Chương 183 Nhiệm vụ quái, Tiểu Độc Tri Chu! _
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 183 Nhiệm vụ quái, Tiểu Độc Tri Chu! _
Chương 183: Nhiệm vụ quái dị, Tiểu Độc Tri Chu!
Quân Thường Tiếu tiến vào đường hầm dẫn tới sào huyệt nhện độc.
Hơn 30 tên tán tu không ai dám theo vào, bởi một khi kinh động bầy nhện bên trong, chắc chắn chúng sẽ ùa ra với số lượng lớn. So với việc bị bầy Xích Viêm Lang để mắt tới, thì điều này còn đáng sợ hơn nhiều!
Ừm.
Như vậy tính ra, 1000 lượng xem ra cũng không đắt.
Quân Thường Tiếu tính tình vốn vậy, nếu đám người này đi theo phía sau, mà lại giữ khoảng cách quá xa, coi như tự động bỏ cuộc. Muốn tiếp tục đi theo, chỉ có nước nộp thêm tiền mà thôi.
Miệng hồ lô nối liền thông đạo với miệng cốc vừa rồi không khác biệt lắm, không gian hẹp vẫn mang hình dáng hạp cốc.
Hai bên đường đi cỏ dại mọc um tùm, thỉnh thoảng có thể thấy thi hài của hung thú và con người.
“Hô!”
Gió lạnh từ bên trong thổi ra, mang theo mùi hôi thối buồn nôn.
Tiêu Tội Kỷ và Lý Ngọc Hoa ở phía trước cầm thuẫn mở đường, các đệ tử khác luôn trong tư thế cảnh giác cao độ. Có người còn nhìn xuống dưới chân, sợ Tiểu Độc Tri Chu bất ngờ xuất hiện.
Lăng Uyên Tuyết đi ở giữa đội hình, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi.
Phụ nữ trời sinh vốn đã e ngại những loài vật nhỏ như nhện hay gián.
“Chưởng môn.”
Lý Thanh Dương khẽ nói: “Phía trước có mạng nhện.”
Cuối đường hầm, một mạng nhện chằng chịt như Ngũ Hành Bát Quái bịt kín toàn bộ giao lộ.
“Sa sa sa!”
Đột nhiên, một âm thanh quỷ dị truyền đến từ một bên.
Quân Thường Tiếu cùng mọi người ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một con nhện màu xanh lá to lớn gần bằng người đang bò xuống.
Mẹ kiếp!
Nhện mà cũng to thế này sao!
“Đinh!”
Điền Thất vung Hàn Phong Kiếm, đóng thẳng con nhện đang bò xuống vào vách đá, một chất lỏng màu xanh biếc tanh tưởi từ vết thương trào ra, thật ghê tởm.
Dạ Tinh Thần cau mày nói: “Máu của nó có độc, không được chạm vào.”
Điền Thất vội vàng rụt kiếm về, tránh xa.
“Đinh! Liệp sát Tiểu Độc Tri Chu, thưởng 500 điểm.”
Nghe được tiếng thông báo, Quân Thường Tiếu giật mình.
Hắn thầm gào thét trong lòng: “To gần bằng người trưởng thành, mà còn gọi là Tiểu Độc Tri Chu á!”
Tiểu Độc Tri Chu đã hung hãn như vậy, nếu còn có đại nhện độc, chẳng phải nó phải cao lớn như con Bối Sơn Hùng vừa rồi sao?
“Đinh! Chi nhánh nhiệm vụ kích hoạt.”
Lại có nhiệm vụ?
Quân Thường Tiếu mở giao diện hệ thống, thì thấy dòng chữ hiện lên: “Đánh g·iết Đại Nhện Độc Vương: 0/1.”
“…”
Má ơi, còn có cả Đại Nhện Độc Vương nữa kia à!
Dù sao đi nữa, sau khi tiến vào đường hầm này, Quân Thường Tiếu đã ý thức được mình đã tìm đúng chỗ. Bên trong chắc chắn có không ít “nhiệm vụ quái”.
Nhưng.
Hắn cũng không lỗ mãng xông lên phía trước cùng các đệ tử.
Ai mà biết được, bên trong có phải trải đầy Tiểu Độc Tri Chu lớn nhỏ hay không? Nếu kinh động đến chúng, chắc chắn sẽ gặp xui xẻo.
Nhất định phải nghĩ ra biện pháp tốt.
Nếu tình hình không ổn, còn có thể an toàn rút lui!
Quân Thường Tiếu xoa xoa huyệt Thái Dương, nói: “Trương Vĩ, ngươi dẫn theo Quan Uyên Sóc và những người khác ở phía sau, dùng thuẫn bảo vệ.”
“Vâng.”
Trương Vĩ dẫn chín đệ tử có linh căn trung phẩm rút lui về phía sau, dựng thuẫn lên, hình thành một phòng tuyến phòng ngự.
“Uyên Tuyết, con về phía sau trốn đi.”
Loài nhện quá kinh tởm, Quân Thường Tiếu lo nàng sợ hãi, ảnh hưởng đến việc phát huy thực lực.
Lục Thiên Thiên vẫn ở lại chỗ cũ.
Bởi vì, nhìn vẻ mặt lạnh như băng của nàng, đừng nói là nhện, có khi gián nàng cũng chẳng sợ ấy chứ.
Quân Thường Tiếu điều mấy đệ tử khác vào tuyến phòng thủ phía trước.
Cuối cùng, phía trước còn lại bảy đệ tử nội môn cùng Long Tử Dương, Lý Ngọc Hoa, Chu Hồng.
Tính cả hắn, tổng cộng 11 người.
Ở những nơi có không gian hẹp, đông người chưa chắc đã có lợi thế, sắp xếp hợp lý mới là quan trọng.
“Đi.”
Quân Thường Tiếu dẫn 10 đệ tử tiến về phía trước.
Càng tiến gần, càng thấy rõ mạng nhện giăng đầy, phía trên còn treo một ít hài cốt, trông thật rợn người.
“Sa sa sa!”
Một âm thanh rất nhỏ truyền đến, một con nhện màu xanh lá phun tơ từ phía sau, trượt xuống từ trên trần, tám con mắt lóe lên ánh sáng âm u.
“Hưu!”
Tiêu Tội Kỷ giơ súng bắn tỉa lên, bắn thẳng một phát, hạ gục con nhện.
Nhện nhìn có vẻ to lớn, nhưng thực lực chỉ là nhất phẩm thấp nhất, thậm chí còn không bằng Địa Viêm Lang.
Một hai con thì không sợ, chỉ sợ quá nhiều.
“Đinh! Liệp sát Tiểu Độc Tri Chu, thưởng 2500 điểm.”
Quân Thường Tiếu dừng bước, nói: “Tội Kỷ, Ngọc Hoa, hai người xuyên thủng mạng nhện, sau đó thò đầu vào, chỉ cần có nhện xuất hiện thì lập tức lui về.”
Để hai “nhục thuẫn” đi dò đường, kiểu này mới cẩn thận!
“Vâng!”
Tiêu Tội Kỷ và Lý Ngọc Hoa dựng Kiên Thiết Thuẫn lên, kích hoạt hàng rào phòng ngự, cẩn thận từng chút một tiến lên.
Ai mà biết được, Tiểu Độc Tri Chu có phun độc hay không, mở phòng ngự vẫn là an toàn nhất.
Rất nhanh, Tiêu Tội Kỷ đứng trước mạng nhện, rút sơ phẩm Hàn Phong Kiếm ra, chém loạn một hồi, phá tan mạng nhện.
Lý Ngọc Hoa nhặt một cành cây trên mặt đất, khua khoắng xung quanh.
Chỉ trong chốc lát, mạng nhện chắn trước cửa đường hầm đã bị dọn sạch.
Hai người sóng vai tiến lên.
Quân Thường Tiếu thần sắc nghiêm nghị: “Chuẩn bị sẵn sàng, chiến đấu bất cứ lúc nào!”
Lý Thanh Dương và Tô Tiểu Mạt rút Hàn Phong Kiếm ra, ánh mắt lóe lên chiến ý mãnh liệt.
“Xì.”
Dạ Tinh Thần bước ra, đứng trước mặt bọn họ, ánh mắt tỏ vẻ khinh thường.
Chỉ là nhện con thôi mà, có cần làm quá lên thế không?
Tên này tỏ ra tích cực như vậy, cũng là hy vọng có thể gây ấn tượng tốt với Quân chưởng môn, để có thể nhận được nhiều tài nguyên võ đạo hơn.
“Xoát xoát!”
Đột nhiên, Tiêu Tội Kỷ và Lý Ngọc Hoa từ đường hầm chạy ra, tốc độ nhanh chưa từng thấy, vẻ mặt cũng vô cùng đặc sắc.
Quá rõ ràng rồi, bị nhện độc phát hiện rồi!
Dạ Tinh Thần một tay khoác lên chuôi kiếm, ngạo nghễ nói: “Tránh ra phía sau, lũ rác rưởi này cứ để ta lo.”
Thật bá khí, thật ngông cuồng!
Tiêu Tội Kỷ và Lý Ngọc Hoa cũng không khách khí, chạy ra sau lưng Dạ Tinh Thần, dựng hàng rào phòng ngự sát vào nhau, tạo thành một phòng tuyến tuyệt đối.
“Sa sa sa!”
Từ cửa đường hầm, một Tiểu Độc Tri Chu xông ra.
Sau đó, con thứ hai, con thứ ba, con thứ tư cũng nối gót xuất hiện.
Chỉ một lát sau, ngay phía trước, ở hai bên vách đá xuất hiện hơn 70 con Tiểu Độc Tri Chu. Chúng lao tới với tốc độ cực nhanh, đôi mắt lóe lên màu sắc âm độc.
Dạ Tinh Thần vốn đang muốn ra vẻ, thấy nhiều nhện như vậy lao tới thì khóe miệng giật giật.
Hắn rất muốn rút lui!
Nhưng mình đã chủ động “giả trân”, nên dù có ngậm ngùi cũng phải diễn tiếp.
“Bọn rác rưởi.”
Dạ Tinh Thần hơi khom người xuống, tay phải nắm chặt chuôi kiếm, ánh mắt lạnh lùng: “Không sợ c·hết thì cứ xông lên đi.”
Nếu là võ tu khác, có lẽ sẽ e ngại ánh mắt đáng sợ của Dạ Đế, nhưng lũ Tiểu Độc Tri Chu thì không sợ, ngược lại còn cho rằng hắn đang gây hấn với mình, nên càng tăng thêm tốc độ.
“Keng!”
Ngay khi chúng sắp tới gần, Hàn Phong Kiếm rời khỏi vỏ!
Một chữ “Nhanh” được thi triển, 30 đạo kiếm quang trong nháy mắt tràn ngập ra, rồi lao về ba hướng.
“Phốc!”
“Phốc!”
Những con nhện lao tới từ phía trước và hai bên vách đá bị chém g·iết 30 con ngay lập tức, chất lỏng màu xanh lá tanh tưởi bắn ra như mưa, mùi hôi thối càng thêm nồng nặc.
“Đinh! Đinh! Đinh!”
Liên tiếp tiếng thông báo truyền đến, số lượng Tiểu Độc Tri Chu bị liệp sát từ 2 con tăng vọt lên 32 con trong nháy mắt.
Nhưng.
Sau khi một kiếm chém g·iết 30 con, những Tiểu Độc Tri Chu còn lại vẫn kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên nhào tới.
“Xoát! Xoát!”
Dạ Tinh Thần lại thi triển một chữ “Nhanh”, vô số kiếm khí cắt ngang, lại chém rụng 30 con nữa.
Nhưng khi hắn thu kiếm về, thân thể lùi về phía sau một bước, sắc mặt hơi tái nhợt.
“Tê tê!”
Đúng lúc này, hơn mười con Tiểu Độc Tri Chu đã lao tới, há miệng phun chất độc màu xanh lá!
Sắc mặt Dạ Tinh Thần biến đổi.
Liên tục thi triển một chữ “Nhanh” đã hao phí không ít thể lực, giờ muốn tránh né thì quá khó.
“Xoát!”
“Xoát!”
Tiêu Tội Kỷ và Lý Ngọc Hoa nhanh chóng lao tới, dùng hàng rào phòng ngự ngăn chặn toàn bộ chất độc đang phun tới.
Hai người đồng thanh: “Sư đệ, ngươi không sao chứ?”
“Xì.”
Dạ Tinh Thần lạnh lùng hừ một tiếng, kéo thân thể suy yếu lùi về sau.
Nhưng khi nghĩ đến việc lúc mình gặp nguy hiểm, có người đã liều mình hiệp trợ, trong lòng hắn lại dâng lên một tia cảm xúc lạ lẫm.