Chương 1861 Quân tông chủ làm sao rảnh rỗi đi Diệu Hoa Cung đâu_
- Trang chủ
- Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản dịch)
- Chương 1861 Quân tông chủ làm sao rảnh rỗi đi Diệu Hoa Cung đâu_
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 1861 Quân tông chủ làm sao rảnh rỗi đi Diệu Hoa Cung đâu_
Chương 1861: Quân Tông Chủ Sao Rảnh Rỗi Đến Diệu Hoa Cung?
Chương 1861: Quân Tông Chủ Sao Rảnh Rỗi Đến Diệu Hoa Cung?
Toàn bộ sinh linh ở Tinh Vẫn đại lục đều đã chuyển đến Vạn Cổ Giới, các đại tông môn thế lực cũng lần lượt chọn cho mình những đỉnh núi riêng.
Đỉnh núi cũng có đẳng cấp, cũng chia tốt xấu.
Có những nơi thuộc tính thiên địa mạnh mẽ, có những chỗ lại tương đối yếu hơn một chút.
Vậy nên, việc lựa chọn đỉnh núi liên quan đến đại sự phát triển tương lai.
Các tông môn tiến vào Vạn Cổ Giới không có quyền lựa chọn, bởi vì những bảo địa phong thủy tốt đều do Vạn Cổ Tông phân phối, không phải cứ muốn chiếm là được.
Tỉ như hai khu vực gần Thiết Cốt Sơn nhất, muốn núi có núi, muốn hồ có hồ, xét theo phong thủy mà nói, tuyệt đối là nhất đẳng Bàn Long Ngọa Hổ chi địa.
Nếu không tiến hành phân phối, các đại thế lực khẳng định sẽ tranh đoạt đến sứt đầu mẻ trán.
Địa phương tốt như vậy, cuối cùng cho ai?
Thương Sơn phái.
Diệu Hoa Cung.
Đối với việc này, các đại thế lực không hề có ý kiến gì.
Nguyên nhân rất đơn giản, Vạn Cổ Tông khi phát triển ở Tinh Vẫn đại lục vốn có quan hệ đồng minh với hai thế lực lớn này.
Những năm gần đây, Thương Sơn phái có biến động lớn ở tầng lớp cao, trưởng lão Mã Vân Đằng ngày xưa đã trở thành chưởng môn đời mới… À không, phải gọi là tông chủ mới đúng.
Từ một môn phái ngũ lưu, ngày nay đã sớm bước vào hàng nhị lưu.
Cùng Thương Sơn phái như một, Diệu Hoa Cung sau khi vào Vạn Cổ Giới, thực lực chỉnh thể cũng tăng lên mãnh liệt, từ tứ lưu vươn lên nhất lưu, trở thành một trong những hào môn đỉnh phong số một số hai trong giới.
Hai đồng minh tăng lên nhanh như vậy, là nhờ Quân Thường Tiếu không tiếc vốn liếng cung cấp đan dược, tư nguyên, thậm chí cả nhân tài.
Hàng năm, Vạn Cổ Tông đều mở sơn môn chiêu mộ đệ tử, nhưng chỉ thu nạp được một bộ phận rất nhỏ, vì vậy những người bị đào thải sẽ được ưu tiên cho Thương Sơn phái hoặc Diệu Hoa Cung lân cận.
Nói thẳng ra.
Vạn Cổ Tông tuyển người giỏi nhất.
Thương Sơn phái và Diệu Hoa Cung tuyển những người kém hơn một chút.
Còn lại không được chọn thì các đại thế lực tự tranh đoạt.
Một tông môn muốn cường thịnh, không suy yếu thì không thể thiếu huyết dịch hậu bối.
Hai thế lực lớn tọa lạc tại bảo địa phong thủy, lại có thể chọn trước những thiên tài tư chất không tệ, tự nhiên càng ngày càng mạnh.
Hiện tại mới tiến vào Vạn Cổ Giới chưa lâu, càng theo thời gian trôi qua, Thương Sơn phái và Diệu Hoa Cung chắc chắn sẽ mạnh hơn, trở thành hai đại tông môn mạnh nhất dưới trướng Vạn Cổ Tông gần như không phải bàn cãi.
“Nếu không có Quân tông chủ,”
Trên diễn võ trường, Mã Vân Đằng chỉ tay về phía Thiết Cốt Sơn, lớn tiếng nói, “thì sẽ không có Thương Sơn phái ngày nay, sẽ không có thế giới phồn hoa như gấm này!”.
Chúng đệ tử nghe vậy, ánh mắt sùng bái.
“Tông chủ!”
Có người nói, “Có thể kể cho các đệ tử nghe một chút về những câu chuyện xưa giữa Thương Sơn phái và Vạn Cổ Tông không?”.
Đồng môn khác ánh mắt cũng sáng lên.
Phần lớn đệ tử hội tụ trên diễn võ trường đều mới nhập môn chưa được mấy năm, tuy biết tông môn có quan hệ đồng minh với Vạn Cổ Tông, nhưng không hiểu rõ lắm về giai đoạn lịch sử đó.
Mã Vân Đằng ngồi xuống, nhớ lại chuyện cũ kể: “Câu chuyện giữa Thương Sơn phái và Vạn Cổ Tông phải bắt đầu từ đại hội chiêu mộ bách tông của thành Thanh Dương năm đó, đó là một ngày cuối thu trời cao gió mát, ta cũng như mọi năm đến tìm kiếm thiên tài, trùng hợp gặp được Quân tông chủ, lúc đó hắn chỉ có một đệ tử…”
Ống kính chậm rãi lia lên không trung.
Rồi lại hạ xuống, hình ảnh đã trở về vài thập niên trước, cảnh tượng đại hội chiêu mộ bách tông ở thành Thanh Dương.
Đối với Mã Vân Đằng mà nói.
Có thể quen biết Quân Thường Tiếu, hoàn toàn có thể thổi cả một đời.
“Hưu!”
Đột nhiên, một đạo lưu quang bay qua Thương Sơn phái, cắt ngang dòng hồi ức của Mã Vân Đằng, hắn mừng rỡ nói: “Quân tông chủ!”.
Không sai.
Chính là Quân Thường Tiếu.
Chỉ có điều, hắn không đến Thương Sơn phái, mà chỉ là trùng hợp đi ngang qua, nơi hắn thật sự muốn đến là Diệu Hoa Cung, chắc là hắn có chuyện gì gấp nên không kịp chào hỏi lão bằng hữu.
“Thật sự là Quân tông chủ!”
“Thần của chúng ta!”
Đệ tử Thương Sơn phái kích động suýt nhảy dựng lên.
Toàn bộ sinh linh Vạn Cổ Giới đều đã coi Quân Thường Tiếu là thần.
“Tông chủ.”
Vương Đông Lâm, người đã thăng chức thành đại trưởng lão, đi từ trong viện ra, khó hiểu hỏi: “Hôm nay Quân tông chủ sao lại rảnh rỗi đến Diệu Hoa Cung vậy?”.
“Có chút kỳ quái.” Mã Vân Đằng nói.
Những người từng có giao tình với Vạn Cổ Tông như bọn họ đều biết Quân Thường Tiếu và cung chủ Diệu Hoa Cung có những chuyện xưa không ai hay, chỉ là… mấy năm gần đây dường như họ rất ít qua lại.
…
Diệu Hoa Cung.
Dựa vào núi, cạnh sông, hoàn cảnh ưu mỹ.
Không giống với Thương Sơn phái, tông môn này thủy chung kiên trì con đường cũ, chỉ chiêu mộ nữ đệ tử.
Trong Vạn Cổ Tông số nữ đệ tử có tên có tuổi đếm trên đầu ngón tay, còn ở Diệu Hoa Cung thì 100% là nữ.
“Lý sư huynh.”
Ở một khu đất trống trong núi, một nữ hài xinh đẹp như hoa ngọc ngượng ngùng nói: “Cảm ơn.”
“Hai tông chúng ta là đồng minh, tương trợ lẫn nhau là chuyện đương nhiên mà.” Lý Thượng Thiên cười toe toét.
Không đúng!
Sao tên này lại ở Diệu Hoa Cung!
Máy quay linh tính chuyển đến khu vực khác, Dương Ngọc Hoa, Long Tử Dương và những người khác đang chỉ điểm võ học cho các muội tử với sự tận tâm không thua gì trưởng lão tông môn giảng bài ở Diễn Võ Đường.
Ngược lại với khung cảnh này.
Ở Thương Sơn phái không thấy một đệ tử Vạn Cổ Tông nào!
Thật quá chân thực!
“Hưu!”
Quân Thường Tiếu kéo theo lưu quang bay vào Diệu Hoa Cung, đáp xuống diễn võ trường.
“Xong!”
“Tông chủ đến rồi!”.
“Hưu!”
“Hưu!”
Trong khoảnh khắc, Lý Thượng Thiên và những người khác biến mất khỏi Diệu Hoa Cung, thân pháp vận dụng có thể gọi là xuất thần nhập hóa.
Quân Thường Tiếu đứng vững thân thể, lắc đầu nói: “Ngụy lão, ta đâu có cấm các ngươi yêu đương, làm gì phải lén lút như vậy?”.
“Ấy…”
Ngụy lão đang chuẩn bị vụng trộm chuồn mất ngượng ngùng cười một tiếng.
“Quân tông chủ.”
Lãnh Tinh Nguyệt từ đại điện đi ra, liếc xéo tên kia đang trốn trong bóng tối, rồi hỏi: “Đến Diệu Hoa Cung ta có việc gì?”.
Quân Thường Tiếu hỏi: “Hề cung chủ đâu?”.
“Cung chủ đang bế quan.”
“Bao lâu nữa ra?”.
“Nhanh thì dăm ba tháng, chậm thì ba năm năm.”
“…”.
Khóe miệng Quân Thường Tiếu giật giật nói: “Ta có chuyện rất quan trọng, có thể phiền cô thông báo một tiếng không?”.
“Cái này…”
“Không cần thông báo, ta đã xuất quan rồi.”
Đột nhiên, từ nội viện vọng ra giọng nói nhẹ nhàng của Hề Tịnh Tuyền.
“…”. Lãnh Tinh Nguyệt im lặng.
Lần này cung chủ bế quan là để nâng cao cảnh giới, còn dặn dò mọi người đừng làm phiền, kết quả Quân Thường Tiếu vừa đến, nàng đã ngồi không yên.
Haizz.
Cung chủ ngốc nghếch của ta.
Người ta đã có thê thất rồi, cô cần gì phải nhớ mãi không quên.
Lúc này, Hề Tịnh Tuyền từ trong viện bước ra, nàng mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, trên khuôn mặt trắng nõn nở nụ cười rạng rỡ.
Được thôi.
Cung chủ nhà ta ngay cả y phục cũng đổi rồi!
“Quân tông chủ.”
Hề Tịnh Tuyền cười nói: “Lần này đến thăm, là vì chuyện gì?”.
“Ta tìm được một thanh kiếm, có thể liên quan đến thân phận của Hề cung chủ.” Quân Thường Tiếu nghiêm túc nói.
“Thân phận?”.
Ánh mắt Hề Tịnh Tuyền lộ vẻ hoảng hốt.
…
“Hưu!”
“Hưu!”
Quân Thường Tiếu và Hề Tịnh Tuyền đột ngột xuất hiện ở Quy Khư Giới.
Cẩu Thặng đưa nàng đến, vẫn luôn để ý đến sự thay đổi biểu cảm của nàng, nhưng kết quả… không nhìn ra gì cả.
“Quân tông chủ, kiếm đâu?”.
“Đi theo ta.”
Hai người đi đến bên ngoài rừng trúc trước vách đá, đi thẳng đến mật thất có treo Hiên Viên Thần Kiếm.
Sau khi xem xét Hề Tịnh Tuyền cẩn thận, Quy Khư Kiếm Thánh lắc đầu nói: “Không giống.”
Ông ta biết rõ rằng dáng vẻ của một đứa trẻ sẽ thay đổi sau khi trưởng thành, nhưng ít nhất vẫn có thể tìm thấy những điểm tương đồng, còn cô gái trước mắt và đệ tử Cô Hiên Viên hoàn toàn là hai người.
“Hề cung chủ.”
Quân Thường Tiếu chỉ vào Hiên Viên Thần Kiếm nói: “Cô đã từng thấy vật này chưa?”.
“Chưa từng thấy.”
Hề Tịnh Tuyền lắc đầu.
“Được thôi.”
Quân Thường Tiếu thầm nói trong lòng: “Quả nhiên chỉ là trùng tên mà thôi.”
Cẩu Thặng đã có dự cảm từ khi đưa Hề Tịnh Tuyền đến mật thất rồi, bởi vì đối phương từ đầu đến cuối không hề có chút cảm xúc nào dao động, trong ánh mắt còn lộ ra vẻ mờ mịt, đủ để chứng minh tất cả những thứ ở đây đều rất xa lạ với nàng.