Chương 1681 Đại tướng quân
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 1681 Đại tướng quân
Chương 1681: Đại tướng quân
Gió thổi mạnh cũng chẳng thể lay động được chút tro bụi bám trên áo dài, lại càng không thể thổi bay lớp dịch dung trên mặt nạ. Vậy mà nó vẫn rơi xuống, hiển nhiên, Quân Thường Tiếu cố tình diễn kịch!
Thấy cảnh đế cung tiêu điều như vậy, Cẩu Thặng bỗng thấy động lòng trắc ẩn.
Nhưng biết làm sao.
Chẳng có lý do gì chính đáng cả.
Dù sao thì hình tượng hắn xây dựng là một kẻ thấy tiền sáng mắt, nếu tự dưng đi giúp một nữ nhân, chắc chắn sẽ bị chụp cho cái mũ “trọng sắc khinh tài”.
Làm nam nhân thật khó.
Làm nhân vật chính trong truyện còn khó hơn.
Ngay lúc Quân Thường Tiếu đang xoắn xuýt, hắn nhìn thấy bức họa thôi diễn, lập tức ý thức được, việc mình đến Xích Ngục Giới quả thật là định mệnh. Đã vậy, thì làm một lần Cứu Thế Chủ vậy, dù sao việc này hắn cũng quen rồi.
Giúp thì giúp thôi.
Nhưng hình tượng thì không thể vứt bỏ.
Sau khi thành công nhất định phải có lợi lộc.
Quả thật là vậy.
Thương Lan đế quốc hiện tại nghèo rớt mồng tơi, lời Du Phi Nhã nói muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, có lẽ chỉ là kế tạm thời. Nhưng nếu giúp nàng thống nhất các vương quốc, còn lo gì thiếu tiền bạc, tài nguyên nữa chứ?
Hệ thống từ góc độ của mình giải thích thêm một cách hợp lý: “Ký chủ luôn giữ vững phòng tuyến cuối cùng, không dám cướp bóc. Bây giờ công chúa quỳ xuống cầu xin, vừa hay cho ngươi một cái cớ để vơ vét của cải.”
“Cút!”
Quân Thường Tiếu mắng.
Hệ thống trở lại chuyện chính: “Liệt kê hết những đại sự sẽ xảy ra vạn năm sau, chẳng lẽ người lưu lại bức họa thôi diễn này có thể tiên đoán tương lai?”
“Chắc chắn.”
Quân Thường Tiếu nói: “Quá khó tin.”
Từ những dòng chữ trên bức họa, rõ ràng có thể thấy nó đang nói về mình, thời gian, địa điểm tính toán chính xác không sai. Người này hoặc là cao nhân thực lực cường hãn vô song, phụ tá tổ tiên Thương Lan đế quốc dựng nên sự nghiệp lớn, hoặc là… đến từ tương lai xuyên không.
“Quân tiên sinh!”
Nghe được câu trả lời chắc chắn, Du Phi Nhã mừng rỡ khôn xiết, nói: “Hai vương quốc lân cận vẫn còn kính nể Thương Lan đế quốc, tiên sinh có thể đến đó chữa bệnh, khuyên họ hợp tác, sau đó từng bước đánh tan những kẻ khác.”
“…”
Quân Thường Tiếu cạn lời.
Nữ nhân này thật sự nghĩ rằng chỉ dựa vào việc chữa bệnh là có thể cứu nước sao?
Thật trẻ người non dạ.
“Công chúa,” Quân Thường Tiếu xoay người lại, nói: “Bổn tọa đã quyết định giúp ngươi, thì không cần phiền phức như vậy.”
“Quân tiên sinh, ngài…”
Thấy hắn thay đổi dung mạo trẻ trung hơn, vẻ mặt Du Phi Nhã dần trở nên ngây ngốc.
Haizz.
Quả nhiên không nên để lộ vẻ đẹp trai của mình ra ngoài.
Đúng lúc này, Du Phi Nhã lắp bắp nói: “Tóc lệch rồi!”
Lúc trước ở Vạn Cổ Tông đối chiến với các tông chủ Thập Đại Tiên Tông, chứng rụng tóc tái phát, cho nên từ khi rời khỏi thượng giới, Quân Thường Tiếu luôn mang theo tóc giả Ma Cải. Vừa rồi hắn run rẩy làm rơi áo dài, lại nhào bột quá mạnh, khiến cho kiểu tóc có chút lộn xộn.
“Công chúa!”
Xa tướng quân vội vã chạy đến, chẳng quan tâm đến sự có mặt của Quân Thường Tiếu, ánh mắt giận dữ bẩm báo: “Các vương quốc lại phái người đến!”
“Sao lại đến nữa?” Du Phi Nhã khẽ nhíu mày liễu.
Những vương quốc này luôn dòm ngó hoàng thất, gần như cứ vài bữa lại đến quấy rối một chút, nàng đã quen từ lâu.
Quân Thường Tiếu nói: “Bọn họ hẳn là tìm đến Quân mỗ.”
“Sao tiên sinh biết?”
“Rất đơn giản, ai cũng biết Quân mỗ có thể chữa trị bệnh hỏa độc nan y. Với tình cảnh của công chúa hiện tại, lẽ nào các vương quốc kia không có tai mắt ở Tôn Vũ Thành sao?”
“Tiên sinh nói phải.”
Việc Du Phi Nhã có thể nhanh chóng rời khỏi đế đô, hoàn toàn là do tin vào lời tiên đoán trên bức họa thôi diễn, vì vậy nàng luôn để ý đến Tôn Vũ Thành. Đến nỗi, Vương thành chủ cũng là một trong số ít người trung thành với hoàng thất.
…
Hoàng cung đại điện.
Dùng thành ngữ để hình dung, thì đây chính là “nhà chỉ có bốn bức tường”.
Sứ thần các vương quốc đứng hai bên với dáng vẻ nghênh ngang tự đắc, ai nấy đều ưỡn ngực ngẩng cao đầu, hận không thể vác mặt lên trời.
Những năm gần đây, Xích Ngục Giới đại chiến tiểu chiến liên miên, các vương quốc tranh giành lẫn nhau, cho nên đám đại biểu này đương nhiên nhìn nhau không vừa mắt.
“Chư vị.”
Du Phi Nhã bước ra từ cửa hông, ngồi lên Đế Tọa, nơi chỉ có phụ hoàng mới có tư cách ngồi.
Hành động này lập tức khiến ánh mắt các sứ thần lộ vẻ hoảng hốt.
“Công chúa!”
Một người lạnh nhạt nói: “Đế vị từ xưa đến nay chỉ dành cho người đứng đầu đế quốc, ngài ngồi lên e là không hợp lẽ phải?”
Lời này còn coi như uyển chuyển, một sứ thần khác bên cạnh cười khẩy: “Chẳng lẽ công chúa đại nhân muốn mưu quyền soán vị, thay ngôi đổi chủ sao?”
“Đế vương bị các ngươi, lũ tặc thần, giam cầm bên ngoài. Nước không thể một ngày không có vua, công chúa có huyết mạch hoàng tộc, sao lại không có tư cách ngồi trên cửu ngũ bảo tọa?”
“Ai?”
Mọi người đồng loạt quay người lại, chỉ thấy một nam tử bạch y tuổi chừng hai mươi bước vào đại điện. Hắn tựa người vào cửa, nở một nụ cười đểu cáng.
Vốn còn có chút bối rối, nhưng khi Du Phi Nhã thấy Quân Thường Tiếu xuất hiện, tâm trạng bất an của nàng liền trở nên bình tĩnh.
Ngồi lên chỗ của phụ hoàng là đề nghị của Quân Thường Tiếu. Muốn cứu đế quốc khỏi suy vong, vực dậy hoàng thất, cách đơn giản nhất là lập tân quân, mời các đương gia của các vương quốc đến rồi hỏi họ có phục hay không?
Dùng thủ đoạn chữa trị để lung lạc vương công quý tộc, không nói là có thành công hay không, nhưng chắc chắn sẽ vô cùng phiền phức, cho nên Cẩu Thặng không có thời gian để lằng nhằng.
Hiện tại, cứ làm sao đơn giản thô bạo nhất thì làm.
Kẻ nào không phục, tất cả phải ngoan ngoãn nghe lời.
“Tiểu tử!” Một sứ thần lạnh giọng quát: “Ngươi là ai?”
“Bước.”
Quân Thường Tiếu đi thẳng đến trước ngai vàng, tiện tay kéo một chiếc ghế ra, ngồi bên cạnh Du Phi Nhã, vắt chéo chân, hai tay đan vào nhau, tùy ý gác lên, nói: “Đại tướng quân của Thương Lan đế quốc, Quân Thường Tiếu đây!”
Đại tướng quân?
Một sứ thần cười khẩy: “Thương Lan đế quốc ta thành lập vạn năm, từ trước đến nay chưa từng có chức đại tướng quân.”
“Trước kia không có.”
Du Phi Nhã nói: “Hiện tại thì có.”
Nói xong, nàng lấy truyền quốc ngọc tỷ mà phụ hoàng giao cho từ trong không gian giới chỉ, trang nghiêm tuyên bố: “Ta, với danh nghĩa chủ nhân của Thương Lan đế quốc, tuyên bố, từ nay Quân Thường Tiếu đảm nhiệm chức đại tướng quân của Thương Lan đế quốc!”
“Vèo!”
Quân Thường Tiếu vội vàng bước xuống, chắp tay nói: “Đa tạ bệ hạ!”
Bệ hạ?
Nữ nhân này dám tự mình đăng cơ xưng đế?
“Ha ha ha!”
Sứ thần một nước nào đó cười lớn: “Một nữ nhân không binh không tướng, cũng dám mưu toan soán vị xưng đế, xem ra hỏa độc đã ăn sâu vào não, khiến đầu óc cháy rụi rồi!”
“Đại… đại… đại nhân…” Đúng lúc này, mấy tên lính lảo đảo chạy vào, với giọng điệu kinh hoàng nói: “Trên… trên trời có… có quái vật…”
“Quái vật?”
Mọi người ngơ ngác, sau đó ào ào đi ra khỏi đại điện.
Và khi ngẩng đầu lên, vẻ mặt họ dần trở nên ngây dại, mãi cho đến khi cứng đờ.
Họ thấy gì vậy?
Họ thấy không gian trên bầu trời dần vặn vẹo, dường như bị một loại sức mạnh khủng bố xé rách, sau đó chậm rãi hiện ra hơn mười chiến thuyền khổng lồ, thanh thế to lớn, rung động cả bầu trời, rung chuyển cả núi sông.
“Két!”
“Két!”
Các khoang nhỏ trên chiến thuyền mở ra, từng đạo lưu quang cực tốc bay xuống, cuối cùng chỉnh tề đáp xuống hoàng cung, bày ra 200 nghìn binh lính Ma Vọng tộc mặc trang bị tinh xảo, cao lớn vạm vỡ.
Các sứ thần hoàn toàn trợn mắt há mồm.
Ngay cả Du Phi Nhã cũng ngây người.
“Vèo!”
Hai trăm nghìn binh lính Ma Vọng tộc đồng loạt hành quân lễ cao nhất, hô lớn: “Tham kiến bệ hạ!”
“Tham kiến đại tướng quân!”
Âm thanh vang vọng, xuyên thủng hư không, rung động sâu sắc Du Phi Nhã và các sứ thần.
“Vèo!”
Quân Thường Tiếu bay ra ngoài, đứng trước đại quân, khoác lên mình chiến giáp, ôm quyền nói: “Mạt tướng Quân Thường Tiếu, nguyện vì Thương Lan đế quốc xông pha khói lửa!”
Hắn không phải đang khoe mẽ.
Hắn là đang giúp Du Phi Nhã khoe mẽ.