Chương 186 Đi thôi, chưởng môn bóng! _
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 186 Đi thôi, chưởng môn bóng! _
Chương 186: Đi thôi, chưởng môn bóng!
Đám tán tu vẫn tiếc đứt ruột khi phải nộp 1000 lượng bạc, nhưng vẫn tiếp tục theo sát Thiết Cốt Phái, mong nhặt nhạnh được chút lợi lộc.
Ấy là bởi vì trong lúc nghỉ ngơi, mấy gã tán tu gan dạ đã liều mình tiến vào cửa hang dẫn tới tổ nhện, và tận mắt chứng kiến vô số xác nhện chất đống trong đường hầm.
Ôi trời!
Đám nhện bị diệt sạch rồi ư?
Càng đi sâu vào, khi thấy xác Đại Nhện Độc Vương thì bọn họ hoàn toàn tin tưởng Thiết Cốt Phái thực sự rất mạnh!
Nếu không tiếp tục theo, không tranh thủ nhặt nhạnh chỗ tốt ở nơi sâu hơn, thì quả là một tổn thất lớn!
Hơn nữa.
Trong lúc Quân Thường Tiếu dẫn đệ tử diệt nhện, có người đã tranh thủ tìm kiếm ở cái hồ lô thứ nhất, và đã tìm được không ít dược liệu và khoáng thạch có giá trị.
Đám tán tu vô cùng mong chờ, hy vọng khi tiến vào khu vực tiếp theo, Thiết Cốt Phái sẽ tiêu diệt hết hung thú bên trong, để họ có thể an tâm nhặt nhạnh.
Trong khi đó, Quân Thường Tiếu đang dẫn đệ tử tiến vào một đường hầm dạng hạp cốc, hắn thầm nghĩ, khu vực tiếp theo tốt nhất nên có loại hung thú nào đó “cá tính” hơn Xích Viêm Lang.
Vượt qua đường hầm không một ngọn gió, trước mắt hiện ra một vùng cây cối rậm rạp, thỉnh thoảng lại ngửi thấy mùi phân và nước tiểu thối hoắc.
Quân Thường Tiếu giơ QBU88 lên, dùng chức năng thấu thị quét một lượt, phát hiện khu vực này ẩn chứa khoảng 20, 30 con hung thú với hình thái khác nhau, thực lực cũng không hề yếu hơn Bối Sơn Hùng.
Nếu cứ từng con mà diệt thì e là chậm.
Nên Quân Thường Tiếu ra lệnh cho Tiêu Tội Kỷ và Lý Ngọc Hoa tiếp tục làm “bia đỡ đạn”, dụ vài con ra khỏi rừng.
“Rống!”
“Rống!”
Chẳng bao lâu sau, bốn con hung thú to lớn đã bị dụ ra.
Nhìn khí tức tỏa ra từ chúng, thực lực đang ở đỉnh phong Vũ Đồ, hoặc là nhất nhị phẩm Vũ Sư.
Vì ngoại hình bọn chúng quá xấu xí, Quân Thường Tiếu không dùng chưởng môn bóng, mà lệnh cho đệ tử trực tiếp động thủ giết chết.
Ầm! Ầm!
Chốc lát sau, mấy con hung thú bị dụ ra đã ngã gục trước sự vây giết của đệ tử Thiết Cốt Phái.
Đối phó với bầy sói hay bầy nhện thì còn khó giải quyết vì số lượng quá đông, nhưng đối phó loại hung thú đơn độc này thì lại vô cùng dễ dàng.
Tiêu Tội Kỷ và Lý Ngọc Hoa tiếp tục tiến vào rừng cây, dụ từng con hung thú ra.
Bên trong còn có hai con Đại Tinh Viên, sau khi giải quyết xong, số lượng thú bị giết đã tăng lên ba.
Nửa giờ sau.
Hung thú trong khu vực này đã bị tiêu diệt hoàn toàn, các đệ tử bắt đầu thu thập tinh hạch và da xương.
Đứng ở cửa hầm, đám tán tu run rẩy cả khóe miệng.
Hai, ba chục con hung thú, yếu nhất cũng có thực lực đỉnh phong Vũ Đồ, mà cứ thế bị Thiết Cốt Phái tiêu diệt không tốn chút sức, thật đáng sợ!
Xoát! Xoát!
Sau khi Quân Thường Tiếu dẫn đệ tử rời đi, bọn họ liền xông lên chia nhau xẻ thịt thú, vì không gian giới chỉ có hạn, có người còn vứt cả miếng thịt nạc đi.
May mắn là đám tán tu vẫn có thể tìm thấy dược liệu và khoáng thạch trong khe đá, hốc cây, tuy rằng đồ tốt đều bị Thiết Cốt Phái lấy đi cả, nhưng ít ra cũng kiếm được chút tiền mang về bán.
Không ai biết Tử Vong Cốc có bao nhiêu cái hồ lô.
Nhưng có một điều chắc chắn, chỉ cần Thiết Cốt Phái tiến vào, thì những hung thú lâu năm sinh sống ở đây sẽ gặp họa.
“Ầm ầm!”
Lại một con Đại Tinh Viên ầm ầm ngã xuống, báo hiệu khu vực này đã được dọn dẹp sạch sẽ.
“Đinh! Liệp sát Đại Tinh Viên 10/10.”
“Đinh! Ký chủ hoàn thành một loại mục tiêu hung thú, Sử Thi nhiệm vụ độ hoàn thành 40%, ký chủ thu hoạch được 200 điểm cống hiến giá trị.”
“Đinh! Điểm cống hiến: 925/1000.”
Quân Thường Tiếu không định tiếp tục đổi mới, mà quyết định mua 4 bình cải tạo dịch phẩm chất trung bình, phù hợp với linh căn của đệ tử.
Có thể cải tạo linh căn đệ tử, đồ chơi này dù mua hết cũng đáng.
Quân Thường Tiếu nói: “Trời sắp tối, chúng ta nghỉ ngơi ở đây một đêm đã.”
“Tuân lệnh.”
Mọi người bắt đầu dùng tơ nhện dựng lều tạm, rồi cắt cử mấy đệ tử trông coi.
“Vù vù!”
Đống lửa được đốt lên, ngọn lửa bốc cao.
Quân Thường Tiếu lại trổ tài nướng thịt cho các đệ tử chiêm ngưỡng.
Đám tán tu ở đằng xa, thấy Thiết Cốt Phái dám đốt lửa nướng thịt giữa Tử Vong Cốc, liền bái phục sát đất.
Một đêm trôi qua bình an vô sự.
Sáng sớm hôm sau, Quân Thường Tiếu dẫn đệ tử tiếp tục tìm kiếm đường hầm, tiếp tục giết hại hung thú.
Đương nhiên, không phải lúc nào mọi chuyện cũng suôn sẻ.
Đôi khi họ xâm nhập vào lãnh địa của những con hung thú cấp bậc Võ Tông, may mà mọi người chạy nhanh nên mới thoát chết trong gang tấc.
“Đi thôi, chưởng môn bóng!”
Trong một cái hồ lô nào đó, Quân Thường Tiếu vung ra chưởng môn bóng, nện vào đầu một con hổ thú trông rất uy phong lẫm liệt.
Kết quả không những không bắt được nó, mà còn chọc giận đối phương, khiến nó gầm lên rồi lao thẳng tới!
Mẹ kiếp!
Sao lại mất linh thế này!
Hệ thống đáp: “Chưởng môn bóng sơ phẩm chỉ có thể bắt những hung thú đẳng cấp thấp thôi.”
“Dựa vào!”
Bất đắc dĩ, Quân Thường Tiếu phải ra lệnh cho đệ tử giết chết con hổ thú này.
“Trời ơi, đây là hung thú có thể so với đỉnh phong Vũ Sư đó!”
“Đệ tử Thiết Cốt Phái trâu bò quá!”
“Đặc biệt là cái thằng Tiêu Tội Kỷ kia, thế mà dùng đôi nắm đấm để đấu với hổ!”
Đám tán tu đi theo phía sau, chứng kiến sự cường thế của đệ tử Thiết Cốt Phái, càng thêm kinh hãi.
Càng tiến sâu vào, đẳng cấp của hung thú trong mỗi hồ lô càng cao, nhưng số lượng lại càng ít.
Hung thú cường đại đều có lãnh địa riêng, thường chiếm cứ cả một khu vực.
Đương nhiên.
Đẳng cấp của dược liệu và khoáng thạch cũng được nâng cao theo.
Ví dụ như sau khi dọn dẹp xong một khu vực, Tô Tiểu Mạt đã tìm được một khối Hắc Diệu Thạch nặng chừng mười cân.
Như vậy, đã có đủ nguyên liệu để luyện chế Bá Vương Thương sơ phẩm.
Xoát!
Quân Thường Tiếu mở lò chú tạo, tự động ghép đôi khoáng thạch và hỏa chủng rồi bắt đầu luyện chế.
Nửa giờ sau.
Một thanh trường thương đen tuyền được luyện chế ra.
Giống như các vũ khí khác, Bá Vương Thương sơ phẩm cũng có một cái lỗ nhỏ ở đáy, khi rót tinh hạch vào và kích hoạt công năng, nó sẽ phun ra một đạo năng lượng trong nháy mắt đâm ra.
Tiến vào một khu vực khác, Quân Thường Tiếu rút Bá Vương Thương ra, đâm thẳng vào một con hung thú đang lao tới, quát: “Thương xuất như long!”
“Bành!”
Đầu thương lóe sáng, phun ra một đạo lưu quang, trực tiếp oanh sát con hung thú có thể so với tứ phẩm ngay tại chỗ!
Mọi người cùng nhau trợn mắt há mồm.
“Trời ạ.”
Tô Tiểu Mạt tiến lên, kinh ngạc nói: “Chưởng môn, vũ khí này của ngài còn có thể thi triển năng lượng vũ kỹ giống như linh lực nữa à?”
“Ngầu không?” Quân Thường Tiếu hỏi.
“Ngầu!”
“Cầm lấy mà chơi đi.”
Tô Tiểu Mạt khẽ giật mình khi nhận lấy Bá Vương Thương.
“Xoát!”
Ngay sau đó, cô cầm thương xông vào một đường hầm khác, phát ra khí thế “dù địch đông, ta ít, Mạt tướng cũng có thể lấy thủ cấp địch tướng giữa muôn quân!”.
“A a!”
“Chưởng môn cứu mạng với!”
Nhưng chưa đi được bao lâu, Tô Tiểu Mạt đã vội vã ôm thương chạy trở ra, ngay sau lưng là hơn mười con sói lông tím lao tới, dưới chân còn mang theo gió.
“Không ổn!”
“Là Tật Phong Lang!”
“Xong rồi, chúng ta hôm nay chết chắc ở đây!”
Đám tán tu kinh hãi, nhưng không ai dám bỏ chạy, vì Tật Phong Lang nổi tiếng về tốc độ, một khi đã bị nhắm đến thì căn bản không thể thoát.
Lúc này chỉ có thể ký thác vào Thiết Cốt Phái, hy vọng họ có thể tiêu diệt được đám sói.
“Ngao ô!”
Mười mấy con Tật Phong Lang có tốc độ cực nhanh, Tô Tiểu Mạt dù thi triển Quỷ Túng Bộ cũng không thể nới rộng khoảng cách.
Ánh mắt của Quân Thường Tiếu trở nên nóng rực.
Đám sói này không chỉ là mục tiêu nhiệm vụ, mà còn có dáng vẻ và bộ lông đẹp trai hơn Xích Viêm Lang nhiều.
Nếu dùng chưởng môn bóng bắt được một con, chắc chắn sẽ rất thích!
“Tránh ra!”
Quân chưởng môn móc chưởng môn bóng ra hét lớn.
Tô Tiểu Mạt đang chạy, vội nghiêng người.
“Đi thôi, chưởng môn bóng!” Quân Thường Tiếu rót linh lực vào cánh tay rồi mạnh mẽ ném ra.
“Hưu —— ——”
Chưởng môn bóng lao tới, nhắm thẳng vào con Tật Phong Lang ở phía trước, nhưng ngay khi sắp trúng đích, đối phương mở rộng miệng, phun ra một trận cuồng phong.
Quân chưởng môn sợ bị giết mất mục tiêu, nên không dám dùng lực, chưởng môn bóng liền bị thổi bay đi, rồi rơi vào khu rừng phía xa.
“Đinh! Bắt thành công!”
Cái gì?
Bị thổi bay ra ngoài cũng có thể bắt được à?
Quân Thường Tiếu vội vàng nhìn lại, chỉ thấy một vật tròn tròn nhỏ bé đang ngậm chưởng môn bóng, ánh mắt lấp lánh vẻ sùng bái chạy tới.
Tai to, mũi dài
Mả mẹ nó!
Đây là một con heo rừng con ư?!