Chương 1806 Vạn Cổ Tông giận
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 1806 Vạn Cổ Tông giận
Chương 1806: Vạn Cổ Tông giận
Lý Thượng Thiên vì sao lại nói mình là nỗi sỉ nhục của Vạn Cổ Tông? Bởi vì hắn biết, từ trước đến nay, đệ tử Vạn Cổ Tông tham gia các cuộc thi đấu tương tự chưa từng thua.
Đúng vậy.
Từ những giải đấu môn phái ban đầu, đến long hổ tranh bá sau này.
Chỉ cần đệ tử Vạn Cổ Tông tham gia, đừng nói bị loại, ngôi vô địch cũng khó mà thoát khỏi tay.
Thế mà hôm nay.
Lý Thượng Thiên lại thua.
Chấm dứt kỷ lục bất bại do các sư huynh sư tỷ, sư đệ sư muội tạo nên.
Cho nên, khoảnh khắc ngã xuống, hắn đã khóc, khóc đến tê tâm liệt phế.
Tuy rằng không phải đệ tử hạch tâm, nhưng lòng trung thành của Lý Thượng Thiên tuyệt đối không hề thua kém bất kỳ ai.
Chẳng qua là hắn quá coi trọng, không thể nào chấp nhận được việc mình thất bại, lại còn làm Vạn Cổ Tông hổ thẹn, nên mới khóc lóc trước mặt bao người như vậy.
Có ai cười nhạo hắn không?
Không hề.
Người qua đường chỉ càng thêm kính nể.
Bởi vì từ lúc giao đấu bắt đầu, cho đến khi thể lực cạn kiệt ngã xuống đất, hắn vẫn luôn hiên ngang đứng thẳng.
“Quân tông chủ.”
Cố Thiên Tinh giơ ngón tay cái lên nói: “Đệ tử của ngươi thật có cốt khí!”
Hắn đã đoán sai kết quả trận đấu của đệ tử Vạn Cổ Tông đến mức mặt sưng vù lên rồi, chỉ mỗi lần này đoán đúng thì lại chẳng có chút vui mừng nào, ngược lại còn thấy kính trọng Lý Thượng Thiên.
Người không mù ai cũng thấy, Lăng Lệ kia thực lực rất mạnh, hoàn toàn có thể kết thúc trận đấu một cách nhanh chóng, đằng này lại cố tình đánh đến nửa canh giờ, cho đến khi dồn đối phương đến mức tinh bì lực tẫn.
Thật giống như có người bình luận, ngươi không đầu hàng, thì người ta không được đánh à?
Được thôi.
Không vấn đề gì.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, hắn cố tình trêu đùa.
Nếu Lăng Lệ một chiêu miểu sát Lý Thượng Thiên, đệ tử Vạn Cổ Tông đương nhiên sẽ khó chịu, nhưng tài nghệ không bằng người, có chơi có chịu, cùng lắm thì sau này toàn lực chiến đấu để rửa nhục cho đồng môn.
Nhưng thực tế thì sao? Hắn hành hạ nửa canh giờ trước vạn con mắt nhìn vào, thậm chí còn cố ý không đánh cho đối phương rơi khỏi đài, điều này khiến bọn họ phẫn nộ.
Đặc biệt là Dạ Tinh Thần, hắn càng không thể nhịn được.
Có lẽ tác giả sợ bị cho là tam quan bất chính nên lải nhải giải thích dài dòng như vậy, nhân tiện câu chữ, nhưng Dạ Đế truy cầu khoái ý ân cừu thì lại chẳng bận tâm nhiều đến thế, thấy đồng môn bị đánh, nhất định phải đánh trả tên kia.
Lý do ư?
Bản đế thích.
Dạ Đế có vui hay không không quan trọng, bởi vì… Hà Vô Địch cũng không vui.
Hắn còn đang suy nghĩ xem vòng sau có nên khiêm tốn một chút hay không, giờ thì dẹp hết mấy ý nghĩ đó đi rồi, thậm chí còn muốn bay lên trời cao, xé tan bộ đồng phục trên người, hét lớn một tiếng: “Ta không làm người nữa!”
Có lẽ ý thức được mình đang bị rất nhiều ánh mắt giận dữ nhìn chằm chằm, Lăng Lệ xoay người, nhìn về phía đám đệ tử Vạn Cổ Tông, lạnh nhạt buông tay nói: “Hắn muốn thua một cách quang minh chính đại, ta tác thành cho hắn, có gì sai sao?”
“…”
Dạ Tinh Thần tức điên lên được.
Lời này nghe thì bình thản như nước, nhưng lại ngạo mạn đến cùng cực.
“Còn nữa.”
Lăng Lệ lại nhìn tất cả thí sinh có mặt, sờ mũi một cái, nói: “Lần này, Tinh hệ chính thức thi đấu, các ngươi chỉ có thể tranh giành vị trí thứ hai, bởi vì…” Vẻ mặt hắn lộ ra nụ cười dữ tợn: “Thứ nhất là ta.”
Nụ cười kia, giọng nói kia.
Tựa như một con cừu non bỗng biến thành một con sói hoang.
Quân Thường Tiếu không hề bất ngờ, bởi vì ngay khoảnh khắc hắn nhìn thấy người kia nghiền nát người giả bị đụng, liền biết kẻ này tuyệt đối không phải là hạng người lương thiện gì.
“Quá ngạo mạn!”
Lời nói của Lăng Lệ chọc giận toàn trường.
“Ha ha.”
Những thiên tài đứng đầu ở khu hạt giống cười khẩy.
“Gia gia ta từng nói, người trẻ tuổi có thể ngạo mạn, nhưng không được ngạo mạn quá mức.” Kiếm Tiểu Hồng thản nhiên nói: “Nếu không, đến khi chết cũng chẳng có ai nhặt xác cho đâu.”
“Không.”
Lăng Lệ bước xuống đài, nói: “Các ngươi hẳn phải biết kế hoạch nuôi sói của nghĩa phụ đại nhân, cũng nên hiểu rõ, việc duy nhất ta biết làm từ trước đến nay chính là nhặt xác cho người khác.”
Khoảnh khắc đó, ánh mắt và lời nói của hắn toát ra sát ý mãnh liệt.
“…”
Kiếm Tiểu Hồng trầm mặc.
Chính xác mà nói, là sau khi cảm nhận được sát ý kia, hắn đã ngửi thấy nguy hiểm.
“Con sói này.”
Cố Thiên Tinh nói: “Rất tàn bạo.”
“Bốp! Bốp! Bốp!”
Đúng lúc này, tiếng vỗ tay vang lên bên cạnh.
Mọi người đồng loạt nhìn sang, chỉ thấy Quân Thường Tiếu vừa vỗ tay vừa đứng dậy, nói: “Dám buông lời ngông cuồng như vậy trước mặt toàn bộ thiên tài Thương Vân Hệ, về khoản trang bức, bổn tọa không bằng ngươi.”
“Đừng hiểu lầm.”
“Ta không phải đang trang bức.”
Lăng Lệ chỉ vào Lý Thượng Thiên đang nằm trên đất, cười nói: “Ta dựa vào thực lực.”
“…”
Sắc mặt Quân Thường Tiếu trầm xuống.
Hắn lại ngồi xuống, rồi cúi đầu nói: “Nghe rõ chưa?”
“Nghe rõ rồi!”
Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ đồng thanh quát.
“Rồi sau đó tính sao?”
“Vù vù!”
“Hô hô hô!”
Trong nháy mắt, đám đệ tử Vạn Cổ Tông vốn đang im lìm trong hội trường bỗng bộc phát tu vi, phẫn nộ hét lớn: “Đánh bại hắn, hành ngược hắn!”
“Ta đi!”
Khán giả trợn tròn mắt.
Đám đệ tử Vạn Cổ Tông này vừa nãy còn dịu dàng ngoan ngoãn lắm mà, sao đột nhiên lại trở nên táo bạo như vậy!
Cái đám mất nết này, sát ý và tức giận cùng tồn tại, quả thực chẳng khác nào lũ ác ma từ địa ngục chui lên!
Giận rồi.
Vạn Cổ Tông giận thật rồi!
“Rầm!”
Quân Thường Tiếu lại đứng lên, một chân giẫm lên bàn, chỉ thẳng vào Lăng Lệ đang ngạo nghễ không ai sánh bằng, gầm lên: “Hôm nay trong chính thức thi đấu, ngươi nhất định phải bò ra ngoài, ta, Quân Thường Tiếu, nói đấy!”
Lục Thiên Thiên, Lý Thanh Dương, Tô Tiểu Mạt, Tiêu Tội Kỷ, Dạ Tinh Thần, Hà Vô Địch cùng nhau nhìn sang.
Bởi vì bọn họ đều ở các khu giao chiến khác nhau, vừa vặn tạo thành hình vây quanh.
Lăng Lệ là sói.
Vậy thì, mấy tên đệ tử hạch tâm ở đây chính là sư tử.
Những thiên tài Thương Vân Hệ khác cũng bị khiêu khích, nhưng đứng trước khí tràng cường đại của Vạn Cổ Tông thì đã biến thành những nhân vật nhỏ bé không ai chú ý.
“Những người này.”
Nam Cung Khanh Huyền nói: “Đều không đơn giản!”
Kiếm Tiểu Hồng lần lượt đảo mắt qua đám đệ tử Vạn Cổ Tông, cuối cùng dừng lại trên người Chu Hồng, hứng thú nói: “Gia gia nói không sai, trên đời này thiên tài nhiều vô số kể.”
“Tiếp tục tranh tài, mời thí sinh vòng sau lên sàn!”
Ban tổ chức cất cao giọng nói.
“Xoát!”
Tô Tiểu Mạt nhanh chân bay lên đài, ôm lấy Lý Thượng Thiên đang trọng thương xuống, hắn khóc càng dữ dội hơn, nói: “Sư… Sư huynh… Ta xin lỗi tông chủ, xin lỗi tông môn…”
“Thắng bại là chuyện thường của binh gia.”
Tô Tiểu Mạt an ủi: “Tông chủ và đồng môn sẽ không trách tội ngươi đâu.”
“Ô ô ô…”
Lý Thượng Thiên gào khóc.
Từ đó có thể thấy, việc thua trước Lăng Lệ và làm gián đoạn kỷ lục toàn thắng của Vạn Cổ Tông đã gây ra cho hắn một đả kích nặng nề đến mức nào, liệu hắn có thể vượt qua được sự tự trách này hay không, chắc phải viết riêng một chương nữa mới được.
“Sư đệ.”
Tô Tiểu Mạt an ủi: “Phải biết buông bỏ chứ, lại có phải là trận chiến sinh tử đâu, việc gì phải để ý thắng thua làm gì!”
Không thể phủ nhận, cái miệng của hắn thật rộng, nhưng trong việc quan tâm đồng môn thì hắn vẫn rất giỏi, dù bản thân vừa thắng trận đấu, cũng lập tức đến an ủi, khai thông tâm lý bị tổn thương của Lý Thượng Thiên.
…
Giao đấu vẫn tiếp tục.
Lục Thiên Thiên và Lý Thanh Dương lần lượt xuất chiến, cũng vì Lý Thượng Thiên bị cuồng ngược một trận mà không tiếp tục ẩn giấu thực lực, tốc chiến tốc thắng, chỉ mong càng nhanh chóng tiến vào vòng tiếp theo, để rút thăm trúng tên Lăng Lệ ngạo mạn kia.
“Sư đệ, người sống thì không nên quá so đo thắng thua.”
“Sư đệ, ngươi nhìn ta này, ngày nào cũng bị Dạ sư đệ ngược cho sống dở c·hết dở, chẳng phải vẫn sống rất vui vẻ đó sao?”
“Sư đệ…”
“Vòng thứ hai, số 1 Tô Tiểu Mạt, số 2 Lăng Lệ ra sân!”
Nghe thấy tên mình, Tô Tiểu Mạt mới mở tấm thẻ bài mình rút được ở hai vòng trước ra, lúc này mới ý thức được mình đã bốc được số 1, rồi phẫn nộ đứng dậy, nói: “Sư đệ, sư huynh báo thù cho ngươi!”