Chương 206 Chúng ta Lê đường chủ rất khiếp sợ _
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 206 Chúng ta Lê đường chủ rất khiếp sợ _
Chương 206: Chúng ta Lê đường chủ rất khiếp sợ
Trong đại điện.
Quân Thường Tiếu nhấp một ngụm trà, chậm rãi hỏi: “Dạo gần đây trong môn phái không có chuyện gì chứ?”
“Mọi việc đều bình thường.” Lê Lạc Thu mỉm cười đáp.
Thời gian này, nàng một tay quản lý môn phái, tuy xuất thân là sát thủ nhưng công việc quản lý cũng coi như đâu ra đấy.
Quân Thường Tiếu đặt chén trà xuống, nói: “Bên ngoài có tin tức gì không?”
Lê Lạc Thu đáp: “Tần Hạo Nhiên đã trở về.”
“Còn Tiêu gia thì sao?”
Quân Thường Tiếu không mấy quan tâm Hạo Khí Môn, hắn chú ý đến nhất vẫn là động tĩnh của Tiêu gia.
Lê Lạc Thu nói: “Tiêu gia dạo này rất im hơi lặng tiếng, chắc hẳn đang sứt đầu mẻ trán giải quyết đống sản nghiệp của gia tộc.”
Quân Thường Tiếu xoa xoa ngón tay, nói: “Câu kết với Ngả gia buôn bán Đoạn Sinh, mỏ quặng lại đổ sụp, đủ để bọn chúng nếm mùi.”
“Còn tin tức gì khác không?”
“Có.”
Lê Lạc Thu nói: “Ngả gia sẽ tổ chức một buổi đấu giá vào nửa tháng sau, thế lực lớn nhỏ từ các quận lũ lượt kéo nhau đến Hồ Dương thành, quy mô đấu giá lần này lớn hơn mọi lần.”
“Hy vọng lần này có thể đấu giá được giá tốt.” Quân Thường Tiếu lẩm bẩm.
Hợp tác với Ngả gia đấu giá đan dược là nguồn thu nhập chính của hắn hiện tại, đương nhiên hắn mong muốn giá sẽ càng cao càng tốt.
“Đúng rồi.”
Lê Lạc Thu lấy ra một tấm thiệp mời, nói: “Ngả gia chủ mấy ngày trước đích thân mang thiệp mời đến, mời chưởng môn đến tham gia buổi đấu giá.”
“Tham gia làm gì? Đến đó đấu giá đan dược với bọn họ à?”
Quân Thường Tiếu nhận lấy thiệp mời, lắc đầu cười.
Lê Lạc Thu nói: “Theo thiếp thân thấy, ý của Ngả gia chủ là muốn mời chưởng môn đến góp vui, nghe nói có mấy vị cao tầng của các tông môn ngũ lưu cũng đến đấy.”
“Ồ?”
Quân Thường Tiếu vừa nói vừa mở thiệp mời, bên trong có thư mời và một tấm thẻ bạch kim.
Lê Lạc Thu giật mình nói: “Đây là thẻ bạch kim khách quý cao cấp nhất của Ngả gia!”
“Thẻ bạch kim khách quý?” Quân Thường Tiếu hỏi.
Lê Lạc Thu giải thích: “Ngả gia phát hành ba loại thẻ đại diện cho thân phận khác nhau, thông thường là thẻ đồng, cao hơn là thẻ vàng, cao cấp nhất là thẻ bạch kim.”
Chẳng khác gì người dùng VIP của ngân hàng cả.
Mà nghĩ kỹ thì, Ngả gia có phải đã từng chơi LOL hay Vương Giả Vinh Diệu không, ba loại thẻ này giống hệt như thứ bậc xếp hạng vậy.
Tiện tay ném thẻ bạch kim lên bàn, Quân Thường Tiếu chẳng có chút hứng thú nào, nói: “Bổn tọa bận lắm, hơi đâu mà đi tham gia mấy buổi đấu giá.”
Lê Lạc Thu: “…”
Cái loại thẻ bạch kim này hiếm có vô cùng, chỉ những nhân vật tai to mặt lớn mới có được, chưởng môn lại tùy tiện vứt bỏ như vậy.
“Để ý Tiêu gia nhiều hơn, có động tĩnh gì thì báo lại ngay.” Quân Thường Tiếu nói.
“Vâng.”
Bàn xong chính sự, Lê Lạc Thu chống hai tay lên bàn trà, dùng tay nâng cằm nhọn, cười nói: “Chưởng môn, kể cho thiếp thân nghe chút về chuyện lịch luyện ở Tử Vong Cốc đi.”
Quân Thường Tiếu đáp: “Chỉ là g·iết một con Hỏa Long Thú thôi, có gì đáng nói.”
Lê Lạc Thu ngạc nhiên: “Hỏa Long Thú cấp ngũ phẩm?”
“Đúng vậy.”
Quân Thường Tiếu nói: “Nàng cũng nghe nói rồi à?”
“Hỏa Long Thú là một trong hai đại bá chủ của Tử Vong Cốc mà!” Lê Lạc Thu nói.
“Hai đại bá chủ?”
Quân Thường Tiếu hỏi: “Vậy còn một con nữa là gì?”
Lê Lạc Thu ngẫm nghĩ một lát, nói: “Hình như là một người đá hệ thạch hiếm thấy.”
“Người đá?”
Quân Thường Tiếu hỏi: “Có phải là một quái vật to lớn cao bảy tám trượng, toàn thân cấu thành từ đá chồng chất lên nhau không?”
“Không sai.” Lê Lạc Thu gật đầu.
Quân Thường Tiếu lẩm bẩm: “Thì ra, ta g·iết c·hết con quái vật to lớn kia là người đá, còn là một trong hai đại bá chủ của t·ử v·ong cốc.”
Lê Lạc Thu khó tin hỏi: “Chưởng môn g·iết cả người đá rồi ư?”
Quân Thường Tiếu đáp: “Khi ta bắt Tử Điện Ấu Thú, vô tình xâm nhập địa bàn của nó, bị nhốt bên trong, chỉ còn cách g·iết nó thôi.”
Hắn nói chuyện rất dễ dàng, nhưng Lê Lạc Thu vẫn bán tín bán nghi: “Người đá còn mạnh hơn cả Hỏa Long Thú nhiều, tu vi của chưởng môn làm sao g·iết được loại hung thú hệ thạch này?”
“Xoát!”
Quân Thường Tiếu phất tay, lấy ra một viên tinh hạch, nói: “Đây chính là tinh hạch của con người đá kia.”
Viên tinh hạch nhất thời tỏa ra khí tức nặng nề, khiến Lê Lạc Thu lập tức đoán ra, chắc chắn là tinh hạch hệ thạch cấp bậc không thấp!
Trời ạ!
Chưởng môn mạnh đến vậy sao, g·iết Hỏa Long Thú, còn g·iết cả người đá nữa?
Lê Lạc Thu thật sự bị chấn động sâu sắc.
Khoan đã!
Nàng chợt nhớ ra điều gì, kinh ngạc hỏi: “Chưởng môn, vừa nãy ngài nói gì cơ, vô tình xâm nhập địa bàn của người đá?”
“Tử Điện Ấu Thú.” Quân Thường Tiếu nhắc lại.
Lê Lạc Thu đứng phắt dậy, kinh hãi nói: “Tử Vong Cốc còn có cả hung thú hệ lôi hiếm thấy ư?”
“Đúng vậy.”
Quân Thường Tiếu nói: “Sau khi bổn tọa thấy nó, liền lập tức đi bắt, sau đó…” Hắn ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Đúng rồi! Tốn rất nhiều công sức mới hàng phục được nó đấy!”
Hắn không nói là dựa vào chưởng môn bóng bắt thành công ngay tức khắc, dù sao cũng quá kinh hãi thế tục.
Nhưng.
Quân chưởng môn không ngờ rằng, dù hắn nói là tốn rất nhiều công sức, vẫn khiến Lê đường chủ xinh đẹp rung động đến phát run cả người.
Nàng trợn tròn đôi mắt thu thủy, hỏi: “Chưởng môn hàng phục được Tử Điện Ấu Hổ?”
“Ừm.” Quân Thường Tiếu gật đầu.
Từ khi bắt đầu bàn luận về Tử Vong Cốc đến giờ, hắn luôn dùng giọng điệu hết sức tùy ý, nhưng từng câu từng chữ đều khiến Lê Lạc Thu chấn động đến thần hồn nát thần tính.
G·iết hai đại bá chủ, nàng còn có thể chấp nhận.
Nhưng hàng phục một con Tử Điện Ấu Hổ hệ lôi thì thật sự quá kinh hãi thế tục!
“Không tin sao?”
Quân Thường Tiếu nói: “Đi thôi, ta gọi nó ra cho nàng xem thử.”
Nói rồi, hắn bước ra khỏi đại điện.
Lê Lạc Thu vội vàng theo sau, thầm nghĩ, chẳng lẽ chưởng môn thật sự hàng phục được Tử Điện Ấu Hổ?!
Trên diễn võ trường.
Tô Tiểu Mạt đang thao thao bất tuyệt kể lại diễn biến trận chiến g·iết Hỏa Long Thú.
Chuyện vốn không có gì quá phức tạp, nhưng qua lời kể của hắn, bỗng trở nên vừa uyển chuyển nhấp nhô, vừa khúc chiết quanh co.
Mấy trăm đệ tử nghe mà tim khi thì treo ngược lên, khi thì đập thình thịch, cứ như đang ngồi tàu lượn siêu tốc.
“Tặc tặc.”
Đằng xa, Điền Thất nói: “Sư huynh Tô mà không đi làm thầy đồ thì thật là nhân tài không gặp thời.”
“Đúng đó.”
Lý Phi giật giật khóe miệng, nói: “Nghe hắn kể xong, ta bắt đầu hoài nghi, không biết mình có tham gia vào cuộc liệp sát Hỏa Long Thú hay không nữa.”
Tô Tiểu Mạt vẫn tiếp tục kể, kể đến sinh động như thật.
Khi hắn vừa kể xong đoạn g·iết Hỏa Long Thú thì chưởng môn và Lê đường chủ từ đại điện đi tới.
“Đừng có lảm nhảm nữa.”
Quân Thường Tiếu phất tay, nói: “Đi đi, nhường diễn võ trường lại cho bổn tọa.”
“Chuyện sau đó thế nào, hồi sau sẽ rõ!”
Tô Tiểu Mạt nói xong, vội vàng tránh ra, mấy trăm đệ tử cũng lui xuống, vây quanh bên ngoài diễn võ trường.
“Xoát!”
Quân Thường Tiếu lấy chưởng môn bóng ra, sau đó cười nói: “Đã có mặt đông đủ ở đây rồi thì bản tọa cho các ngươi diện kiến một con Tử Điện Ấu Hổ có phần hiếm thấy vậy.”
Tử Điện Ấu Hổ?
Rất nhiều đệ tử nhìn nhau, tỏ vẻ mơ hồ.
“Khụ khụ!”
Tô Tiểu Mạt hắng giọng, cất cao giọng nói: “Sau khi chưởng môn g·iết c·hết Hỏa Long Thú, lại hàng phục một con hung thú hệ lôi hiếm thấy, toàn thân bùng nổ sấm chớp màu tím, thật là uy phong lẫm liệt!”
“Ôi trời, hung thú hệ lôi!”
“Đây là loại hung thú vô cùng hiếm có đó!”
“Chưởng môn lại hàng phục được nó!”
Chúng đệ tử vừa ngưỡng mộ vừa nhìn không chớp mắt.
“Xoát!”
Trong ánh mắt mong chờ của mọi người, Quân chưởng môn giơ tay lên, đột nhiên vung về phía trung tâm diễn võ trường, quát lớn: “Ra đây, Tử Điện Ấu Hổ!”
“Bành!”
Chưởng môn bóng bay v·út đi, lấp lánh ánh sáng giữa không trung, chợt thấy một con hung thú xuất hiện trên diễn võ trường.
Nhưng đó lại là một con vật nhỏ bé có đôi tai to tướng và cái mũi dài ngoẵng.
Má ơi.
Bầu không khí trong nháy mắt đóng băng.
Lê Lạc Thu và các đệ tử trợn tròn mắt nhìn, thầm nghĩ, chẳng lẽ đây lại là…
“Ụt Ụt!”
Con vật nhỏ kêu lên hai tiếng.
Kết quả là, mọi người càng thêm khẳng định ý nghĩ trong lòng, đây chính là một con heo rừng con!
Quân Thường Tiếu vẫn giữ nguyên động tác vung tay, cả người trong nháy mắt hóa đá, trong lòng gào thét: “Ta con mẹ nó cầm nhầm chưởng môn bóng rồi!”
“Chưởng môn.”
Lê Lạc Thu quay đầu lại, cạn lời nói: “Ngài cho rằng chúng ta chưa từng thấy heo, hay là chưa từng thấy hổ hả?”
PS, xin nguyệt phiếu.