Chương 1974 Vạn Cổ Tông không thu người chết
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 1974 Vạn Cổ Tông không thu người chết
Chương 1974: Vạn Cổ Tông không thu người chết
Chương 1974: Vạn Cổ Tông không thu người chết
Thiên Ma Hoàng dường như cố ý dùng một hình ảnh che đi dung mạo thật sự, khiến mọi người không thể thấy rõ. Nhưng rồi, hắn đột nhiên cười quái dị, hình ảnh kia liền biến mất!
Dù là ngoài ý muốn hay cố ý, gương mặt hắn lộ ra lại vô cùng giống Thôn Thiên Ma Tổ.
Quân Thường Tiếu thấy rõ liền nghĩ ngay, chẳng lẽ tên này cũng giống mình, là người chuyển thế?
Nhớ lại câu nói mà Thôn Thiên Ma Tổ đã nói trước khi c·hết, hắn lại có thêm một tầng lĩnh ngộ sâu sắc hơn.
Ta là Thất Huyền Thánh Tôn.
Hắn là Thôn Thiên Ma Tổ.
Kiếp này gặp lại, chẳng lẽ là muốn nối lại tiền duyên?
“Ai.”
Quân Thường Tiếu lắc đầu, nói: “Đã từng là nhân, hiện tại là quả. Giữa ngươi và ta đã định trước không c·hết không thôi.”
“Vù vù!”
Lúc này, quanh thân Thiên Ma Hoàng hiện lên khí tức tương tự Thôn Thiên Ma Tổ, gương mặt y cũng dần trở nên dữ tợn, phấn khởi.
So với Quân Thường Tiếu đang hăng hái suy diễn mình là Thất Huyền Thánh Tôn, thì người ta phù hợp thực tế hơn nhiều, toàn tâm toàn ý lĩnh ngộ tâm pháp, cuối cùng đã có tiến bộ vượt bậc!
Kẻ mạnh, không ai treo bức.
Trừ phi… treo bức.
Quân Thường Tiếu nhíu mày.
Tình huống trước mắt cho thấy, mình chắc chắn bị hắn đè bẹp rồi, khí tức bộc phát bây giờ còn mạnh hơn vừa nãy!
“Khoảng cách giữa các ngươi càng lúc càng lớn,” Hệ thống nói, “Đây không phải là hiện tượng tốt.”
“Quân Thường Tiếu!”
Thiên Ma Hoàng ngạo nghễ giơ tay lên, một xoáy đen kịt ngưng tụ trên lòng bàn tay, y cười lạnh lẽo: “Rời khỏi cái địa phương quỷ quái này, chính là ngày ngươi tận số!”
Quân Thường Tiếu lắc đầu: “Thực lực của ngươi ở thượng tầng vũ trụ đã đủ xuất sắc rồi, sao cứ phải dùng thủ đoạn đẫm máu để trấn áp ngàn vạn sinh linh?”
“Ngươi lầm rồi.”
Thiên Ma Hoàng nói: “Bản Hoàng không trấn áp, bản Hoàng là cải tạo! Cải tạo thế gian bất công và bất chính, thiết lập lại một trật tự hoàn toàn mới!”
“Khạc!”
Quân Thường Tiếu nhổ một bãi nước bọt, nói: “Đừng có ngụy biện cho mình.”
“Cũng được.”
Thiên Ma Hoàng che mặt, cười quái dị: “Nói thẳng ra thì, nếu không có bản Hoàng tồn tại, làm sao thể hiện ngươi là anh hùng?”
“…”
Quân Thường Tiếu nhất thời không phản bác được.
“Giữa thiên địa có đen thì có trắng, có thiện thì có ác, bản Hoàng đại diện cho tà ác, thì phải có người đại diện cho ánh sáng. Đó là định luật vĩnh hằng bất biến.” Thiên Ma Hoàng nói.
“Nhưng…”
“Đen và trắng, thiện và ác, do ai định nghĩa?”
“Công đạo định nghĩa.”
“Công đạo do ai định nghĩa?”
“Nhân tâm.”
“Vậy thì, chỉ cần ta chưởng khống nhân tâm, chẳng khác nào chưởng khống công đạo, liền có thể định nghĩa thiện ác!” Thiên Ma Hoàng cười dữ tợn: “Thứ không bị chưởng khống nhân tâm, tự nhiên cần phải thanh lý!”
Quân Thường Tiếu im lặng: “Ngươi là kẻ điên.”
“Khặc khặc khặc!” Thiên Ma Hoàng khinh thường cười: “Chỉ có kẻ ngu mới an phận thủ thường, bản Hoàng là kẻ điên, nên mới dám làm những việc mà lũ ngu ngốc không dám làm!”
“Nói cách khác, ngươi cho rằng mình đúng?”
“Đúng hay sai không quan trọng, bởi vì chỉ cần bản Hoàng thành công khai mở kỷ nguyên mới, mọi sai lầm đều là đúng!”
Quân Thường Tiếu thấy nói chuyện với hắn chẳng có ý nghĩa gì, bèn nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Cmn, chế trượng.”
“Quân Thường Tiếu.”
Thiên Ma Hoàng ngạo nghễ nói: “Ngươi cũng coi như là nhân kiệt, bản Hoàng có chút thưởng thức, chi bằng giúp ta hoàn thành đại nghiệp?”
“Ngươi đang chiêu mộ ta?”
“Đúng vậy.”
Quân Thường Tiếu sờ mũi, cười: “Hồi còn ở hạ giới, đã có người từng chiêu mộ ta rồi.”
“Sau đó thì sao?” Thiên Ma Hoàng hiếu kỳ.
“Về sau…” Quân Thường Tiếu nhún vai: “Thành người của ta.”
Hắn đang nói ai?
Đúng vậy, chính là Viên công tử.
Năm đó vì trốn Cẩu Thặng, Cẩu Thặng đã từ đại lục chạy đến Đông Hải Ngư Châu, kết quả vẫn gặp phải, đúng là một chữ ‘thảm’!
“Ý ngươi là, bản Hoàng chiêu mộ ngươi, cuối cùng sẽ trở thành thủ hạ của ngươi?” Thiên Ma Hoàng hỏi.
Quân Thường Tiếu nói: “Vạn Cổ Tông ta không thu n·gười c·hết.”
Ánh mắt Thiên Ma Hoàng dần trở nên âm lãnh, y nói: “Quân Thường Tiếu, mối thù giữa ngươi và ta sớm muộn gì cũng phải tính sổ. Đến lúc đó, bao gồm cả ngươi và tất cả thân nhân của ngươi, đều sẽ c·hết không có chỗ chôn!”
Quân Thường Tiếu nghe vậy, ánh mắt cũng lạnh lẽo không kém.
Lời ngoa nào nói cũng vô nghĩa, nhưng động đến người thân của mình, tuyệt đối không thể chấp nhận!
“Ông!”
Đột nhiên, không gian rung chuyển.
Quân Thường Tiếu và Thiên Ma Hoàng còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã nhanh chóng mờ đi, rồi hoàn toàn biến mất khỏi chỗ cũ.
…
Vũ trụ tinh không.
Hai vòng xoáy khổng lồ vốn tồn tại đó bỗng nhiên dừng lại.
“Không thấy?”
Kiếm Quy Khư kinh ngạc.
“Hưu!”
Lúc này, Quân Thường Tiếu đột ngột xuất hiện ở khu vực vòng xoáy biến mất.
“Tông chủ ra rồi!” Đám đệ tử vội vàng bay tới, chưa kịp mở miệng hỏi han thì đã thấy tông chủ giơ tay lên “bốp” một tiếng tát vào mặt mình.
Cái tát rắn chắc, cảm giác đau đớn rõ ràng khiến Quân Thường Tiếu khẳng định, mình không còn ở trạng thái hư ảo nữa.
Hệ thống cằn nhằn: “Không được xoa mặt à? Nhất định phải tát mạnh một phát?”
“Mặt dày.”
“Ta thích!”
Lời này thật khó đáp.
…
Vạn Cổ Tông.
Kiếm Quy Khư nhìn Quân Thường Tiếu với ánh mắt mong chờ.
“Không có gì.”
“Không có?”
“Ừm.”
“…”
Kiếm Quy Khư suýt nữa thì ngã quỵ.
Cái vòng xoáy bảy màu kỳ quái kia chỉ có một mình hắn vào được, bên trong hẳn là cất giấu cơ duyên nào đó, kết quả chỉ thấy hình ảnh Thôn Thiên Ma Tổ bị g·iết?
“Xác định không bỏ sót gì chứ?”
“Xác định.”
Quân Thường Tiếu trong lòng cũng bực bội.
Vất vả lắm mới phát động được tàn quyển thần bí, kết quả chỉ biết mình có thể là Thất Huyền Thánh Tôn, và Thôn Thiên Ma Tổ bị g·iết, ngoài ra thì chẳng có lợi lộc gì!
Ngược lại là Thiên Ma Hoàng, dường như từ đó mà có lĩnh ngộ, thực lực lại tăng lên.
“Vớ vẩn!”
Hệ thống nói: “Cho ngươi cơ hội tiến vào vĩnh sinh chi địa, là chính ngươi từ chối!”
“…”
Quân Thường Tiếu im lặng.
“Không cần ủ rũ thế.”
Kiếm Quy Khư nâng cằm lên.
“Tiền bối.”
Quân Thường Tiếu nghiêm túc nói: “Ta ở bên trong gặp phải Thiên Ma Hoàng, người này có thể là Thôn Thiên Ma Tổ chuyển thế.”
“Hả?”
Kiếm Quy Khư ngạc nhiên.
Nhiều tin đồn ngầm đều nói Thiên Ma Hoàng là hậu duệ của ma đầu kia, nếu là chuyển thế thì vấn đề nghiêm trọng đấy!
“Còn ta,”
Quân Thường Tiếu dừng một chút rồi nói: “Có thể là võ đạo thần thoại chuyển thế.”
Trời đất chứng giám.
Cẩu Thặng nói những lời này vô cùng nghiêm túc.
Vậy mà, sau khi Kiếm Quy Khư nghe xong, y sững sờ tại chỗ mấy giây, sau đó ngồi phịch xuống ghế, lấy tay che mặt, cố nén ý cười đang trào dâng.
Y đã qua huấn luyện chuyên nghiệp, trừ khi không nhịn được, bằng không tuyệt đối sẽ không cười.
“Ta nghiêm túc đấy.”
“…”
Quân Thường Tiếu lắc đầu, rời khỏi đại điện. Vừa bước ra ngoài, hắn đã nghe thấy tiếng cười lớn không kiêng nể gì của Kiếm Quy Khư vọng theo.
“Ai.”
Hắn thở dài, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nói: “Kiếp trước mình g·iết Thôn Thiên Ma Tổ, kiếp này mình nhất định phải g·iết Thiên Ma Hoàng.”
Thư phòng.
Quân Thường Tiếu trở về.
Bảy bản tàn quyển vẫn nằm trên bàn, không còn vẻ bảy màu lộng lẫy như vừa rồi.
“Đơn giản như vậy mà có thể vào được vĩnh sinh chi địa sao?” Cẩu Thặng ngồi xuống, vuốt ve tàn quyển, thầm nghĩ: “Có lẽ là cố ý để lại một cái hố thôi.”
“Ừm?”
Quân Thường Tiếu nheo mắt, phát hiện tuy các tàn quyển đã khôi phục lại bình thường, nhưng trên bìa lại xuất hiện những hoa văn ẩn hiện.
Quyển hai, quyển ba… tất cả đều có!
“Xoát!”
Quân Thường Tiếu đứng bật dậy, mở cả bảy bản tàn quyển ra, sau khi quan sát và sắp xếp tỉ mỉ, hắn kinh ngạc nói: “Bản đồ?!”