Chương 1623 Tông chủ hắn rốt cục khai khiếu!
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 1623 Tông chủ hắn rốt cục khai khiếu!
Chương 1623: Tông chủ rốt cục đã khai khiếu!
Chương 1623: Tông chủ rốt cục đã khai khiếu!
Cực Đạo động phủ.
Những quân cờ đen trắng vương vãi khắp nơi trên mặt đất.
“Lão gia hỏa.”
Kỳ Dã Chân Nhân thoăn thoắt dọn dẹp bàn cờ, sau đó lấy ra bộ quân cờ mới, nói: “Từ sau khi trải qua chuyện Tinh Linh giới xâm lấn, ta thấy ngươi ngày nào cũng vui vẻ phơi phới.”
Động tác thuần thục, chuẩn bị đâu vào đấy.
Không sai.
Hai người đánh cờ đến giữa chừng, thấy tình hình không ổn liền lật bàn!
“Ha ha!”
Thông Cổ Chân Nhân cười lớn.
Quả thật, từ sau đại kiếp, tâm cảnh của hắn vững vàng hơn nhiều, không còn vô duyên vô cớ cảm thấy điềm xấu nữa.
Nguyên nhân là vì Quân Thường Tiếu đã có chỗ dựa vững chắc hơn, có thực lực mạnh hơn, sau này dù có làm loạn ở thượng giới, hắn – thân là sư tôn cũng không cần đi gánh tội thay.
Nói đi cũng phải nói lại.
Nếu Cẩu Thặng lần này đi náo loạn Giới Đường mà không có hai tộc kia chống lưng, Thông Cổ Chân Nhân giờ này chắc đã cuống cuồng như gà mắc tóc rồi, tuyệt đối không còn tâm trạng ngồi đây mà đánh cờ đâu.
…
Ống kính chuyển tới Giới Sơn.
Toàn bộ Tam Công Cửu Khanh của Thạch Tượng Tộc đều vận hết tu vi, cường giả Long Tộc thì biến ảo bản thể, lơ lửng trên không trung, vô hình tạo ra áp lực cực lớn.
Cảnh tượng này…
Tiên Tông có cảm động không?
Quân Thường Tiếu ngồi ở mũi thuyền, lặng lẽ chờ đợi đối phương trả lời.
Nếu đối phương cứ khăng khăng không chịu thả Bách Lý Thiên Sầu, hắn chắc chắn sẽ hạ lệnh, san bằng cái Giới Đường này.
Vì đệ tử, Cẩu Thặng có thể làm ra vô số chuyện khó tin, huống chi Bách Lý Thiên Sầu còn là người có thể giúp Hoa Hồng kéo dài tuổi thọ.
“Đáng giận!”
Trưởng lão Lăng Thiên Tiên Tông tức giận nghiến răng.
“Mau trả lời đi.”
Quân Thường Tiếu thản nhiên nói: “Bổn tọa kiên nhẫn có hạn.”
Thế mới nói, không thể để cái tên này vênh váo được, nếu không thì thật quá đáng ghét.
“Được!”
Sau khi cân nhắc thiệt hơn, trưởng lão Lăng Thiên Tiên Tông khó khăn nói: “Cho phép nộp tiền bảo lãnh!”
Hóa ra cũng biết sợ sao?
Hóa ra là sợ thật.
Chủ yếu là do vừa trải qua trận xâm lăng của Tinh Linh Giới, thập đại tiên tông còn chưa kịp hồi phục, nếu hôm nay đối đầu với Quân Thường Tiếu, chẳng khác nào tuyên chiến với hai đại tộc quần.
Thôi vậy.
Nhẫn một chút càng nghĩ càng tức, lùi một bước càng nghĩ càng thiệt.
Vì sự an bình của thiên hạ thương sinh, đành giao Bách Lý Thiên Sầu ra vậy.
Dù sao Lăng Thiên Tiên Tông cũng sĩ diện, nên không nói thẳng là nhận thua, mà chỉ thỏa hiệp bằng cách cho nộp tiền bảo lãnh, coi như là tự tìm cho mình một lối thoát.
“Ai.”
Quân Thường Tiếu lắc đầu: “Cần gì chứ?”
…
Tội Thành.
Một tiểu thế giới tương tự như thành trì, nhưng lại tương đối độc lập.
Nơi này diện tích không lớn lắm, bốn phía bố trí đủ loại trận pháp phòng ngự, có thể ví như tường đồng vách sắt.
“Xoạt!”
“Xoạt!”
Từ cửa ra vào vang lên tiếng vật kim loại ma sát.
Một tù nhân đầu tóc rối bời, không thấy rõ mặt mũi, lê từng bước nặng nề với xiềng xích nơi cổ chân tiến đến.
“Ra ngoài đi.”
Trưởng ngục từ tốn nói.
“Ồ.”
Tù phạm ngẩng đầu, lộ ra ánh mắt thâm thúy, giọng điệu giễu cợt: “Hết hạn tù còn cả ngàn năm, sao lại thả ta sớm như vậy?”
“Có người nộp tiền bảo lãnh cho ngươi.”
“Ai?”
“Đừng nói nhảm, mau đi ra.”
Tù phạm im lặng, chậm rãi bước về phía trận truyền tống. Trước khi đi, hắn vén mái tóc rối bời che mặt, khóe miệng nở một nụ cười, nói: “Trước khi đi cho ngươi một lời khuyên, trong ba ngày tới đừng ăn thịt, nếu không…”
“Hưu ——”
Lời còn chưa dứt, người đã tan biến vào hư không.
Sắc mặt trưởng ngục thay đổi, vội vàng kiểm tra thân thể, xác định không có vấn đề gì mới nói: “Tên này đang hù dọa ta sao?”
“Đại nhân.”
Thủ hạ khẽ nói: “Y thuật của gã này tà môn lắm, không thể không tin!”
…
Bên ngoài Giới Sơn.
Trong trận pháp, lưu quang lấp lóe, một nam tử tóc tai bù xù đột ngột xuất hiện, khẽ ngẩng đầu hít một hơi không khí trong lành, cảm khái: “Thật là một mùi vị khiến người ta hoài niệm.”
“Xoát!”
Vừa dứt lời, hắn lập tức bị ai đó túm lấy cổ áo, lảo đảo theo sau.
Ai vậy?
Quân Thường Tiếu!
Hắn đã ngồi xổm ở điểm truyền tống này cả buổi, hôm nay thấy chính chủ, đương nhiên phải nhanh chóng kéo về Vạn Cổ Tông để chữa bệnh cho Hoa Hồng.
“Chờ… Chờ chút… Giày ta rơi rồi!”
…
Bách Lý Thiên Sầu.
Một trong Tam Đại Diệt Ma Sư.
Người này không có linh chủng đặc biệt, nhưng lại có y thuật độc đáo.
Năm xưa vì truy bắt kẻ phản bội bỏ trốn mà vô tình hủy diệt một thành trì, bị Giới Đường phán mấy ngàn năm, giam giữ tại Tội Thành.
Hôm nay.
Không chỉ được ra ngục, còn được đưa tới Vạn Cổ Tông.
Nếu phải miêu tả tâm trạng của hắn lúc này, thì chỉ có thể nói là cả một quá trình ngơ ngác như nai vàng.
“Tình huống là sao?”
Được an trí trong một đình viện riêng biệt, Bách Lý Thiên Sầu nhìn về phía Liễu Ti Nam và Công Tôn Hầu, với tư cách là đồng nghiệp cũ, bọn họ chắc chắn nhận ra nhau.
“Chẳng phải ngươi có chút bản lĩnh xem bệnh hay sao? Tông chủ nhà ta mời ngươi đến đương nhiên là để chữa bệnh rồi.”
“Tông chủ nhà ngươi?”
Bách Lý Thiên Sầu kinh ngạc: “Hai người các ngươi vốn thích tự do tự tại lại gia nhập tông môn?”
“Không sai.”
Liễu Ti Nam và Công Tôn Hầu đồng thanh.
Trước kia, bọn họ chắc chắn khinh thường việc gia nhập bất kỳ thế lực nào, còn bây giờ… Ai chà chà, thơm thật!
“Chậc chậc.”
Bách Lý Thiên Sầu nói: “Rốt cuộc là tông môn như thế nào mà có thể khiến hai người các ngươi động lòng vậy?”
“Vạn Cổ Tông.”
Quân Thường Tiếu từ bên ngoài bước vào, sau đó nhảy lên ghế ngồi, khoanh chân lại, tựa như đang tán gẫu: “Chỉ cần ngươi có thể giúp nàng khôi phục dung nhan, bổn tọa sẽ không bạc đãi ngươi.”
“Ngươi là?”
“Tông chủ nhà ta.”
“Phốc ha ha ha ha!”
Bách Lý Thiên Sầu đột nhiên cười phá lên, nước mắt tuôn ra, nói: “Tông chủ mà lại là một đứa trẻ con à, không được… buồn cười quá… Ha ha ha…”
“…”
Quân Thường Tiếu nhíu mày.
Thật muốn tống hắn vào Thiên Nguyên Trấn Ngục Tháp, cho tổ ba người trong ngục thêm một trò tiêu khiển.
“Xin lỗi.”
Bách Lý Thiên Sầu từ trạng thái cười nghiêng ngả bỗng chốc trở lại vẻ nghiêm túc, nói: “Từ khi bị phán tội, ta đã thề sẽ không chữa bệnh cho ai nữa, các ngươi nên mời người khác thì hơn…”
Lời còn chưa dứt, hắn đã bị nhấc bổng lên.
“Làm gì?”
“Đưa ngươi về Tội Thành.”
“Đừng đừng đừng! Ta vừa mới lấy lại tự do mà!”
“Bảo lãnh ngươi ra khỏi ngục cũng là để ngươi chữa bệnh, đã rửa tay gác kiếm rồi thì ngoan ngoãn trở về ngồi tù cho hết.”
“Ta chữa! Ta chữa!”
Bách Lý Thiên Sầu vốn định làm giá, nhưng Quân Thường Tiếu không để hắn giở trò, vì tự do, hắn chỉ có thể phối hợp.
…
“Xoát!”
Trong phòng trị liệu Y Dược Đường, Bách Lý Thiên Sầu khoác lên mình chiếc áo blouse trắng tinh khôi, mái tóc rối bù cũng được chải chuốt gọn gàng, trông rạng rỡ lạ thường.
“Chuyên nghiệp!”
Tôn Bất Không thầm kinh ngạc.
Với tư cách là đệ tử giỏi nhất về y thuật trong tông môn, hắn chỉ cần liếc mắt là nhận ra Bách Lý Thiên Sầu chắc chắn là một cao thủ kỳ hoàng!
Hoa Hồng tiến đến.
Dung mạo nàng tuy tiều tụy, nhưng dù sao cũng có nền tảng tốt, không phải loại như lão Châu Hoàng, gần đất xa trời.
“Quân tông chủ.”
Bách Lý Thiên Sầu quan sát một hồi rồi nói: “Dung mạo phu nhân suy yếu, e rằng không phải do bệnh tật gây ra.”
“Không sai.”
Quân Thường Tiếu kể lại chi tiết mọi chuyện đã xảy ra.
Bách Lý Thiên Sầu vuốt cằm nói: “Khó trách lại già yếu như vậy, thì ra là đã hiến tế đại lượng tuổi thọ cho Sinh Mệnh Uyên.”
“Vậy có cách cứu chữa không?” Quân Thường Tiếu hỏi.
“Xin lỗi.”
Bách Lý Thiên Sầu nói: “Bệnh của phu nhân là do tiêu hao thọ nguyên mà thành, y thuật hoặc đan dược thông thường căn bản không thể khôi phục, trừ phi… đột phá một đại cảnh giới, thu hoạch được nhiều thọ nguyên hơn để bù đắp.”
Quân Thường Tiếu liếc mắt.
Cách này hắn chẳng lẽ không biết, nhưng từ Tầm Chân Cảnh bước vào Thiên Cơ Cảnh khó khăn đến mức nào chứ!
“Đương nhiên.”
Bách Lý Thiên Sầu nói: “Ta có một phương thuốc cổ truyền, có thể trị liệu cho phu nhân.”
“Phương thuốc cổ truyền gì?”
“Phương thuốc này ta vô tình có được trong lúc du lịch thiên hạ, trên đó chỉ ghi công hiệu chứ không có tên, nên ta tạm gọi nó là Thối Hồn Bổ Thọ Đan.”
Liễu Ti Nam và Công Tôn Hầu im lặng.
Giờ mới đặt tên, nể trọng đấy!
Quân Thường Tiếu lập tức nói: “Cần dược liệu gì, bổn tọa sẽ cho người đi tìm ngay.”
“Dược liệu thì ngược lại rất phổ thông, không cần tốn công tìm kiếm, có điều…” Sắc mặt Bách Lý Thiên Sầu nghiêm túc: “Cần phải có người hiến tế một phần linh hồn của mình để làm dược dẫn, mà nhất định phải cường đại dị thường mới phù hợp tiêu chuẩn luyện chế.”
“Ta đến!”
“Ta đến!”
Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ tranh nhau chen lấn.
Sư nương vì để mọi người trở nên mạnh mẽ mà hiến tế đại lượng thọ nguyên, hôm nay bọn họ dùng linh hồn làm dược dẫn cũng là chuyện đương nhiên.
Ngay lúc này, Quân Thường Tiếu nắm chặt tay nhỏ, gầm lên một tiếng kinh người: “Nàng là vợ ta, đương nhiên phải dùng linh hồn của ta để làm dược dẫn, các ngươi mát mẻ ở đâu thì về đó đi!”
“Đúng thế!”
“Có lý!”
“Đi, chúng ta đi tu luyện!”
Đám đệ tử nhanh như chớp biến mất khỏi Y Dược Đường.
Bất quá, trên đường đi ai nấy đều thầm buồn bực, tông chủ vậy mà lần đầu tiên thừa nhận Hoa Hồng là vợ mình!
“Thương thiên tại thượng.”
Đứng bên ngoài đình viện, Ngụy lão ngẩng đầu, bi tráng nói: “Tông chủ rốt cục đã khai khiếu!”