Chương 415 Leo_ Ganh đua so sánh_ _
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 415 Leo_ Ganh đua so sánh_ _
Chương 415: Leo? Ganh đua so sánh?
Thì ra trận pháp bố trí trên cầu thang Hoa Sơn sinh ra lực quấy nhiễu, giống như trọng lực trong Luyện Luyện Tháp.
Khó trách các võ tu của những tông môn leo núi càng đi càng thấy gian nan, phải mất cả 1 canh giờ mới tới được giữa sườn núi.
Quân Thường Tiếu vừa dẫn đệ tử tiến vào trận pháp thì đã cảm nhận được uy áp trọng lực bao trùm khi đặt chân lên bậc thang đầu tiên.
Nói thật.
Bọn họ chỉ cảm nhận được trọng lực mà thôi.
Cảm giác áp bức sinh ra gần như không có chút nào.
Trọng lực ở tầng 1 của Luyện Luyện Tháp mạnh gấp 10 lần, còn nơi này, căng lắm thì gấp 5 lần.
Cho nên, căn bản không đáng nhắc tới!
Ngẩng đầu nhìn đám võ tu các phái đang leo núi kia, Quân Thường Tiếu búng tay một cái, nói: “Đuổi kịp bọn họ, vượt qua bọn họ.”
“Vâng!”
Chúng đệ tử tuân lệnh, cất bước mà lên, có thể nói là bước đi như bay.
Đừng nói là đám đệ tử tinh nhuệ này, dù là để Lý Thượng Thiên, Tư Mã Trọng Đạt leo núi, cũng dễ như trở bàn tay.
Dù sao, ngày thường bọn họ cũng thường xuyên đến Luyện Luyện Tháp tầng 1 luyện tập 1, 2 canh giờ.
Vì tính cách cả thôi.
Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ cứ thong thả leo.
Nếu đổi lại là Tô Tiểu Mạt và Lý Phi ở đây, hai người chỉ sợ đã sớm nhanh như chớp mà chạy lên rồi.
Quân Thường Tiếu vừa đi vừa thưởng thức vân vụ quấn quanh, vách đá ngọn núi hiểm trở của Hoa Sơn, không khỏi cảm khái, thế giới linh khí dồi dào này thai nghén ra sông núi tuyệt nhiên không phải là Địa Cầu có thể so sánh được.
Vù vù —— ——
Mỗi bước lên một bậc thang, uy áp trọng lực lại gào thét ập đến.
Quân Thường Tiếu và Giang Tà mặt không đổi sắc, từng bước một vững chắc tiến lên phía trước.
Cứ theo tốc độ này, nhiều nhất chỉ khoảng 10 phút đồng hồ là có thể đuổi kịp đám võ tu đã đi trước.
Lại nói đến những tông môn thế lực tham gia luận võ.
Lúc này, bọn họ tuy đã leo được nửa đường, nhưng ai nấy đều đỏ bừng cả khuôn mặt, thở hồng hộc.
Các lão đại thì nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng cảm thấy khá khó chịu.
Loại bậc thang tồn tại trọng lực gấp 5 lần thế này, sẽ tạo áp lực dựa trên tu vi của võ giả, võ tu cảnh giới càng cao, tiếp nhận cường độ trọng lực cũng không hề thấp hơn những người cảnh giới thấp.
“Cung chủ.”
Lệ Nhi hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Vì phải vừa leo, vừa đỡ cung chủ, nàng đã mồ hôi nhễ nhại.
Hề Tịnh Tuyền đáp: “Không sao.”
Đây là thật sự không sao, vì hô hấp của nàng vẫn đều đặn, trên mặt không có chút biến sắc nào.
Lệ Nhi không khỏi lẩm bẩm: “Cung chủ tuy có nhanh mắt, nhìn qua thì mong manh yếu đuối, nhưng lại có nghị lực phi thường, lực quấy nhiễu căn bản không làm gì được nàng.”
Cứ như lần trước ở thượng giới, mình và đồng môn lại phải hỗ trợ rồi.
Trong lần tông môn luận võ trước, Diệu Hoa Cung cũng tham gia.
Lúc đó, Hề Tịnh Tuyền cũng y như vậy, hoàn toàn không để ý đến trọng lực mà cứ thế đi lên.
Đáng tiếc, các đệ tử thì ai nấy đều mệt mỏi rã rời.
Lần này Lệ Nhi và các đệ tử tuy có kinh nghiệm hơn, nhưng cũng chỉ tốt hơn lần trước một chút thôi, leo một mạch lên đỉnh núi là điều không thể.
“Haizz.”
Hề Tịnh Tuyền thở dài: “Quân chưởng môn không đến tham gia, thấy chán hẳn.”
“Cung chủ.”
Lệ Nhi nói: “Cũng may là tên kia không đến, nếu không, giờ này chắc chỉ sợ đã ngồi bệt trên cầu thang rồi.”
Thực lực của Quân Thường Tiếu và đệ tử Thiết Cốt Phái, nàng tuy có chút tán thành, nhưng lần đầu tiếp nhận lực quấy nhiễu mà leo lên, leo đến giữa sườn núi, khẳng định đã sớm sức cùng lực kiệt.
Hề Tịnh Tuyền lắc đầu: “Quân chưởng môn không tầm thường đâu, có lẽ leo núi ở đây, với hắn mà nói không phải là việc khó gì.”
“…”
Lệ Nhi triệt để im lặng.
Mới tiếp xúc có mấy lần, cung chủ đã nhớ đến hắn, đánh giá hắn cao đến vậy rồi!
“Phù phù!”
Ngay lúc này, một tên võ tu của một tông môn đang đi phía trước, hai chân bỗng khuỵu xuống, ngồi phịch xuống cầu thang, há mồm thở dốc: “Không… không xong rồi… ta phải nghỉ ngơi một lát.”
“Đồ vô dụng!”
Tông chủ của tông môn kia, thấy đệ tử nhà mình đã sớm bỏ cuộc, tức giận đến dựng râu trừng mắt.
Hắn không dám trách mắng nhiều, bởi vì chính hắn cũng phải gắng gồng mình chống lại uy áp trọng lực, nếu không một hơi lên không nổi, rất có thể cũng sẽ ngã xuống.
Dù sao thì, việc tiếp nhận trọng lực gấp 5 lần cũng có giới hạn của nó.
Thời gian sau đó, ngày càng có nhiều võ tu khó mà gánh nổi, ngã ngồi xuống đất, từ đó tuyên bố bỏ cuộc.
Một vài đệ tử của tông môn cao cấp hơn thì vẫn đang cắn răng chống chèo, dù cho mỗi khi leo lên một bậc thang đều vô cùng gian nan, nhưng cũng cố gắng vượt qua, nỗ lực để bản thân vượt lên chính mình.
Lúc này.
Việc leo lên đỉnh núi không còn vì vinh quang tông môn nữa, mà là vì tôn nghiêm của bản thân!
“Tôn tông chủ.”
Vương tông chủ lại leo lên được 2 bậc thang, cười nói: “Đệ tử tông môn ngươi tụt lại phía sau cũng không ít nhỉ, xem ra không bằng lần trước rồi.”
Tống tông chủ trong lòng tức giận, nhưng vẫn đáp: “Đệ tử Vương tông chủ tụt lại phía sau cũng đâu ít, chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân.”
Vương tông chủ nói: “Theo ta thấy, lần này Thương Lan tông ta, lại sẽ nhanh hơn Lam Ngọc tông ngươi một chút, đi đầu lên đỉnh núi.”
“Đường mới đi được nửa, hươu chết về tay ai còn khó nói lắm.”
Tống tông chủ nói xong, liền im lặng, dồn hết tâm trí vào việc leo núi, thề phải áp chế Thương Lan tông, trèo lên đỉnh trước một bước!
Vương tông chủ cũng như vậy.
Cái gọi là leo núi này, thực chất lại là một kiểu ganh đua so sánh.
Các tông môn ngang cấp, chắc chắn sẽ không chịu thua kém, mà chỉ muốn chứng minh, mình mạnh hơn đối phương.
Đương nhiên.
Trên con đường bậc thang dài dằng dặc này, đang dẫn đầu lại là một tông môn tứ lưu.
Từ tông chủ đến đệ tử, nhất kỵ tuyệt trần, bỏ xa tông môn xếp thứ 2 ít nhất phải 5, 60 bậc thang.
Đừng xem thường chút khoảng cách ấy.
Cho dù là bọn họ dừng lại nghỉ ngơi, thì đám võ tu phía sau muốn mang theo trọng lực leo lên đến, cũng sẽ tốn không ít thời gian.
Cũng là một tông môn tứ lưu, Diệu Hoa Cung, vì đệ tử dần dần suy yếu, mà tụt lại phía sau rất nhiều tông môn ngũ lưu.
Không còn cách nào.
Một tông môn do nữ giới làm chủ, thể lực và sức chịu đựng chắc chắn không thể so sánh với nam võ tu được.
“Cung chủ.”
Một đệ tử thân truyền của Thượng Càn Cung đang đi đầu, quay lại nhìn các võ tu đang bị bỏ lại phía sau, gian nan nói: “Lần này chúng ta rốt cục sẽ là người đầu tiên trèo lên đỉnh.”
Cung chủ Thượng Càn Cung ngạo nghễ nói: “Chỉ cần không có tông môn tam lưu nào tham dự, thì tự nhiên mười phần chắc chắn.”
Hắn đã dẫn đệ tử đến tham gia Hoa Sơn luận võ rất nhiều lần, nhiều lần lấy vị trí thứ 2 để leo lên đỉnh Hoa Sơn, chỉ thua dưới tay tông môn tam lưu.
Lần luận võ này, không có tông môn tam lưu tham dự, rốt cục có thể ngẩng cao đầu dẫn đầu trèo lên đỉnh!
Thượng Càn Cung tuy luôn dẫn trước mọi người, nhưng cũng phải chịu đựng sự quấy rối của trọng lực, cho nên càng leo lên cao, tốc độ cũng dần dần chậm lại.
“Không xong… không xong rồi… ta nhịn không nổi nữa rồi…”
“Còn mệt hơn cả chém g·iết cùng hung thú 3 ngày 3 đêm nữa!”
“Cái trận pháp trên cầu thang Hoa Sơn này, quả nhiên danh bất hư truyền…”
Càng ngày càng có nhiều võ tu mệt mỏi ngồi phịch xuống trên cầu thang.
Bọn họ thở hổn hển từng ngụm lớn, hai chân cũng như bị trói chặt lại, nặng trĩu.
Nếu không nghỉ ngơi một lúc, thì rất khó để tiếp tục leo tiếp.
“Ừm?”
Nhưng ngay lúc này, một tên võ tu ở vị trí cuối cùng, nghe thấy phía dưới có tiếng người và tiếng bước chân truyền đến, liền gian nan ngẩng đầu nhìn lại.
“Một hai ba bốn.”
“Đạp! Đạp! Đạp!”
“Hai hai ba bốn.”
“Đạp! Đạp! Đạp!”
“Ba hai ba bốn…”
“Đạp! Đạp! Đạp!”
“Ta… Thiên a! !”
Tên võ tu vừa bỏ cuộc và đang ngồi bệt dưới đất kia, hai mắt nhất thời trợn tròn xoe, hai lỗ tai dựng đứng lên.