Chương 269 Tinh Vẫn đại lục bố cục _
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 269 Tinh Vẫn đại lục bố cục _
Chương 269: Tinh Vẫn Đại Lục Bố Cục
Quân Thường Tiếu tốn 200 điểm cống hiến, mua trận pháp tăng cường khí.
Sơ phẩm đệ tử linh khí trận thuộc loại trận pháp tăng cường linh lực, vật phẩm này có thể giúp cường độ linh lực tăng thêm 100%, quả là quá tuyệt vời.
Đệ tử trong môn phái lại đông, Tụ Khí Đan chắc chắn không đủ cung ứng.
Tu luyện trong linh khí trận lúc này không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất, dù sao mỗi ngày cũng chỉ hao phí có 1 điểm cống hiến.
“Ông!”
Hắn đem trận pháp tăng cường khí đặt vào trận nhãn của linh khí trận, khiến linh khí hội tụ nhiều gấp ba so với bên ngoài.
Dù chỉ tăng lên gấp đôi, nhưng không thể nghi ngờ sẽ giúp đệ tử thu nạp linh khí nhanh hơn, từ đó tăng cao tu vi.
Quân chưởng môn an bài xong xuôi, một mặt, nhập môn đệ tử vẫn luyện tập trong phòng để rèn luyện thân thể, mặt khác, từng nhóm tiến vào trận pháp để tu luyện.
Sau khi luyện tập xong ở phòng huấn luyện, bọn họ liền vào lịch luyện tháp, bắt đầu tôi luyện thân thể và tốc độ.
Còn về tầng thứ ba, Quân Thường Tiếu tính toán khi nào có thể thành thạo trượt chân chạy trốn khỏi một đám hung thú suốt 2 tiếng đồng hồ thì sẽ xông vào thử một lần.
Lý Thanh Dương, Tiêu Tội Kỷ, Dạ Tinh Thần ba người vẫn còn đang tu luyện ở tầng thứ nhất. Bọn họ quyết tâm không luyện thân thể đến cực hạn thì sẽ không lên tầng thứ hai.
Tô Tiểu Mạt và Lý Phi lại thích tu luyện ở tầng hai hơn, dù sao nơi đó có ích cho thân pháp.
Tống Huyền Chu mới nhập môn có 1 tháng, tuy rất muốn vào lịch luyện tháp, nhưng đành phải tiếp tục rèn luyện thân thể ở phòng tập.
Cảm giác đứng lên sau những lúc tê liệt giúp hắn trân trọng việc tu luyện này hơn và hắn cũng vô cùng khắc khổ.
Ở Thiết Cốt Phái, hào quang thiên tài sẽ bị lu mờ, muốn mạnh hơn chỉ có không ngừng phấn đấu nỗ lực.
Nếu lơ là một chút thôi, liền có khả năng bị những đồng môn tầm thường vượt mặt.
Vài ngày sau.
Các đệ tử đã hoàn thành hết các nhiệm vụ môn phái còn lại.
Thành tựu giá trị tăng lên đến 500 điểm, điểm cống hiến cũng tăng lên tới 1287 điểm.
“Nên mua gì ngon đây?”
“Ta thấy mua Tụ Khí Tán là hời nhất.”
“Không sai, vũ khí tạm thời không cần, cứ mua Tụ Khí Tán đi!”
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ môn phái, rất nhiều đệ tử thu được điểm cống hiến của mình, nhao nhao đến khu mua sắm ở máy bán hàng tự động mua Tụ Khí Tán.
Dù không có Tụ Khí Đan xịn để dùng thường xuyên, nhưng nhờ có linh khí trận và Tụ Khí Tán phiên bản “thiến”, tu vi cũng tăng lên rất nhanh.
Mười ngày sau đó, trừ Diêu Mộng Oánh không tiếp xúc võ đạo ra, toàn bộ 400 đệ tử nhập môn đều đã đả thông Khai Mạch mười hai đoạn.
Một số đệ tử còn dựa vào Khí Toàn Đan để bước vào Vũ Đồ.
Từ khi nhập môn đến nay mới có hơn 10 ngày, vậy mà nhiều đệ tử từ Khai Mạch một đoạn đã có thể đột phá đến mười hai đoạn, tốc độ này tuyệt đối là nhanh chóng.
Diện tích Tinh Vẫn đại lục rất lớn, được chia thành mười hai khối lục địa, vì vậy được gọi là mười hai châu.
Trong đó, chín châu gần nhau, bù đắp lẫn nhau, còn ba châu kia thì bị biển rộng vô tận ngăn cách, gần như không có sự giao lưu.
Mỗi châu đều có văn hóa riêng, diện tích còn lớn hơn cả Địa Cầu, tựa như một thế giới độc lập.
Trừ những châu đặc thù ra, phần lớn các châu không có quốc gia, mà được chia thành các quận, thành, trấn.
Ví dụ như Dương Châu ở phía tây nam là lớn nhất, bên trong có tới hai ba trăm quận, mỗi quận có dân số hàng chục triệu người trở lên.
Thanh Dương quận chỉ là một quận cửu đẳng tầm thường nhất ở tây nam Dương Châu.
Đừng nói ở tây nam Dương Châu, ngay cả trên toàn bộ Tinh Vẫn đại lục, nó cũng thuộc hàng bét.
Vì vị trí địa lý, tây nam Dương Châu có thực lực không mạnh lắm so với Cửu Châu, chỉ ở mức trung hạ du.
Tây nam Dương Châu không có quốc gia, nhưng các quận tự lập như những tiểu chính quyền.
Trong đó, mạnh nhất là Thiên Dụ quận tam đẳng.
Quận chúa Thiên Dụ quận xây thành Thiên Dụ Vương Thành, được xem là thủ đô của tây nam Dương Châu, bởi vì cả châu chỉ có một thành đạt cấp Vương Thành.
Quận có nhiều loại phân chia khác nhau.
Thành cũng có phân chia.
Để đạt đến cấp Vương Thành, không chỉ cần thực lực tổng hợp mạnh hơn, mà còn phải có một số lượng Vũ Vương nhất định trấn giữ.
Các quận thành khác ở tây nam Dương Châu cũng có Vũ Vương, nhưng số lượng không đủ, chỉ có thể gọi là thành, không thể gọi là Vương Thành.
Trên Vương Thành còn có Hoàng Thành, Thánh Thành, Đế Thành.
Hoàng Thành và Thánh Thành đúng như tên gọi, phải có đủ số lượng Vũ Hoàng và Vũ Thánh trấn giữ mới được.
Ở Cửu Châu chủ lưu của Tinh Vẫn đại lục,
Vương Thành nếu không có 100 thì cũng phải có 99 cái, nhưng Hoàng Thành và Thánh Thành thì hiếm hơn nhiều.
Còn Đế Thành thì từ xưa đến nay chỉ xuất hiện một lần, mà cũng là chuyện từ vạn năm trước.
Theo quy định của tiền bối, phải có hơn ba Vũ Đế trấn giữ mới được gọi là Đế Thành.
Hiện tại Tinh Vẫn đại lục chỉ có chín Vũ Đế, một thành trì mà muốn hội tụ ba người thì tuyệt đối là chuyện không thể.
Nói hơi xa rồi.
Hãy chuyển ống kính đến Thiên Dụ Vương Thành, đến môn phái chứng nhận quán.
Lúc này, một lão giả tóc bạc phơ đang ngồi ở vị trí đầu não trong đại điện, ngón tay khô gầy gõ nhịp nhàng lên bàn trà.
Ông ta tên là Dịch Thiên Kiện, là quán chủ tổng bộ chứng nhận quán tây nam Dương Châu.
Hai bên vị trí đầu não, ngồi bốn lão giả mặc trường bào viền vàng.
Họ là trưởng lão của chứng nhận quán, ánh mắt tuy đục ngầu, nhưng khí thế rất mạnh, xem ra đều là cao thủ.
“Chư vị.”
Một lúc sau, Dịch Thiên Kiện mở lời: “Các vị nghĩ thế nào về tin tức mà Triệu chấp sự ở Thanh Dương quận mang đến?”
Một trưởng lão nói: “Một môn phái ở quận cửu đẳng mà được đánh giá nhị giáp, thật khó tin.”
Người còn lại nói: “Lão phu làm trưởng lão tổng bộ Dương Châu đến nay, chưa từng thấy một quận cửu đẳng nào có tiềm lực đạt đến môn phái nhị giáp.”
“Huống chi,”
Ông ta dừng một chút rồi nói: “Cái Thiết Cốt Phái kia mới từ bát lưu lên thất lưu thôi.”
Một trưởng lão khác nói: “Có khi nào đánh giá nhầm không?”
“Triệu Hưng Minh làm chấp sự ở phân bộ Thanh Dương quận cũng đã ba mươi mấy năm rồi.”
Vị trưởng lão bên cạnh nói: “Tuy không có công tích gì lớn, nhưng cũng tận tâm tận lực, chắc là không đánh giá sai đâu.”
“Chu trưởng lão, nếu lão phu nhớ không lầm thì Triệu Hưng Minh là do ngươi đề bạt lên đúng không?” Một trưởng lão cười ha hả nói.
Chu trưởng lão nhíu mày nói: “Chân trưởng lão, ý ngươi là gì?”
Chân trưởng lão nói: “Theo lão phu biết, Triệu Hưng Minh ở Thanh Dương quận tự tiện ký hiệp nghị với Bách Tông Liên Minh, còn phải cung cấp chứng minh thư cho liên minh, thật quá hoang đường.”
Thiên hạ chẳng có bức tường nào kín gió.
Chuyện Triệu chấp sự làm ở Thanh Dương quận vẫn lọt đến tai vị trưởng lão này.
Sắc mặt của Chu trưởng lão trở nên khó coi.
Triệu Hưng Minh là do ông ta một tay đề bạt lên, giờ xảy ra chuyện này, nếu quán chủ truy cứu thì ông ta chắc chắn cũng bị liên lụy.
Đáng giận.
Đầu bị lừa đá hay sao mà lại đi cùng Bách Tông Liên Minh định hiệp nghị!
Lời của Chân trưởng lão khiến bầu không khí trong đại điện trở nên nghiêm trọng.
Hai trưởng lão còn lại không nói gì.
Chu trưởng lão và Chân trưởng lão xưa nay không ưa nhau, tranh luận đôi co nhau cũng là chuyện thường.
Dịch Thiên Kiện nói: “Chúng ta đang bàn chuyện chính sự, chuyện của Triệu Hưng Minh để sau hãy nói.”
Chân trưởng lão chắp tay nói: “Quán chủ, có khả năng Triệu chấp sự đã nhận hối lộ, lão phu cho rằng, nên bác bỏ đánh giá nhị giáp cho Thiết Cốt Phái.”
“Chân trưởng lão.”
Chu trưởng lão thản nhiên nói: “Không có chứng cứ thì xin đừng tùy tiện vu khống một chấp sự tận tâm tận lực, như vậy sẽ khiến các chấp sự khác chùn bước.”
“Hừ.”
Chân trưởng lão nói: “Với việc Triệu Hưng Minh làm với Bách Tông Liên Minh, lão phu khó mà tin được là hắn tận tâm tận lực, mà là biết pháp lại phạm pháp.”
Bật hết công suất rồi!
Chu trưởng lão sao có thể chịu thua, định cãi lại.
Nhưng chưa kịp mở miệng thì đã nghe Dịch Thiên Kiện nói: “Cứ phái người đến Thanh Dương quận chứng nhận lại một lần là được chứ gì.”
“Không tệ.”
Một trưởng lão hóng hớt nói: “Lão phu cũng thấy, phái người của tổng bộ đến chứng nhận là công bằng nhất.”
Chân trưởng lão nói: “Quán chủ, lão phu nguyện ý đi.”
“Ta cũng đi!” Chu trưởng lão nói.
Hai trưởng lão còn lại lắc đầu.
Vì một môn phái ở quận cửu đẳng mà phải cử hai trưởng lão tổng bộ đi chứng nhận, đãi ngộ này cũng đủ cao rồi.