Chương 180 Tới từ địa ngục ác ma! _
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 180 Tới từ địa ngục ác ma! _
Chương 180: Ác ma đến từ địa ngục!
Tô Tiểu Mạt và Lý Phi dùng lời lẽ trào phúng thu hút sự chú ý của toàn bộ Xích Viêm Lang, khiến chúng không ngừng ngưng tụ hỏa diễm, chuẩn bị phát động công kích cuồng bạo hơn nữa.
Đây chính là cơ hội tốt để ra tay!
“Vèo!”
Dạ Tinh Thần phóng người ra, đáp xuống trước mặt Tiêu Tội Kỷ.
Hắn từng bước một tiến về phía Xích Viêm Lang đang phun lửa, một tay đặt lên chuôi kiếm, đôi mắt hẹp dài lóe lên vẻ lạnh lùng.
Dạ sư huynh lại muốn ra tay rồi!
Các đệ tử ngoại môn nhao nhao nhìn lại, ánh mắt lộ vẻ sùng bái.
Một hơi vung ba mươi kiếm, g·iết c·hết Bối Sơn Hùng nhị phẩm, đã khiến bọn họ kh·iếp sợ không thôi, lần này đương nhiên hy vọng được tận mắt chứng kiến kiếm pháp xuất thần nhập hóa kia thêm một lần nữa!
Chu Hồng cũng dõi mắt theo.
Giữa muôn vàn ánh mắt chú ý, Dạ Tinh Thần dừng bước, đứng cách hơn hai mươi con Xích Viêm Lang phun lửa chỉ hơn mười mét.
Sự cừu hận của Tô Tiểu Mạt và Lý Phi quá lớn, đến mức Dạ Đế đại nhân đứng ngay bên ngoài hơn mười mét mà chúng vẫn không buồn để ý.
Xem ta như không khí à?
Dạ Tinh Thần lòng tự trọng cao ngút trời, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, sau đó cổ tay khẽ động, rút kiếm ra!
Tiếng kiếm ra khỏi vỏ vang lên, mấy chục con Xích Viêm Lang đang oanh kích Tô Tiểu Mạt và Lý Phi lúc này mới chuyển ánh mắt sang.
Có nhân loại! Phun c·hết hắn!
Xích Viêm Lang vừa định quay đầu thì Dạ Tinh Thần đã thi triển Nhất Tự Khoái Kiếm.
Xoát xoát xoát xoát…
Trong khoảnh khắc, ba mươi kiếm toàn bộ chém ra, hình thành ba mươi đạo kiếm khí Thất Luyện Vô Song bắn ra.
“Vù vù!”
Kiếm khí cuồn cuộn, gió lạnh nổi lên!
Dạ Tinh Thần đứng đó với tư thế cầm kiếm, mái tóc đen bị gió thổi tung, để lộ khuôn mặt vô cùng lãnh khốc, quả thực là muốn ra vẻ bao nhiêu có bấy nhiêu!
Ba mươi đạo kiếm khí tựa như những đóa hoa nở rộ.
Ánh mắt sùng bái của đệ tử Thiết Cốt Phái đạt đến đỉnh điểm, chỉ thiếu điều hô to lên tại chỗ!
Chu Hồng nhìn thấy Dạ Tinh Thần tung một hơi ba mươi kiếm, ý niệm muốn tu luyện Lăng Kiếm Thần Quyết càng thêm mãnh liệt!
Vút vút vút!
Ba mươi đạo kiếm khí sượt mặt đất bắn tới, vừa vặn khóa chặt ba mươi con Xích Viêm Lang!
Nhất Tự Khoái Kiếm.
Điểm mấu chốt chính là một chữ: Nhanh!
Những con Xích Viêm Lang còn chưa kịp quay đầu phun lửa vào Dạ Tinh Thần, thì thanh Khoái Kiếm lạnh lẽo đã ập đến.
Vút vút vút!
Kiếm khí lan tràn, cuối cùng tan biến vào hư không.
Ba mươi con Xích Viêm Lang vẫn giữ nguyên tư thế quay đầu, ngọn lửa ngưng tụ trong miệng tắt ngúm, đôi mắt đỏ thẫm cũng dần ảm đạm.
“Keng!”
Hàn Phong Kiếm vào vỏ.
“Phù phù!”
“Phù phù!”
Trên thân thể ba mươi con Xích Viêm Lang xuất hiện vết nứt, sau đó tách làm hai nửa ngã xuống đất, m·áu tươi và nội tạng tràn ra.
Một hơi ba mươi kiếm, kiếm nào kiếm nấy đoạt mệnh.
Mạnh!
Quá mạnh!
Để tránh lật thuyền trong mương, Dạ Tinh Thần vẫn luôn duy trì cảnh giác cao độ.
“Ngao ô!”
Ngay lúc này, mấy chục con Xích Viêm Lang liều mạng xông tới, nhiệt độ trong không khí cũng tăng lên trong nháy mắt.
“Đến đi, lũ rác rưởi.”
Dạ Tinh Thần lại đặt tay lên chuôi kiếm, ánh mắt bùng lên chiến ý mãnh liệt.
“Xoát! Xoát!”
Vài con Xích Viêm Lang xông đến, nhưng móng vuốt vừa nhô ra thì kiếm quang đã hiện, thân thể chúng lập tức bị xé toạc!
Phốc! Phốc!
Càng nhiều Xích Viêm Lang từ các hướng khác nhau tấn công, nhưng vừa tới gần Dạ Tinh Thần đã bị hắn sớm phát hiện sơ hở, từng kiếm một chém g·iết.
Trong thoáng chốc.
Hơn mười con Xích Viêm Lang c·hết thảm dưới chân, m·áu tươi chảy lênh láng.
Thần ca thích ra vẻ, người hung ác không nói nhiều!
“Ta chém!”
“Ta chém chém chém!”
Ở một bên khác, Tô Tiểu Mạt điên cuồng thi triển Linh lực hình vũ kỹ, trăng khuyết lưu quang bắn ra, vô tình oanh sát Xích Viêm Lang.
“Thiết Cốt Vô Ảnh Cước!”
Lý Phi cũng không ngừng lấy ra từng khối đá vừa tay từ trong nhẫn trữ vật, sau đó điên cuồng ném ra.
Ba người liên tục tung vũ kỹ, kiếm kỹ, ám khí.
Từng con Xích Viêm Lang xông lên tựa như kỵ binh trên chiến trường, hết lớp này đến lớp khác ngã xuống!
“Thu thuẫn, g·iết!” Quân Thường Tiếu ra lệnh.
“Xoát! Xoát!”
Lý Thanh Dương, Tiêu Tội Kỷ và Lý Ngọc Hoa thu hồi hàng rào phòng ngự.
Các đệ tử Thiết Cốt Phái cũng thu hồi Kiên Thiết Thuẫn, hoặc cầm Hàn Phong Kiếm, hoặc ngưng tụ Tôi Thể Quyết, từ vách núi lõm xông ra ngoài.
Đối diện với mấy trăm con Xích Viêm Lang, ánh mắt và khí thế của đệ tử Thiết Cốt Phái còn đáng sợ hơn cả chúng, giống như những con hung thú phát cuồng!
Cửa vào sơn cốc.
Hơn ba mươi tên tán tu tụ tập ở đó.
Bọn họ vẫn chưa rời đi, mà đang chờ đệ tử Thiết Cốt Phái.
Có người nghĩ đến việc phải đòi lại tiền trước, dù sao không kiếm được gì mà còn mất trắng một ngàn lượng cho Thiết Cốt Phái thì thật uổng công.
Xin lỗi nhé.
Tiền vào túi Quân Thường Tiếu rồi thì đừng hòng lấy ra.
“Kỳ quái!”
Một người nói: “Sao Thiết Cốt Phái vẫn chưa ra?”
“Có khi nào bị vây rồi không?”
“Với thực lực của bọn họ, nếu muốn trốn thì dễ như trở bàn tay ấy chứ.”
“Đông người như vậy, chắc chắn chậm chạp nên gặp nạn rồi!”
Mọi người chờ một lúc lâu mà vẫn không thấy bóng dáng Thiết Cốt Phái đâu, liền chắc mẩm rằng họ đã bị bầy Xích Viêm Lang vây khốn!
“Xích Viêm Lang bình thường cũng mạnh ngang Địa Viêm Lang Vương, vừa rồi ít nhất phải có bảy tám chục con, Thiết Cốt Phái mà bị vây thì chắc chắn thập tử nhất sinh!”
“Đừng nói là môn phái bát lưu, Tần minh chủ mà dẫn đệ tử đến đây cũng gặp họa đấy!”
“Biết thế lúc đầu ta đã không đưa cho hắn một ngàn lượng, giờ thì hay rồi, c·hết trong bầy sói, t·hi t·hể chắc chắn bị tha đi mất, tìm cũng chẳng thấy!”
Mọi người vô cùng chán nản.
Bọn họ không tiếc cho Thiết Cốt Phái, mà tiếc tiền của mình!
“Hay là chúng ta chờ thêm một lát, đợi bầy Xích Viêm Lang rút lui rồi vào xem sao, biết đâu nhặt được chút đồ còn sót lại.”
“Thiết Cốt Phái tuy không chống lại được bầy sói, nhưng trước khi c·hết chắc cũng g·iết được vài con, da lông Xích Viêm Lang giữ ấm rất tốt, mang ra chợ bán cũng được giá!”
“Không tệ, không tệ!”
Mọi người không rời khỏi sơn cốc, mà kiên nhẫn chờ đợi.
Dù sao tiền cũng đã đưa rồi, nếu không kiếm lại chút gì thì thật là thiệt thòi lớn.
Rất nhanh, nửa canh giờ trôi qua.
Một người nói: “Ta thấy chắc là được rồi đấy, chúng ta vào xem thử đi?”
“Đừng nóng vội, đừng nóng vội.”
Một võ giả thận trọng nói: “Đợi thêm nửa canh giờ nữa.”
Mọi người lại chờ thêm nửa canh giờ, sau đó cẩn thận từng li từng tí men theo đường hầm đi vào.
Đến cuối đường, họ không vội vào cốc mà dựng thẳng tai lắng nghe xem có tiếng sói tru không.
Không có tiếng động!
Gió thổi tới còn mang theo cảm giác mát lạnh.
Mọi người lập tức phán đoán bầy Xích Viêm Lang đã rút lui, vì nếu chúng còn ở đó thì gió thổi tới phải mang theo hơi nóng!
Đám tán tu đánh bạo đi vào, khi một lần nữa đặt chân vào Tử Vong Cốc, nhìn về phía vị trí vừa rồi đệ tử Thiết Cốt Phái đứng, biểu cảm trên mặt ai nấy đều cứng đờ.
Một khu vực rộng lớn như vậy.
La liệt hơn hai trăm con Xích Viêm Lang!
Hoặc bị chém ngang thân, hoặc bị oanh nát đầu, c·hết đủ kiểu chất đống!
Hơn hai mươi đệ tử Thiết Cốt Phái toàn thân nhuốm m·áu ngồi trên t·hi t·hể, người thì vung tay, người thì dùng da lông lau v·ết m·áu trên kiếm.
Nhiều Xích Viêm Lang c·hết la liệt khắp nơi, cảnh tượng vô cùng chấn động!
Hai mươi lăm đệ tử Thiết Cốt Phái không một ai c·hết, thậm chí đến bị thương cũng không, lại càng thêm chấn động!
Mắt đám tán tu trợn tròn, trong lòng nổi sóng to gió lớn!
“Xoát! Xoát!”
Đúng lúc này, đệ tử Thiết Cốt Phái đồng loạt quay đầu, nhếch miệng cười.
Khuôn mặt ai nấy đều dính đầy m·áu sói, lại thêm nụ cười quỷ dị kia, nhất thời tạo nên cảm giác như ác ma đến từ địa ngục!
Bịch bịch bịch!
Đám tán tu hoảng sợ lùi lại mấy bước, một luồng khí lạnh từ bàn chân chạy thẳng lên sống lưng!
“Chư vị.”
Quân Thường Tiếu lôi th·i t·hể Xích Viêm Lang Vương đến, một chân giẫm lên, cười nói: “Các ngươi vừa rời khỏi Tử Vong Cốc, chẳng khác nào mất tư cách rồi, còn muốn theo sau Thiết Cốt Phái nhặt nhạnh chỗ tốt sao? Mời tiếp tục nộp một ngàn lượng.”