Chương 526 Mọi thứ chớ cưỡng cầu, nhất thiết cần tùy duyên _
- Trang chủ
- Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản dịch)
- Chương 526 Mọi thứ chớ cưỡng cầu, nhất thiết cần tùy duyên _
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 526 Mọi thứ chớ cưỡng cầu, nhất thiết cần tùy duyên _
Chương 526: Mọi sự chớ cưỡng cầu, nhất thiết tùy duyên
Liễu Uyển Thi đoạt được ngôi vô địch cuộc thi trù nghệ, lẽ ra trận đấu kết thúc là tan cuộc, nhưng đám đông xem náo nhiệt vẫn không ai rời đi.
Bởi lẽ, vẫn còn một công đoạn nữa, đó là người dự thi mang món ăn của mình ra đấu giá công khai, ai trả giá cao nhất sẽ được nếm thử.
Đúng vậy, chỉ là nếm một miếng!
Mười vị giám khảo cho món thịt viên kho tàu điểm số cao ngất ngưởng, khiến không ít võ giả ngứa ngáy trong lòng, ai cũng muốn nếm thử xem sao.
Chín món ăn của Âu Dương gia đều bị cho điểm 0, dù có bỏ tiền ra, bọn họ cũng chẳng thể nếm được.
Vốn dĩ Quân Thường Tiếu định bụng đưa Liễu Uyển Thi rời đi từ sớm, nhưng nghe Âu Dương Tuấn nhắc đến công đoạn này, hắn liền thấy hứng thú, quyết định nán lại xem sao.
Không lâu sau.
Trưởng lão Trầm gia lại bước lên đài, cất cao giọng nói: “Tin rằng chư vị đã nóng lòng chờ đợi, vậy thì bây giờ, chúng ta sẽ chính thức đấu giá những món ăn được làm ra trong trận chung kết. Giá khởi điểm là 1 vạn lượng!”
Một vạn lượng?
Quân Thường Tiếu kinh ngạc: “Ai lại đốt tiền kiểu đó, bỏ ra cả một viên linh thạch chỉ để ăn một miếng đồ ăn chứ?”
Có lẽ, cái nghèo đã hạn chế sức tưởng tượng của Quân chưởng môn.
Ngay khi buổi đấu giá bắt đầu, rất nhiều võ tu từ các đại gia tộc liền tranh nhau trả giá, chỉ trong chớp mắt đã tăng vọt từ 1 vạn lên tới 10 vạn lượng!
“…”
Khóe miệng Quân Thường Tiếu giật giật.
Mười vạn lượng cho một miếng đồ ăn, đám nhà giàu ở Vương thành này đúng là biết cách chơi!
Thông thường, chẳng ai dại gì mà bỏ ra 10 vạn chỉ để ăn có một miếng, nhưng Liễu Uyển Thi lại là tuyển thủ đạt điểm tuyệt đối ở cả ba vòng thi.
Mười vị giám khảo cũng đều là những người sành ăn, lại còn đánh giá cao như vậy, ắt hẳn món ăn này phải là mỹ vị nhân gian, bỏ ra nhiều tiền để nếm thử cũng đáng!
Võ tu nọ, sau khi bỏ ra 10 vạn lượng, đã giành được quyền thưởng thức món thịt viên kho tàu.
Hắn dùng chiếc muỗng nhỏ múc một miếng ăn, cả người đứng im như phỗng, linh hồn tựa hồ bay lên tận chín tầng mây!
“Trời ơi!”
Một lát sau, võ giả kia gào to: “Ngon quá… ngon quá đi mất!”
Có hơi khoa trương không vậy?
Không được, không được!
Lần đấu giá sau nhất định phải giành lấy một suất, xem thử món ăn của quán quân rốt cuộc có gì phi phàm!
Thế là, đám võ tu lắm tiền lại tiếp tục tranh nhau trả giá.
Cuối cùng, một bàn thịt viên kho tàu được hơn chục người thay phiên nhau nếm thử, thu về tổng cộng hơn 2 triệu lượng.
“…”
Khóe miệng Quân Thường Tiếu co giật.
Đồ ăn của Đô Đô được hoan nghênh đến thế, hoàn toàn có thể mở một tiệm cơm.
Đâu chỉ là hoan nghênh.
Những võ tu đã ăn qua đều kinh động như gặp được tiên nhân, dư vị mãi không tan, đều cho rằng số tiền mình bỏ ra để được ăn một miếng, thật sự quá hời!
Thấy món ăn của Liễu Uyển Thi mang lại lợi nhuận lớn như vậy, ban tổ chức liền mang cả món ăn thường ngày và món cá chép sốt chua ngọt khi trước ra đấu giá lại lần nữa.
Hai món này đã nguội, hương vị chắc chắn không thể so với ban đầu, nhưng rất nhiều võ giả vẫn hăng hái trả giá, chỉ vì có thể nếm thử một chút mỹ thực do nhà vô địch làm ra!
“Quân chưởng môn.”
Trưởng lão Trầm gia đưa tới một chiếc nhẫn không gian, nói: “Theo quy định của cuộc thi trù nghệ, món ăn do quán quân làm ra sẽ được đem đi đấu giá, lợi nhuận thu được chia năm năm với ban tổ chức. Đây là 3 triệu lượng mà đệ tử của ngài đáng được nhận.”
Nói cách khác.
Ba món ăn của Liễu Uyển Thi thu về tổng cộng 6 triệu lượng.
Ngay cả món ăn thường ngày mà nàng hay nấu ở môn phái cũng bán được 1 triệu lượng.
Quân Thường Tiếu nhếch mép: “Nếu ngày nào Đô Đô cũng nấu cơm ở môn phái mà tính theo giá này, chẳng phải ta và đám đệ tử ăn đến mấy chục ức hay sao?”
Không được, không được.
Mở tiệm cơm, nhất định phải tính đến chuyện này!
Việc Liễu Uyển Thi đoạt giải quán quân cuộc thi trù nghệ, đạt điểm tuyệt đối ở cả ba vòng, ba món ăn bán được với giá trên trời, nhanh chóng lan truyền khắp Vương thành.
Không còn nghi ngờ gì nữa.
Cô bé mới mười một, mười hai tuổi này chắc chắn sẽ ghi một dấu son đậm nét trong lịch sử trù nghệ của Tây Nam Dương Châu.
Gia tộc Âu Dương, đời đời nấu nướng, bất hạnh trở thành kẻ làm nền, chín hậu duệ dòng chính đều nhận con số 0 tròn trĩnh, ắt hẳn sẽ bị người đời cười chê.
Đã bị đập phá quán, lại còn bị đánh bại tan tác ngay trong lĩnh vực sở trường.
Xem ra, Âu Dương gia lần này ngã sấp mặt thật rồi.
Hôm sau.
Các võ giả trong thành vẫn còn bàn tán xôn xao về sự kiện cuộc thi trù nghệ ngày hôm qua.
Quân chưởng môn thì từ lúc trời còn tờ mờ sáng đã dẫn Liễu Uyển Thi và Âu Dương Tuấn rời khỏi Vương thành.
Tham gia trận đấu mất nửa tháng, cũng đến lúc trở về môn phái.
“Chưởng môn.”
Liễu Uyển Thi khó hiểu hỏi: “Ngươi chẳng phải nói muốn đến học phủ chiêu mộ đệ tử hay sao, chưa thu được ai đã muốn đi rồi à?”
Quân Thường Tiếu đáp: “Mọi sự chớ cưỡng cầu, hết thảy tùy duyên.”
“À.”
Liễu Uyển Thi gật gù.
Ba người men theo đường phố đi ra khỏi thành.
Dọc đường, rất nhiều võ giả đều ném về phía bọn họ ánh mắt kính sợ.
Vị môn chủ đến từ một môn phái nhỏ bé ở quận cửu phẩm, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi ở Vương thành mà đã làm nên những chuyện khiến người ta vô cùng bội phục.
“Quân lão sư!”
Đúng lúc này, từ phía sau vang lên tiếng gọi, ngoảnh lại thì thấy Hoắc Linh đang ba chân bốn cẳng chạy tới.
Quân Thường Tiếu dừng bước, hỏi: “Hôm nay không có lớp sao?”
Phù… phù!
Hoắc Linh dừng lại, hai tay chống lên đầu gối, cúi người thở hổn hển: “Quân… Quân lão sư, ta… ta muốn gia nhập Thiết Cốt phái!”
Ánh mắt của đám võ tu xung quanh lộ vẻ kinh ngạc.
Đây chính là con cháu dòng chính của Hoắc gia, một trong bát đại gia tộc ở Vương thành. Xét về thực lực, Hoắc gia hoàn toàn không hề kém cạnh các tông môn tứ, ngũ lưu, ai ngờ đâu lại chủ động xin gia nhập một môn phái nhỏ bé!
“Vì sao muốn vậy?” Quân Thường Tiếu hỏi.
Hoắc Linh dần dần bình ổn hơi thở, rồi lớn tiếng nói: “Theo Quân lão sư, ta có thể học được bản lĩnh thật sự!”
“Còn gì nữa?”
“Theo Quân lão sư, ta có thể trở thành cường giả!”
“Vẫn còn gì nữa?”
“Theo Quân lão sư, ta có thể ăn cơm ngon!”
“Phụt…”
Liễu Uyển Thi che miệng cười khúc khích.
Quân Thường Tiếu thành thật nói: “Thiết Cốt phái không phải là không thể thu nhận ngươi, nhưng dù thân phận của ngươi có tôn quý đến đâu, một khi đã nhập môn thì cũng chỉ là một đệ tử bình thường như bao người khác.”
“Ta hiểu mà!” Hoắc Linh dõng dạc đáp.
Thật ra, từ hôm qua hắn đã nảy ra ý định gia nhập Thiết Cốt phái, còn cố ý về nhà thương nghị với phụ thân. Dù bị phản đối, hắn vẫn kiên trì ý kiến của mình, dù phải làm một đệ tử tạp dịch cũng cam lòng!
“Ngươi hiện vẫn là học sinh của học phủ.”
“Quân lão sư, ta đã xin viện trưởng cho tốt nghiệp sớm rồi!”
Hóa ra còn có thể làm vậy ư?
Quân Thường Tiếu nói: “Đã vậy thì theo ta về Thiết Cốt phái thôi.”
“Vâng!”
Hoắc Linh vội vàng chắp tay về phía Liễu Uyển Thi, nói: “Tiểu sư tỷ ở trên, xin nhận của sư đệ một lạy!”
Thằng nhóc này cũng lanh lợi đáo để!
“Quân lão sư!”
Từ trong thành lại vọng ra tiếng hô, ngoảnh lại thì thấy đám học sinh của Tụ Anh Đường đang chạy ùa tới, bọn họ đồng thanh hô lớn: “Chúng ta cũng muốn gia nhập Thiết Cốt phái!”
Trong số đó, còn có cả Sở Tu Nam!
Ban đầu hắn nhất mực từ chối, nhưng hôm qua bị phụ thân gọi về nhà, lôi roi da ra dọa nạt: “Con trai, con phải gia nhập Thiết Cốt phái!”
Những hậu duệ ưu tú của các đại gia tộc ở Vương thành đồng loạt hô hào muốn gia nhập Thiết Cốt phái, khiến người qua đường ai nấy đều trợn tròn mắt.
“Vì sao muốn vậy?”
“Theo Quân lão sư, chúng ta có thể trở nên nổi bật!”
Đám học sinh Tụ Anh Đường đồng thanh hô lên.
“Đã vậy thì…”
Quân Thường Tiếu nói: “Còn không mau xếp hàng ngay ngắn!”
Xoát! Xoát!
39 học sinh của Tụ Anh Đường nhanh chóng tách ra khỏi đám đông, xếp thành hàng chỉnh tề.
Quân Thường Tiếu nhìn về phía Vương thành, khóe miệng nhếch lên đầy ẩn ý: “Tư Đồ viện trưởng, đám học sinh này, ta xin phép mang đi.”
Trong học phủ, Tư Đồ Hạo Vân bất đắc dĩ lắc đầu.
Ông mời hắn về làm danh dự đạo sư là để chỉ dạy cho đám học sinh, ai ngờ đâu dạy được chưa bao lâu thì đã bị hắn cuỗm mất cả đám.
“Chư vị gia chủ!”
Quân Thường Tiếu nói tiếp: “Đám con cháu này của các vị, ta sẽ mang về môn phái dạy dỗ. Nếu sau này chúng không thể trở nên nổi bật, các vị có thể đến môn phái tìm Quân mỗ tính sổ bất cứ lúc nào!”
“Quân chưởng môn.”
Một giọng nói hùng hậu vọng ra từ trong thành: “Thằng con ta tính tình cao ngạo, sau này xin phiền ngươi hao tâm tổn trí.”
“Là Sở gia chủ!” Mọi người cùng nhau kinh hãi thốt lên.
“Cáo từ!”
Quân Thường Tiếu chắp tay, dẫn theo đám con cháu của các đại gia tộc ở Thiên Dụ Vương thành, trùng trùng điệp điệp trở về Thiết Cốt phái.
Các gia chủ tuy không tiễn chân, nhưng vẫn không ngừng phóng thích linh niệm, dõi theo bóng dáng con cháu nhà mình dần khuất xa, trong lòng thầm nghĩ: “Hy vọng quyết định này là đúng đắn.”