Chương 254 Chưởng môn mệnh cứng, trải qua được giày vò _
- Trang chủ
- Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản dịch)
- Chương 254 Chưởng môn mệnh cứng, trải qua được giày vò _
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 254 Chưởng môn mệnh cứng, trải qua được giày vò _
Chương 254: Chưởng môn mệnh cứng, trải qua được giày vò
“Sư huynh, hôm nay ăn thịt không?”
“Ăn chứ, thơm quá đi!”
Tiểu Long Long ngủ say, không đến tranh ăn thịt nữa, bầu không khí Thiết Cốt Phái lập tức vui vẻ hẳn lên, các đệ tử gặp mặt chào hỏi đều vô cùng hớn hở.
Đương nhiên.
Không phải ai cũng vui vẻ vì Hỏa Long ngủ say.
Ví như Liễu Uyển Thi, nàng ngồi bên bàn ăn, chống cằm hỏi: “Chưởng môn, Tiểu Long Long bao giờ thì tỉnh lại ạ?”
Quân Thường Tiếu vừa ăn vừa đáp: “Chắc phải hai, ba tháng nữa.”
Liễu Uyển Thi nói: “Ta nghe nói nhiều hung thú đặc thù đều tiến hóa trong lúc ngủ, ta chỉ mong Tiểu Long Long vẫn giữ nguyên hình dạng, chứ biến đổi thì không còn đáng yêu nữa.”
Quân Thường Tiếu suýt chút nữa phun đồ ăn ra ngoài.
Ta tốn bao nhiêu tiền của, chỉ mong nó mau lớn để trông nhà giữ cửa, nàng lại muốn nó giữ nguyên dạng, là ý gì đây!
Mà khoan đã.
Con bé này lại biết đến tiến hóa trong giấc ngủ, thật khiến người ta bất ngờ.
“À phải rồi, chưởng môn.”
Liễu Uyển Thi cười nói: “Gần đây, ta vẫn luôn nghiên cứu món ăn giúp tăng lực lượng, giờ đã thành công rồi, ngài có muốn nếm thử không?”
“Món ăn tăng lực lượng?” Quân Thường Tiếu ngạc nhiên.
Liễu Uyển Thi tự hào: “Đây là do ta tự nghiên cứu đấy, ăn vào có thể tăng lực lượng trong một khoảng thời gian nhất định, hơn nữa lại không có tác dụng phụ gì cả!”
“Lợi hại vậy sao?”
Quân Thường Tiếu khẽ giật mình, nói: “Được, bổn tọa nếm thử xem.”
“Chờ một lát, ta đi lấy.”
Liễu Uyển Thi vào bếp, rồi bưng hộp cơm ra, nói: “Đây là ta vừa làm sáng nay, vẫn còn nóng hổi, chưởng môn tranh thủ ăn đi.”
Mở hộp cơm, đồ ăn bên trong trông không khác gì bình thường.
Quân Thường Tiếu không khỏi thầm nghi hoặc: “Đồ ăn cũng tăng được lực lượng, chuyện này có phải quá huyền ảo không?”
Hệ thống đáp: “Kí chủ vốn đang sống trong thế giới huyền huyễn mà.”
Nghe cũng có lý, ta không phản bác được.
Quân Thường Tiếu cầm đũa, gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, chậm rãi nhai kỹ, rồi cả người ngây ra như phỗng.
Thơm mà không ngậy, mềm mà không ngán!
Trời ạ!
Quá ngon!
Quân Thường Tiếu nhai từng chút một, tâm trạng cũng chập trùng theo mỹ vị.
Khoảnh khắc ấy, linh hồn hắn như rời khỏi bản thể, khi thì thấy mình đứng trên trời xanh, khi thì trên đỉnh núi, khi thì lại như đang tự do vùng vẫy giữa biển rộng!
Ăn cơm mà linh hồn cũng phiêu đãng được, có khoa trương quá không?
Thấy khoa trương thì mời xem phim “Thực Thần” của Tinh Gia nhé.
Quân Thường Tiếu cúi đầu bắt đầu ăn ngồm ngoàm.
Động tác tuy có phần bất nhã, nhưng đối với mỹ thực thế này, đó lại là sự tôn trọng cao nhất.
Việc cần làm là ăn sạch, không được lãng phí dù chỉ một chút!
Khi món ngon liên tục vào bụng, một nguồn nhiệt năng cuồn cuộn bộc phát trong cơ thể, lực lượng cũng nhờ đó tăng lên.
“Cái này…” Quân Thường Tiếu kinh ngạc không thôi.
Nhiệt năng chuyển thành lực lượng tuy chậm, nhưng đúng là có tăng lên thật!
“Quá thần kỳ, quá huyền ảo!”
Hệ thống cũng không nhịn được thốt lên.
Ở Tinh Vẫn đại lục, đan dược tăng lực lượng thì có, chứ dựa vào một bát cơm mà tăng lên thì quả là hiếm có vô cùng!
Cuối cùng, Quân Thường Tiếu ăn sạch hết đồ ăn trong hộp, kể cả nước canh, rồi đứng dậy.
“Răng rắc!”
Hai nắm tay siết chặt, tràn đầy lực lượng!
Liễu Uyển Thi chớp mắt hỏi: “Chưởng môn, cảm giác thế nào?”
“Tuyệt!” Quân Thường Tiếu nói.
Tuy không hiểu ý nghĩa câu nói này, nhưng nhìn vẻ mặt chưởng môn thì chắc chắn là vô cùng hài lòng rồi!
Liễu Uyển Thi cười nói: “Theo ta phỏng đoán, món ăn này có thể tăng khoảng 22% sức mạnh vốn có.”
“Cũng xấp xỉ.”
Quân Thường Tiếu không thử, nhưng cũng đoán được, lực lượng của mình đã tăng từ 100 nghìn lên thành 120 nghìn.
Ăn một bát cơm mà tăng 20 nghìn lực lượng, nếu không tự mình trải qua thì thật khó tin!
“Ục ục!”
Quân Thường Tiếu hỏi: “Hiệu quả này kéo dài bao lâu?”
Liễu Uyển Thi chống cằm: “Ta mới vừa nghiên cứu ra thôi, vẫn còn trong giai đoạn thử nghiệm, nên chưa thể xác định được thời gian.”
Thì ra là thử nghiệm…
Khoan đã!
Quân Thường Tiếu biến sắc, khóe miệng giật giật nói: “Ngươi coi bổn tọa là chuột bạch hả?”
“He he.”
Liễu Uyển Thi nghịch ngợm cười: “Chưởng môn thực lực mạnh, đương nhiên phải thử trước rồi, với lại chỉ là một bữa cơm thôi mà, sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Trên đời này, nếu có ai phạm lỗi mà được miễn tội, thì chỉ có thể là la lỵ cười thôi!
Quân Thường Tiếu xoa đầu nàng, nói: “Xem như nể món ăn không tệ, bổn tọa không truy cứu.”
Nhưng vừa dứt lời, lực lượng vừa tăng lên liền tụt xuống, hai chân hắn bỗng mềm nhũn, không nghe sai khiến, ngã phịch xuống ghế.
“Chưởng môn!”
Liễu Uyển Thi hoảng hốt: “Ngài làm sao vậy?”
Quân Thường Tiếu nói: “Toàn… Toàn thân bất lực, đầu váng mắt hoa…”
Nói rồi, hắn trợn mắt, miệng sùi bọt mép.
Liễu Uyển Thi sợ hãi tột độ, vội vàng hô lớn: “Không xong rồi, không xong rồi, chưởng môn sắp đi đời rồi!”
Quân chưởng môn vốn còn cầm cự được một lúc, nghe tiểu nha đầu nói câu cuối thì trực tiếp gục xuống bàn cơm ngất đi.
“Sao vậy! Sao vậy!”
Tô Tiểu Mạt xông vào đầu tiên, thấy chưởng môn trợn mắt sùi bọt mép thì kinh hãi: “Chẳng lẽ bị Tiểu Long Long đốt?”
Không đúng!
Tiểu gia hỏa kia đang ngủ đông mà!
“Xoát!”
Đúng lúc này, Lý Thanh Dương chạy tới, thấy chưởng môn không ổn thì lập tức vác lên, chạy như bay về phía dược đường.
…
Bên ngoài dược đường.
Các đệ tử mặt mày lo lắng chờ đợi.
Liễu Uyển Thi ngồi trên bậc thang, vùi đầu giữa hai chân, nước mắt to như hạt đậu cứ rơi xuống, mắt đã sưng húp.
“Đừng khóc.”
Lục Thiên Thiên dựa người vào khung cửa, thản nhiên nói.
“Ô ô!”
Liễu Uyển Thi không kìm được khóc lớn: “Đều tại ta, để chưởng môn ăn phải đồ có vấn đề.”
Lục Thiên Thiên nói: “Chưởng môn mệnh cứng, trải qua được giày vò, chắc không sao đâu.”
Nếu Quân chưởng môn đang hôn mê mà nghe được câu này, chắc chắn sẽ mở mắt ra rồi hôn mê lại.
“Két.”
Lát sau, cửa dược đường mở ra, Ngụy Lão từ trong bước ra, nói: “Chưởng môn không sao, chỉ là ngộ độc thức ăn thôi.”
Tuy không phải bác sĩ, nhưng dù sao cũng cả ngày tiếp xúc với dược liệu, ít nhiều gì cũng hiểu chút y thuật.
“Phù!”
Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Ngụy Lão nói: “Nghỉ ngơi hai, ba tháng là khỏi.”
Mọi người suýt ngã quỵ.
Ngụy Lão ơi là Ngụy Lão!
Nghỉ ngơi hai, ba tháng mà còn gọi là không sao!
“Liễu nha đầu.”
Ngụy Lão hỏi: “Có phải con đã cho thêm ngưu bàng, con trai thảo và tam tụ xanh phấn vào thức ăn không?”
Liễu Uyển Thi nín khóc, kinh ngạc: “Sao Ngụy Lão biết ạ?”
Ngụy Lão lắc đầu: “Ba loại dược liệu này có thể làm gia vị, dùng riêng thì không sao, nhưng trộn chung lại sẽ sinh ra độc tố, nhẹ thì như chưởng môn, toàn thân bất lực, miệng sùi bọt mép, nặng thì nguy hiểm đến tính mạng.”
“A!”
Liễu Uyển Thi há hốc miệng.
Ngụy Lão nói: “Từ ngày mai, ta sẽ dạy con phân biệt dược liệu và công hiệu, để khỏi phối lung tung gây ra ngộ độc.”
“Đúng đấy, đúng đấy.” Mọi người đồng tình.
Chưởng môn mệnh cứng, trải qua được giày vò, chứ chúng ta thì không được đâu.
Lỡ Liễu sư muội lấy dược liệu làm gia vị tạo thành độc tố trí mạng thì đúng là “cơm chém đầu”!
Quân Thường Tiếu trong cơn hôn mê, nếu biết suy nghĩ của đệ tử, chắc chắn sẽ lấy dao tự chém mình mấy nhát để cho bọn họ biết thế nào là mệnh không cứng, thế nào là không chịu được giày vò cho mà xem!
“Vâng ạ!”
Liễu Uyển Thi thành khẩn đáp.
Nàng tuy là đầu bếp cừ khôi, nhưng không phải dược sư.
Khi nghiên cứu món ăn tăng cường thực lực, nàng thường chỉ chú trọng hiệu quả mà xem nhẹ độc tính do dược liệu hỗn hợp gây ra, cho nên phải bồi dưỡng kiến thức thật tốt mới được.
Đến đây thì câu hỏi quan trọng nhất đã xuất hiện.
Lúc Quân chưởng môn ăn cơm, linh hồn khi thì lên trời xuống đất, khi thì ngao du sông biển, rốt cuộc là do đồ ăn quá ngon, hay là biểu hiện của ngộ độc thực phẩm đây?