Chương 302 Hạng giá áo túi cơm, lưu cái mạng lại đến _
- Trang chủ
- Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản dịch)
- Chương 302 Hạng giá áo túi cơm, lưu cái mạng lại đến _
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 302 Hạng giá áo túi cơm, lưu cái mạng lại đến _
Chương 302: Hạng giá áo túi cơm, lưu cái mạng lại đây!
Chương 302: Hạng giá áo túi cơm, lưu cái mạng lại đây!
Từ khi rời khỏi Thánh Tuyền Tông đến giờ mới chỉ một ngày, Ma Sát Tông đã nhận được tin tức về Thanh Long Yển Nguyệt Đao, phái một gã đà chủ dẫn người đuổi tới.
Tốc độ này thật nhanh!
Dù sao cũng là tông môn tam lưu tà phái, phân đà trải rộng khắp nơi, tình báo thu thập tự nhiên rất xuất sắc.
Mã Vân Đằng và Vương Đông Lâm càng nhíu chặt mày.
Nhìn khí tức hắn phóng thích, có thể thấy thực lực của gã đà chủ này đang ở đỉnh phong Võ Tông. Tuy rằng có thể ứng phó, nhưng nếu giao chiến với hắn chẳng khác nào đắc tội Ma Sát Tông!
Nếu là môn phái đứng đắn thì đắc tội cũng chẳng sao.
Nhưng đây lại là một tà phái, chỉ cần kết thù kết oán thì chắc chắn sẽ bị trả thù không thương tiếc.
“Ngươi muốn mượn đao à?” Quân Thường Tiếu nói. “Không phải là không thể được.”
Mã Vân Đằng và Vương Đông Lâm khẽ giật mình, chẳng lẽ Quân chưởng môn định đem đao cho Ma Sát Tông thật sao?
Ừm, cũng phải.
Loại đao mang khí linh này cố nhiên cường hãn.
Nhưng nếu vì nó mà rước họa vào thân, thì giao cho Tà Tông tam lưu cũng là thượng sách.
“Bất quá…” Quân Thường Tiếu vung tay lên, Thanh Long Yển Nguyệt Đao bỗng nhiên xuất hiện, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lùng: “Phải xem các ngươi có bản lĩnh mượn hay không đã.”
“Keng! Keng! Keng!”
Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ vứt xâu thịt nướng trong tay, nhao nhao rút Hàn Phong Kiếm ra, ánh mắt bừng bừng chiến ý.
Hai trưởng lão Thương Sơn phái ngạc nhiên, trong lòng thầm bội phục: “Không hổ là Thiết Cốt Tranh Tranh Phái, quả nhiên xương cốt cứng rắn!”
Vương Đông Lâm đứng dậy, tu vi đỉnh phong Võ Tông bộc phát, trầm giọng nói: “Muốn mượn đao của Quân chưởng môn, phải hỏi Vương mỗ có đồng ý hay không đã!”
“Vương trưởng lão,” Quân Thường Tiếu nói, “Người của Ma Sát Tông tìm đến Quân mỗ để mượn đao, không liên quan đến Thương Sơn Phái, xin ngài đừng nhúng tay.”
Đối mặt với một tà phái mà dám đứng ra bênh vực mình không chút do dự, khiến hắn cảm thấy rất ấm lòng.
Nhưng cũng không thể vì vậy mà liên lụy Thương Sơn Phái được.
Nếu đã phải đắc tội, cứ để Thiết Cốt Phái ta gánh!
Huống chi, vốn dĩ bọn chúng là nhắm vào mình mà tới.
Vương Đông Lâm sao có thể khoanh tay đứng nhìn, nghiêm nghị đáp: “Quân chưởng môn…”
Quân Thường Tiếu ngắt lời: “Bọn rác rưởi này mà cũng dám đến mượn đao, bổn tọa cùng đệ tử đủ sức giải quyết, Vương trưởng lão cứ ở bên cạnh quan chiến là được.”
“Khặc khặc kiệt…” Tên đà chủ cười quái dị: “Quân chưởng môn thật là cuồng vọng, khó trách dám khiêu chiến Thánh Tuyền Tông.”
“Tuy nhiên…” Hắn dừng một chút, ánh mắt âm trầm nói: “Quân chưởng môn nhất định muốn ta phải động thủ đi mượn sao?”
“Ngươi mượn được hay không là bản sự của ngươi.” Quân Thường Tiếu nói.
Đà chủ cười nói: “Một khi ta đã động thủ, đâu chỉ mượn đao, ta còn muốn mượn luôn cả mạng của Quân chưởng môn cùng đám đệ tử này, Quân Thường Tiếu cần phải suy nghĩ cho kỹ.”
“Phụt!” Vừa dứt lời, một tên đệ tử đã bị chém ngã xuống đất.
Dạ Tinh Thần lạnh lùng nói: “Muốn mượn thì cứ mượn, lắm lời làm gì.”
Xã hội ta Dạ ca, người hung ác không nói nhiều!
Ánh mắt gã đà chủ dần trở nên lạnh lẽo âm u, hắn nói: “Tiểu tử, ngươi dám g·iết người của Ma Sát Tông ta, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng c·hết!”
“Hô!”
Quanh thân hắn trong nháy mắt tràn ngập hắc khí âm u, hóa thành một bàn tay lớn âm u, đánh về phía Dạ Tinh Thần.
“Vèo!”
Đột nhiên, một đạo đao mang màu xanh chém tới, trực tiếp phá tan bàn tay lớn ngưng tụ từ tà khí.
Quân Thường Tiếu vung đao nói: “Lão già, đối thủ của ngươi là ta.”
Đà chủ khẽ giật mình, nhìn Thanh Long Yển Nguyệt Đao, ánh mắt nóng rực: “Quả nhiên là đao tốt, không uổng công ta ra roi thúc ngựa đuổi tới.”
“Xoát!”
Vừa nói, tà khí quanh thân điên cuồng khuếch tán, ngưng tụ thành một bàn tay lớn màu đen hơn, mang theo sức mạnh mấy chục vạn cân đánh tới.
Cùng lúc đó, đám đệ tử Ma Sát Tông rải rác xung quanh cũng phóng thích tà ác lực lượng, sát khí đằng đằng công về phía Lý Thanh Dương và những người khác.
Đặc biệt là Dạ Tinh Thần, có tới ba tên vây công hắn, thực lực đều ở tầm ngũ lục phẩm Vũ Sư.
“Các bảo bối.” Quân Thường Tiếu giương đao chém về phía bàn tay lớn màu đen, rồi hô lớn: “Cho ta chiến!”
“Xoát!”
Dạ Tinh Thần nhanh chân giẫm lên Túng Vân Bộ tiến lên, Hàn Phong Kiếm được linh năng quán chú, trong nháy mắt bộc phát hàn quang.
“Vèo! Vèo! Vèo!”
Nhất Tự Kiếm Quyết thi triển, trong nháy mắt hình thành mấy chục đạo kiếm quang, với thế bá đạo tuyệt luân, xé xác một tên đệ tử Ma Sát Tông thành tám mảnh!
Với thực lực hiện tại của Dạ Tinh Thần, phối hợp với Hàn Phong Kiếm và kiếm kỹ, đừng nói ngũ lục phẩm Vũ Sư, dù là đỉnh phong Vũ Sư cũng có thể dễ dàng ngược sát.
Ở phía bên kia, Quân Thường Tiếu dùng Thanh Long Yển Nguyệt Đao lần nữa chém nát bàn tay lớn, tà khí âm u cũng bị đánh tan thành hư vô.
Đà chủ thầm giật mình.
Đao khí mà chuôi đao này bộc phát ra lại có thể khắc chế ma khí của mình!
Đương nhiên rồi.
Quan Nhị Gia dùng đao chí dương chí cương!
Đừng nói ma khí, dù là yêu ma quỷ quái, cứ gặp một người thì g·iết một người, hoàn toàn không nói đạo lý!
Quân Thường Tiếu cũng ý thức được vấn đề này, ánh mắt càng bừng bừng chiến ý hơn, lập tức nâng đao xông lên.
“Phụt!”
“Phụt!”
Lý Thanh Dương và những người khác cũng đã giao chiến với mấy chục tên đệ tử Ma Sát Tông, dựa vào thân pháp và ưu thế v·ũ k·hí, cùng góc độ xảo quyệt, g·iết từng tên một.
Mã Vân Đằng và Vương Đông Lâm có chút ngơ ngác.
Nhìn vào sự quả quyết và hung hãn mà các đệ tử Thiết Cốt Phái thể hiện, rõ ràng là đã từng trải qua chiến trận rồi!
Lý Thanh Dương không chỉ thể hiện thủ đoạn g·iết người lạnh lùng, mà còn cả sự phối hợp ăn ý với đồng môn, khiến hai trưởng lão Thương Sơn Phái liên tục tán thưởng.
Đám đệ tử Thiết Cốt Phái này thật là đáng sợ!
Chỉ giao chiến trong thời gian ngắn ngủi, hơn hai mươi tên đệ tử Thiết Cốt Phái đã chiếm thế chủ động tuyệt đối, nhờ vào tu vi và kỹ năng trang bức của mình.
“Oanh!”
Lý Ngọc Hoa không dùng v·ũ k·hí, mà chỉ giơ Kiên Thiết Thuẫn, húc thẳng một tên đệ tử Ma Sát Tông bay ra ngoài, thổ huyết không ngừng.
Long Tử Dương thì nắm Bá Vương Thương, như một chiến tướng xông pha trận mạc, lao thẳng vào đám người điên cuồng chém g·iết.
Chắc chừng mười phút sau.
Hơn ba mươi tên đệ tử Ma Sát Tông đi theo gã đà chủ kia, toàn bộ đều c·hết dưới tay đệ tử Thiết Cốt Phái. Uy h·iếp mà bọn chúng mang đến, còn không bằng Địa Viêm Lang ở Tử Vong Cốc.
“Rác rưởi.” Dạ Tinh Thần giẫm lên một t·hi t·hể, dùng y phục của kẻ đó lau đi vết m·áu trên thân kiếm.
“Oanh!”
Từ xa truyền đến một âm thanh lớn, Quân Thường Tiếu chém một đao xuống, đao khí tạo thành trực tiếp chặt đứt ngang mấy cây đại thụ.
Đà chủ chật vật né tránh, sau lưng nhất thời dâng lên một cỗ hàn ý. Hắn kinh hãi tâm thần, vội vàng quay đầu lại nhìn.
“Đạp.”
Quân Thường Tiếu nhanh chân đi tới, áo bào xanh và chiến giáp, Quan Nhị Gia chi hồn theo sát phía sau.
“Xoát!”
Hắn giơ Thanh Long Yển Nguyệt Đao, đột nhiên vung mạnh xuống, tiếng như chuông lớn vang vọng khắp núi rừng:
“Hạng giá áo túi cơm, lưu cái mạng lại đây!”
“Vèo!”
Đao mang màu xanh cuốn tới, mang theo chí cường chí cương chi khí, tà khí tràn ngập trong không khí nhất thời bị đánh tan.
“Không tốt!” Ánh mắt đà chủ lộ vẻ kinh hãi, linh hạch trong cơ thể điên cuồng bộc phát năng lượng, muốn né tránh khi đao bổ tới.
Nhưng mọi thứ đều vô ích, khi hắn vừa định lao đi, đao mang màu xanh đã quét qua, lưu lại một vệt xanh giữa không trung.
“Oanh! Oanh! Oanh!”
Trong phạm vi hình quạt mấy chục mét, từng cây từng cây đại thụ ầm ầm gãy đổ, ngay ngắn cắm xuống đất.