g·iả m·ạo, xin quận chúa cho một lời chứng minh.”
Thực ra chẳng cần chứng minh nữa, vì bọn họ đã hoàn toàn tỉnh ngộ!
Hồng Liên quận chúa tuy chỉ vừa đến và nói vài câu, nhưng các gia chủ kia đã hiểu ra mọi chuyện, rồi phối hợp nói: “Vị này chính là Thiết Cốt phái chưởng môn Quân Thường Tiếu, còn có thân phận khác là danh dự đạo sư của Thiên Dụ học phủ.”
“Phù phù!”
Phòng tuyến cuối cùng sụp đổ, các đại gia chủ trực tiếp ngã quỵ xuống đất.
Hóa thật thành giả, biến giả thành thật, bọn họ quả thực quá ngu ngốc!
“Quân chưởng môn!”
Một tên gia chủ nơm nớp lo sợ nói: “Trương mỗ có mắt không tròng, vừa rồi có nhiều mạo phạm, xin ngài đừng để bụng!”
Những người khác cũng vội vàng tạ tội.
Quân Thường Tiếu nói: “Nếu ta là kẻ hẹp hòi, đầu các ngươi giờ đã sớm lìa khỏi cổ.”
Mọi người tái mặt, sống lưng lạnh toát.
Quả thật.
Nếu y thật sự so đo, giờ này bọn họ chắc chắn đã c·hết, Hồng Liên quận chúa cũng tuyệt đối không vì bọn họ mà đắc tội với Thiết Cốt Phái chưởng môn.
Mọi người lại càng ra sức xin lỗi, eo cong gần chạm đất.
“Bất quá.”
Quân Thường Tiếu thản nhiên nói: “Vừa rồi ta phóng thích Kiếm Vũ Song Vương chi thế, hao tổn không ít linh lực, các ngươi tự liệu mà đền bù đi.”
Tam nhân đồng hành, ắt hữu ngã sư yên.
Quân Thường Tiếu đã học được không ít từ tên lừa đảo này, và lập tức áp dụng ngay.
Các đại gia chủ vô cùng phối hợp, nhao nhao lấy ra một chồng ngân phiếu, để y khôi phục linh lực đã tiêu hao.
Còn không ít nữa.
Khoảng chừng 300 vạn lượng.
Mẹ nó!
Kiếm tiền dễ thật!
Thay vì quản lý môn phái mệt xác, chi bằng đi kiếm tiền thế này có phải sướng hơn không!
“Quân chưởng môn.”
Hồng Liên quận chúa có chút áy náy nói: “Kẻ này g·iả m·ạo danh ngài, lừa gạt khắp vương thành, là do ta sơ suất.”
Quận chúa đại nhân còn phải cung kính với y như vậy, thì ra việc bọn họ còn sống đến giờ đúng là quá may mắn!
“Ai.”
Quân Thường Tiếu thở dài một hơi: “Ta giờ nổi tiếng quá, người ta thường nói nhân khí càng cao thì thị phi càng nhiều, khó tránh khỏi bị kẻ khác hãm hại, lừa gạt.”
Hệ thống: “…”
Hồng Liên quận chúa nói: “Ta nhất định sẽ trừng trị nghiêm khắc kẻ lừa đảo này.”
Nói đoạn, nàng ta ra lệnh cho binh lính nhận lấy thiếu niên áo trắng từ tay Quân chưởng môn.
Sắc mặt tên lừa đảo trắng bệch.
Pháp luật vương thành vô cùng nghiêm khắc, hắn lấy danh nghĩa Quân chưởng môn đi lừa đảo, chắc chắn sẽ bị trọng phạt, có lẽ cả đời phải sống trong ngục tù!
Sớm biết thế này, lúc trước còn làm vậy làm gì.
Có biết bao nhiêu người biết làm việc phạm pháp sẽ phải trả giá đắt, nhưng vẫn cứ phạm pháp.
“Quận chúa.”
Quân Thường Tiếu nói: “Kẻ này g·iả m·ạo danh hiệu của ta, tính chất cực kỳ nghiêm trọng, ta muốn tự mình trừng trị hắn.”
“Cái này…”
Hồng Liên quận chúa hơi do dự, rồi nói: “Vậy cũng được.”
“Không!”
Thiếu niên áo trắng gào lên: “Quận chúa, xin hãy đưa ta về vương thành, ta nguyện ý nhận mọi hình phạt!”
Ít ra về vương thành còn có thể sống sót.
Rơi vào tay kẻ vừa diệt mấy tà phái hung hãn này thì chắc chắn c·hết vô cùng thảm khốc!
Hồng Liên quận chúa không để ý đến hắn, sai người bắt hết đồng bọn của hắn lại.
Nhâm gia chủ bị đánh đuổi ra ngoài trước đó cũng là dịch dung, không phải Nhâm gia chủ thật.
Thật sao?
Bọn họ bị đánh lén và giam lại.
Hồng Liên quận chúa sẽ lo liệu việc này, tác giả xin không giải thích thêm.
Bọn lừa đảo này thật chuyên nghiệp, hai kẻ g·iả m·ạo gia chủ phối hợp diễn kịch, bày ra màn giao tiền nhập môn.
Các đại gia chủ vì không muốn tụt hậu, nên đã bị lừa.
“Quận chúa, ta nhận tội, ta nhận phạt, xin nhất định…”
Quân Thường Tiếu vung chưởng thành đao chém vào ót thiếu niên áo trắng, hắn ta bất tỉnh ngay lập tức. Quân Thường Tiếu nói: “Biết sợ rồi à, sao lúc trước còn g·iả m·ạo danh ta, đi lừa đảo khắp nơi?”
Bên ngoài Quế Lâm thành.
Hồng Liên quận chúa đích thân tiễn y ra cửa thành.
“Quận chúa.”
Quân Thường Tiếu có chút lo lắng nói: “Có kẻ g·iả m·ạo danh ta đi lừa đảo, có biện pháp nào ngăn chặn việc này không?”
Đây là y gặp phải.
Nhỡ đâu còn kẻ khác to gan g·iả m·ạo mà y không biết, chẳng phải danh tiếng của y sẽ càng tệ sao?
Hồng Liên quận chúa nói: “Ta sẽ ban bố Hồng Sắc luật lệnh trong khu vực quản hạt của vương thành, bất cứ ai g·iả m·ạo Quân chưởng môn đều sẽ bị xử tội nặng.”
Đó là biện pháp duy nhất trước mắt.
Có người nói có thể in ảnh Quân chưởng môn phát cho mọi người.
Nhưng thực ra cũng chẳng ích gì, vì nếu kẻ nào muốn g·iả m·ạo, thì cứ dịch dung theo ảnh rồi tiếp tục đi lừa đảo.
Mấy chiêu trò lừa đảo này chẳng phải ngày nào cũng có sao, người ta cứ tưởng mình thông minh không mắc lừa, nhưng vẫn có kẻ dính bẫy đấy thôi.
Đả kích tội phạm là việc cấp bách.
Nhưng đồng thời, quần chúng cũng cần nâng cao cảnh giác để tránh bị lừa.
Quân Thường Tiếu trở lại chuyện chính, nói: “Quận chúa, cô thật sự không định gia nhập Thiết Cốt phái ta sao?”
Nữ nhân à.
Ta cho cô thêm một cơ hội đấy.
Hồng Liên quận chúa cười đáp: “Phụ thân ta vẫn đang bế quan, việc ta gia nhập quý phái còn phải chờ ngài ấy xuất quan và đồng ý mới được.”
“Quận chúa thật là hiếu thảo.”
Quân Thường Tiếu nói: “Quân mỗ xin cáo từ.”
Nói rồi, y vác thiếu niên áo trắng lên, mang theo Liễu Uyển Thi rời đi.
Đến khi bóng lưng y dần khuất trên đường, Hồng Liên quận chúa mới thu hồi ánh mắt, bất đắc dĩ lẩm bẩm: “Ta cũng rất muốn gia nhập Thiết Cốt Phái, nhưng Thiên Dụ vương thành cũng cần người quản lý.”