Chương 1767 Không thể tha thứ sai
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 1767 Không thể tha thứ sai
Chương 1767: Sai lầm không thể tha thứ
Vạn Cổ Hào tăng tốc tối đa, lao đi vun vút, chẳng mấy chốc đã bỏ xa đám thủ hạ của Thiên Ma Hoàng, khiến chúng không thấy bóng dáng đâu.
Quân Thường Tiếu tạm thời chưa định đối đầu trực diện với chúng, cứ âm thầm phát triển đã, ít nhất phải bước vào Thiên Cơ cảnh mới có chút thực lực.
Nhìn lại những hình ảnh trong ảo cảnh trước khi kế thừa Hiên Viên Giới, hắn đủ để khẳng định Cô Hiên Viên mạnh hơn Cố Thiên Tinh. Đối thủ của hắn tuy chỉ là thủ hạ của Thiên Ma Hoàng, nhưng không phải là kẻ mà hắn có thể chống lại vào lúc này.
“Sao vẫn chưa có sử thi nhiệm vụ?”
Từ khi mở ra kỷ nguyên hàng không vũ trụ đến giờ, sử thi nhiệm vụ vẫn chưa hề xuất hiện, khiến cảnh giới của Quân Thường Tiếu cứ mãi kẹt tại nửa bước Thiên Cơ cảnh.
Hệ thống dù cho hắn năng lực hack, nhưng cũng có những hạn chế nhất định, ví dụ như thẻ cấp bậc chẳng hạn.
“Đến rồi đây.”
“Ngậm mồm cái mỏ của ngươi lại cho ta nhờ!”
“…”
Hệ thống im lặng.
Mặc dù hết lần này đến lần khác chứng minh mình là cái miệng độc địa, nhưng nó vẫn luôn tin chắc rằng đó chỉ là sự trùng hợp.
“Tông chủ.”
Ngụy lão truyền âm: “Hết dược liệu rồi!”
Y dược đường phụ trách việc phủ xanh Vạn Cổ Giới, các loại dược liệu được trồng điên cuồng, giờ đã cạn kho từ lâu.
“Phải nghĩ cách kiếm thêm mới được.”
Quân Thường Tiếu không chỉ cần cải thiện môi trường sinh thái, mà còn phải tìm kiếm tài liệu luyện chế Lục Vị Địa Nguyên Đan, nên hắn xem xét bản đồ tinh không, xem có vị diện nào gần đó không.
Tiếc thay, vì nằm ở rìa Thương Hải Hệ, nên xung quanh không có vị diện nào cả.
“Hả?”
Quân Thường Tiếu ngạc nhiên: “Sắp bay ra khỏi Thương Hải Hệ rồi ư?”
Thời gian này hắn bận xử lý công việc ở tông môn, Vạn Cổ Hào luôn ở trạng thái tự động lái, nên hắn không hề chú ý đến hành trình.
“Hệ Tinh hà khác có lẽ có vị diện cao đẳng.”
Quân Thường Tiếu chống cằm nói: “Có thể dùng võ đạo tư nguyên để đổi lấy dược tài.”
“Khỏi phiền phức vậy.”
Hệ thống lên tiếng: “Cứ mở khu mua sắm ra là giải quyết được vấn đề!”
“…”
Quân Thường Tiếu chỉ muốn nhổ vào mặt nó, nhưng nghĩ đến CD tháng này đã hồi phục, hắn vội vàng mở khu mua sắm hệ thống.
Vế trên: Khoái lạc khoái lạc xoát sạch số lần.
Vế dưới: Buồn rười rượi thu hồi khu mua sắm.
Hoành phi: Đến cọng lông cũng không có.
“Haizz.”
Quân Thường Tiếu lắc đầu: “Đúng là số nhọ mà.”
…
Vạn Cổ Giới.
Nhờ được nuôi dưỡng trong thiên địa thuộc tính dồi dào, mà võ giả đột phá cảnh giới gần như mỗi thời mỗi khắc.
Đặc biệt là những sinh linh từ Tinh Vẫn đại lục ban đầu, thực lực tổng thể đã từ giai đoạn Khai Mạch, bước vào giai đoạn Vũ Vương thấp nhất.
Mới chỉ tiến vào đây không mấy năm, cứ đà này, bình quân mỗi người một Vũ Đế không còn là giấc mơ.
Hơn nữa, nhờ được vị diện cao đẳng bồi bổ, trẻ sơ sinh có tư chất và thiên phú được cải thiện đáng kể, gần như cứ mỗi trăm người thì sẽ có một Thần phẩm linh căn.
Ở Tinh Vẫn đại lục trước kia, Thần phẩm linh căn hiếm như phượng mao lân giác, giờ thì sắp thành cỏ dại ven đường rồi. Có thể nói, chuyện thường dân hay đùa cợt rằng Vũ Thánh đầy đường, Vũ Đế nhiều như chó, sắp thành sự thật rồi.
Đương nhiên, ở Vạn Cổ Giới bây giờ, tư chất cao hay thấp không còn quan trọng nữa, quan trọng là làm sao tu luyện nhanh hơn, tăng cấp cảnh giới nhanh hơn.
“Con à, vợ à.”
Trong một khu dân cư của thành nào đó, một người trung niên mơ màng nói: “Vài năm nữa thôi, nhất định phải cho con trai đi tham gia khảo hạch Vạn Cổ Tông. Nếu may mắn trở thành đệ tử, tương lai nhất định sẽ thành danh!”
“Chuyện này khó lắm đó ông nó?” Mẹ đứa bé nói.
“Sao lại không thể!”
Người cha nói: “Quân tông chủ đã nói, chỉ cần đến tuổi trưởng thành, bất kể nam nữ, bất kể tư chất, đều có thể tham gia khảo hạch Vạn Cổ Tông, hoàn toàn không có ngưỡng cửa.”
Tình cảnh tương tự diễn ra ở khắp các thành trì, các gia đình. Rất nhiều người đều đặt hy vọng vào con cái, bởi vì Vạn Cổ Tông mấy ngày trước đã tuyên bố, sẽ mở sơn môn chiêu mộ đệ tử vào một tháng cố định hàng năm. Những thiếu niên thường trú tại Vạn Cổ Giới đều có thể đăng ký tham gia.
Tin tức này vừa lan ra, lập tức gây chấn động lớn.
Trong mắt thế nhân, Quân Thường Tiếu là thần thánh, tông môn của hắn là thánh địa võ học. Nếu con cái có thể tu luyện dưới trướng ngài, thì đó tuyệt đối là phúc phận tu tám đời mới có.
…
“Cha!”
Trong đình viện, một đứa bé mười hai mười ba tuổi nắm chặt nắm đấm, ánh mắt kiên định nói: “Đợi con lớn lên, nhất định sẽ đi tham gia khảo hạch Vạn Cổ Tông!”
Nó tên là Tần Lân, cha nó là Tần Hạo Nhiên.
Không sai, chính là môn chủ Hạo Khí Môn, minh chủ Bách Tông liên minh, kẻ từng đối đầu với Quân Thường Tiếu thuở ban đầu.
Những thân phận ấy đã là chuyện xưa. Giờ Tần Hạo Nhiên đã giải tán môn phái, ẩn cư ở Thanh Dương thành, sống cuộc đời không màng thế sự.
Có lẽ do tâm tính thay đổi, hơn mười năm trước ông đã có quý tử.
“Không được.”
Tần Hạo Nhiên quả quyết từ chối.
“Vì sao ạ?” Tần Lân sững sờ.
Cha luôn rất thương yêu mình, ủng hộ mình tu luyện võ đạo, thậm chí không tiếc tiền mua tài nguyên. Giờ mình có chí hướng lớn lao, cha lại phản đối!
“…”
Tần Hạo Nhiên bước tới, nói: “Cha từng phạm sai lầm.”
“Sai lầm gì ạ?”
“Phạm phải…” Tần Hạo Nhiên hơi trầm mặc, ký ức như quay về quá khứ, ông nói: “Sai lầm không thể tha thứ.”
Từ khi có trí nhớ đến giờ, Tần Lân chưa từng thấy cha mình có vẻ mặt đau khổ như vậy, nên cậu nghe lời không hỏi thêm.
…
“Tiểu Lân!”
Buổi chiều, có tiếng gọi từ bên ngoài tường: “Khi nào ra vậy?”
“Vèo!”
Tần Lân lặng lẽ rời khỏi phòng, sau đó trèo tường ra ngoài, nhỏ giọng nói: “Nhỏ tiếng thôi, cha ta đang ngủ trưa đấy.”
“Hắc hắc.”
Bạn cậu gãi đầu: “Quên mất, quên mất.”
“Đi thôi.”
Tần Lân nói: “Hôm nay chúng ta ra ngoại ô chơi, xem có gặp yêu thú không.”
“Được!”
Hai đứa bạn nhỏ thẳng tiến ra ngoài Thanh Dương thành.
(Chú thích: Sinh linh Tinh Vẫn đại lục đã di chuyển đến hết, tên thành trì phần lớn vẫn dùng như trước.)
“Lão gia.”
Trong thư phòng, quản gia đến báo: “Công tử lại bỏ nhà ra ngoài rồi.”
“Haizz.”
Tần Hạo Nhiên thở dài: “Thằng bé này càng ngày càng gan dạ.”
“Theo lão nô thấy,” quản gia nói: “Công tử có thiên tư bất phàm, cần phải được ra ngoài xông xáo, chứ không phải cả ngày bị giam trong nhà.”
“Ta không mong nó ra ngoài xông xáo sao?” Tần Hạo Nhiên khổ sở nói: “Nhưng dù sao ta từng có ân oán với Quân tông chủ…”
Ông không cho con trai tham gia khảo hạch Vạn Cổ Tông, không phải vì căm hận Quân Thường Tiếu, mà vì ông từng đắc tội với ngài, thực sự không còn mặt mũi nào mà đến, lại sợ… bị từ chối thẳng thừng.
Quản gia nói: “Quân tông chủ chắc không phải là người hay để bụng chứ ạ?”
Câu nói này nghe thật nực cười.
Thật ra Cẩu Thặng không phải người để bụng, bởi vì có thù thì hắn trả liền, trừ phi thực lực và hậu trường của đối phương quá mạnh.
“Không hay rồi!”
Chẳng bao lâu sau, một gia nhân từ bên ngoài chạy vào, hấp tấp nói: “Thiếu gia đánh nhau với công tử Ngả gia ở ngoài thành!”
“Cái gì?!”
Tần Hạo Nhiên vội vàng đứng dậy rời khỏi phủ đệ.
Khi ông đuổi đến ngoài thành, liền thấy con trai mình bị mấy đứa trẻ trạc tuổi đè xuống đất, đứa đấm đứa đá túi bụi, miệng còn chửi rủa: “Cha mày là lão già khốn kiếp, mày cũng là thằng nhóc khốn nạn!”
“Dừng tay!”
Lúc này, một giọng nói lớn vang lên.
Ngả Thượng Khắc từ trong thành bay ra, đáp xuống trước mặt mấy đứa trẻ, một tay túm lấy mỗi bên một đứa, giận dữ nói: “Hai đứa hỗn đản các ngươi, vô pháp vô thiên, dám đánh người ở ngoài đường!”
Hai công tử Ngả gia bị khống chế không phục, nói: “Tam gia, Tần Hạo Nhiên trước kia từng ức hiếp Quân tông chủ, giờ chúng ta ức hiếp con trai hắn có gì sai!”
Ngả Thượng Khắc nói: “Chuyện của người lớn, chưa đến lượt các ngươi xen vào, cút về nhà hết cho ta.”
Nói xong, ông nhìn về phía Tần Hạo Nhiên, nói: “Trẻ con nói năng bậy bạ, Tần minh chủ đừng để bụng.”
“Ta sớm đã không còn là minh chủ gì nữa, không dám nhận xưng hô của Ngả trưởng lão.” Tần Hạo Nhiên nói năng bình thản, dường như không hề để ý đến việc bị đám trẻ xúc phạm.
Sự thật thì sao?
Trong lòng ông đau đớn như dao cắt.
“Xin cáo từ.”
Ngả Thượng Khắc dẫn hai đứa cháu ba đời dòng chính trở về nội thành, trên đường không quên quở trách chúng.
“Tiểu Lân!”
Bạn bè chạy tới, vừa muốn đỡ Tần Lân dậy thì bị cậu đẩy mạnh ra.
Cậu lảo đảo đứng dậy, nhìn cha mình với ánh mắt phức tạp, nói: “Vì năm xưa cha đắc tội với Quân tông chủ, nên mới không cho con tham gia khảo hạch Vạn Cổ Tông sao ạ?”
“…” Tần Hạo Nhiên im lặng.
“Thảo nào cha cứ không cho con ra ngoài, hóa ra là không muốn con biết cha từng làm chuyện sai trái…” Tần Lân không thể kìm nén được nữa, cậu khóc lớn: “Mọi người đều biết chuyện, chỉ có mình con là mù mờ!”
“Con trai, cha…”
Tần Hạo Nhiên vừa mở miệng, Tần Lân liền quay người bỏ chạy.
Khi bị hai đứa cháu của Ngả gia ức hiếp, Tần Lân đã lờ mờ hiểu ra nguyên do từ miệng chúng, và biết rằng cha mình đã gây không ít khó dễ cho Vạn Cổ Tông thuở ban đầu.
Hồi tưởng lại ánh mắt phẫn nộ, oán hận mà con trai vừa nhìn mình, Tần Hạo Nhiên ôm ngực, lòng ông nhói đau, còn đau khổ hơn gấp trăm lần so với việc bị đám trẻ sỉ nhục.
Con trai… tất cả là tại cha.
Nếu con hận ta vì chuyện này, ta cũng không trách con.