Chương 301 Ma Sát tông _
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 301 Ma Sát tông _
Chương 301: Ma Sát Tông
Trong rừng lá phong.
Hề Tịnh Tuyền đứng trước một gốc cây, từng mảnh lá phong đỏ rực theo gió khẽ lướt qua nàng.
Cảnh đẹp, người xinh, tô điểm cho bức tranh thêm phần lộng lẫy.
“Hề cung chủ.”
Chẳng bao lâu sau, Quân Thường Tiếu bước đến.
“Quân chưởng môn.”
Hề Tịnh Tuyền xoay người, khẽ cười nói: “Mời ngươi đến đây, có phải có chút đường đột không?”
Hai người đứng cách nhau chỉ vài mét.
Nam thanh niên tuấn tú, nữ khuynh quốc khuynh thành, xung quanh lại là rừng phong lá đỏ, cảnh tượng thật nên thơ.
Quân Thường Tiếu đáp: “Sao lại thế.”
Hề Tịnh Tuyền nâng một chiếc lá phong trên vai, nói: “Nghe đệ tử nói, nơi này có một rừng lá phong rất đẹp.”
“Ừm.” Quân Thường Tiếu gật đầu.
Hề Tịnh Tuyền nói, giọng có chút buồn: “Phong cảnh chắc hẳn rất đẹp, tiếc rằng bản cung lại chẳng thể thưởng thức.”
Ở phía xa, Lệ Nhi và các đệ tử Diệu Hoa Cung thấy vậy thì không khỏi lo lắng.
Quân Thường Tiếu lên tiếng: “Hề cung chủ còn đẹp hơn phong cảnh nhiều, đám cây phong và lá phong kia không có mắt, không có vinh hạnh được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của cung chủ, đó mới là điều đáng tiếc.”
“Phì.”
Hề Tịnh Tuyền che miệng cười, nét ưu sầu trên đôi mày cũng tan biến theo.
Lệ Nhi thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ: “Không ngờ tên này cũng dẻo miệng gớm.”
“Quân chưởng môn,”
Hề Tịnh Tuyền nói: “Ngươi rất biết cách làm cho nữ nhân vui vẻ nhỉ?”
Quân Thường Tiếu thầm kêu gào trong lòng: “Ông đây mà biết dỗ nữ nhân vui vẻ thì đã chẳng còn là cẩu độc thân đến giờ này!”
“Hề cung chủ hiểu lầm rồi.”
Hắn nói: “Ta không phải đang dỗ dành, mà là nói thật.”
“Vậy sao?”
Hề Tịnh Tuyền nở nụ cười rạng rỡ: “Ta thật sự rất đẹp à?”
“Rất đẹp.” Quân Thường Tiếu đáp.
Hắn không hề dỗ dành mà chỉ đơn thuần nói thật, dù sao, nhan sắc của vị cung chủ Diệu Hoa Cung này hoàn toàn không hề kém cạnh Lục Thiên Thiên.
Hề Tịnh Tuyền buồn rầu nói: “Đẹp thì đẹp thật, nhưng lại chẳng thể nhìn thấy.”
“Ây.”
Hễ hở ra là lại thở than, điều này khiến Quân Thường Tiếu có chút bất lực.
“Quân chưởng môn.”
Hề Tịnh Tuyền xốc lại tinh thần, cười nói: “Bản cung muốn đến quý phái tham quan một chuyến, không biết ý của ngươi thế nào?”
Đây mới là mục đích chính của nàng khi mời Quân Thường Tiếu đến.
Một môn phái hạng bét, thế mà lại nghiền nát một tông môn ngũ lưu, nàng thực sự rất tò mò, rốt cuộc Thiết Cốt Phái có gì đặc biệt.
Quân Thường Tiếu đáp: “Nhiệt liệt hoan nghênh Diệu Hoa Cung đến phái ta hữu hảo thăm viếng.”
“Hữu hảo thăm viếng?”
Hề Tịnh Tuyền bật cười: “Quân chưởng môn nói chuyện thật hài hước.”
“Vậy thế này đi.”
Nàng nói: “Bản cung sẽ trở về xử lý xong tông môn sự vụ, sau ba tháng sẽ đến bái phỏng Thiết Cốt Tranh Tranh phái.”
“Tùy thời hoan nghênh.” Quân Thường Tiếu nói.
Hề Tịnh Tuyền không nói gì thêm, dựa vào cảm giác để đi về phía các đệ tử.
Lúc này, nếu như nàng vấp ngã, mất thăng bằng, Quân Thường Tiếu ân cần đỡ lấy, diễn một màn tình tiết cẩu huyết thường thấy trong phim truyền hình thì hẳn sẽ rất thú vị.
Có điều, Hề Tịnh Tuyền dù mắt có tật nhưng dù sao cũng có tu vi, trừ phi nàng cố ý, còn thì tuyệt đối không thể nào trượt chân được.
“Hề cung chủ.”
Quân Thường Tiếu nói: “Có lẽ trên đời này vẫn còn những cao nhân có thể chữa trị được chứng bệnh của người, vậy nên xin đừng bi quan, hãy vui vẻ đối diện với mỗi ngày.”
Hắn rất đồng cảm với Hề Tịnh Tuyền, nàng sinh ra đã phải đối mặt với bóng tối vô tận, chỉ vì đôi mắt khiếm khuyết.
Nhưng điều hắn có thể làm, chỉ là cổ vũ đôi chút.
“Vui vẻ đối diện với mỗi ngày?”
Hề Tịnh Tuyền lắc đầu, nói: “Quản lý một tông môn lớn như vậy, bản cung thật khó mà vui vẻ nổi.”
Đúng vậy.
Một tông môn lớn như vậy, giao cho một nữ nhân quản lý, gánh nặng hẳn là vô cùng lớn, làm sao có thể vui vẻ được.
“Quân chưởng môn,”
Hề Tịnh Tuyền hỏi: “Ngươi quản lý một môn phái, có vui vẻ không?”
“Vui vẻ.” Quân Thường Tiếu đáp.
Mỗi ngày điều giáo đệ tử, thỉnh thoảng lại cùng bọn họ trò chuyện phiếm, giống như người thân trong gia đình, sao có thể không vui cho được.
Hề Tịnh Tuyền khẽ nói: “Đệ tử Thiết Cốt Phái có một vị chưởng môn hài hước như vậy, chắc hẳn cũng rất vui vẻ.”
Nói rồi, nàng được các đệ tử dìu đi.
Quân Thường Tiếu lắc đầu, sau đó cùng mọi người tụ hợp rồi tiếp tục lên đường trở về Thanh Dương quận.
“Chưởng môn.”
Lục Thiên Thiên truyền âm hỏi: “Hề cung chủ tìm ngươi có chuyện gì?”
Quân Thường Tiếu nhất thời có chút ngơ ngác.
Trong đám đệ tử, người nhiều chuyện nhất không ai khác ngoài Tô Tiểu Mạt.
Ngay cả hắn còn chưa hỏi han gì, vậy mà đại đệ tử lạnh lùng ít nói ngày thường lại chủ động hỏi trước?
Chẳng lẽ là…?
Quân Thường Tiếu đáp: “Cũng không có gì, chỉ là mấy lời ái mộ thôi, khiến cho bản tọa cũng cảm thấy ngại ngùng.”
“Thật sao?” Lục Thiên Thiên hờ hững đáp lại.
Quân Thường Tiếu nói: “Ai, bản tọa anh tuấn tiêu sái, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở mà.”
Trong lúc truyền âm, hắn vẫn luôn để ý đến vẻ mặt của Lục Thiên Thiên, kết quả nàng vẫn giữ nguyên vẻ băng lãnh, không hề có chút dao động nào.
Xem ra.
Mình đã nghĩ nhiều rồi.
Lục Thiên Thiên nói: “Hề cung chủ không đơn giản, chưởng môn ngàn vạn lần phải đề phòng.”
“Ừm.” Quân Thường Tiếu gật đầu.
Có thể trở thành cung chủ của một tông môn tứ lưu, hắn tuyệt đối không cho rằng nàng chỉ là một nữ nhân xinh đẹp đơn thuần.
“Nàng nói sau ba tháng sẽ đến bái phỏng.” Quân Thường Tiếu nói.
Lục Thiên Thiên khẽ nhíu mày: “Đây là muốn đến tìm hiểu xem Thiết Cốt Phái chúng ta có bí mật gì ẩn giấu sao?”
Quân Thường Tiếu đáp: “Môn phái có rất nhiều thứ không thể để người ngoài biết, vậy nên khi nàng đến chơi, cái gì cần biến mất thì nên biến mất thôi.”
“Sau trận chiến ở Thánh Tuyền Tông, Thiết Cốt Phái chắc chắn sẽ được nhiều võ giả biết đến hơn.”
Lục Thiên Thiên nói: “Đệ tử cho rằng, chưởng môn nên mở đại trận hộ phái ngày đêm, để tránh bị người ngoài trà trộn vào rồi dọn đi một vài thứ trong phòng tập luyện.”
Quân Thường Tiếu xoa cằm, nói: “Có lý đấy.”
“Chưởng môn.”
Đúng lúc này, Tô Tiểu Mạt truyền âm tới: “Hề cung chủ tìm ngươi nói chuyện gì vậy?”
Y như rằng.
Tên này quả nhiên rất nhiều chuyện, Quân chưởng môn không hề oan uổng hắn!
Từ Thánh Tuyền Tông trở về Thanh Dương quận, ít nhất cũng mất ba, bốn ngày đường.
Vì thắng trận trở về, tâm trạng Quân Thường Tiếu rất thoải mái, cho nên cũng không vội vã trở về.
Đi cùng còn có Mã Vân Đằng và Vương Đông Lâm, cả hai được dịp ăn ngon, vì có thể thưởng thức tay nghề nướng thịt của Quân chưởng môn.
“Không tệ, không tệ!”
Mã trưởng lão tấm tắc khen ngợi: “Lão phu lần đầu tiên biết, thịt lại có thể nướng kiểu này mà ăn.”
Vương Đông Lâm bưng một vò rượu nhỏ, vừa ăn vừa uống, tâm trạng vô cùng thoải mái.
Tạ thành chủ và Ngả gia chủ vì đã từng thưởng thức qua rồi, nên không có vẻ gì quá khoa trương, chỉ cắm đầu ăn xiên uống rượu.
“Chưởng môn.”
Liễu Uyển Thi tiến tới, ngứa tay nói: “Ta thử xem nhé.”
“Được thôi.”
Quân Thường Tiếu nhường chỗ bên đài nướng cho nàng.
Liễu Uyển Thi phát huy hết tài nghệ nấu nướng, tài nướng của nàng trực tiếp bỏ xa Quân Thường Tiếu, khiến mọi người không ngớt lời khen ngợi.
Nhưng.
Đúng lúc mọi người đang ăn uống vui vẻ, từ trong bóng tối truyền đến một loạt tiếng bước chân gấp gáp, liền thấy mấy chục bóng đen lao vút ra.
Bọn chúng không hề che mặt, mặc trang phục màu đen kín mít, ánh mắt lóe lên vẻ âm lãnh, quanh thân tỏa ra một luồng khí tức quỷ dị, trên ngực còn in hình đầu lâu hung thú.
“Ma Sát Tông!”
Mã Vân Đằng và Vương Đông Lâm lập tức nhíu mày.
Cái gì?
Sắc mặt Tạ thành chủ và Ngả gia chủ biến sắc!
Ma Sát Tông, cái tên này bọn họ đã từng nghe qua, là một tông môn tà phái tam lưu, phân đà trải rộng khắp các châu, thực lực vô cùng mạnh mẽ, dù là tông môn nhị lưu cũng chưa chắc dám trêu chọc!
Bây giờ bọn chúng đột nhiên xuất hiện, chắc chắn là ý đồ bất chính!
“Khặc khặc, kiệt…”
Lão giả dẫn đầu cất giọng khàn khàn, cười lạnh lùng: “Mã trưởng lão, Vương trưởng lão, bản tọa dẫn người đến đây, không làm phiền nhã hứng ăn uống ngoài trời của hai vị chứ?”
Bản tọa?
Người này hẳn là đà chủ của một phân đà Ma Sát Tông!
Mã Vân Đằng trầm giọng hỏi: “Các hạ đến đây, rốt cuộc là muốn gì?”
Lão giả nhìn về phía Quân Thường Tiếu, nói: “Bản tọa đến đây, là muốn mượn Thiết Cốt Phái chưởng môn một món đồ.”
“Mượn đồ gì?” Quân Thường Tiếu hỏi.
Lão giả cười quỷ dị: “Mượn chuôi đao có khí linh mà Quân chưởng môn đã sử dụng để đánh bại tông chủ Thánh Tuyền Tông.”