Chương 1618 Sinh mệnh uyên
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 1618 Sinh mệnh uyên
Chương 1618: Sinh Mệnh Uyên
Chương 1618: Sinh Mệnh Uyên
Dựa theo nhiệm vụ sử thi vừa xuất hiện, Quân Thường Tiếu buộc phải tăng cường thực lực cho Vạn Cổ Tông, không thể lười biếng thêm nữa.
Hai năm.
Thời gian không tính là quá dài,
Nhưng để đạt được yêu cầu nhiệm vụ thì khẳng định không dễ dàng.
“Liễu trưởng lão.”
Quân Thường Tiếu hỏi: “Nếu ta cung cấp đầy đủ tài nguyên võ đạo, ngươi cần bao lâu để đạt tới Thượng Vị Tầm Chân Cảnh?”
“Chắc khoảng 2000 năm.”
“…”
Quân Thường Tiếu suýt chút nữa ngã khỏi ghế.
Hai năm so với hai ngàn năm, chênh lệch này… thật không biết bao nhiêu lần!
Hắn lại hỏi Công Tôn Hầu, câu trả lời vẫn là mấy ngàn năm, Cẩu Thặng thất vọng gục mặt xuống bàn, bi thương nói: “Ta thật khó khăn quá…”
Còn năm tên Trung Vị Tầm Chân Cảnh, mười tên Hạ Vị Tầm Chân Cảnh nữa chứ.
“Đừng nản chí.”
Hệ thống lên tiếng: “Chỉ cần tư tưởng không suy giảm thì sẽ tìm ra được cách!”
“Không tệ.”
Quân Thường Tiếu ngẩng đầu: “Ta có thể chiêu mộ cường giả bên ngoài mà!”
Dựa vào bồi dưỡng thì hai năm không thể làm được, nhưng lôi kéo cường giả Tầm Chân Cảnh cao cấp gia nhập, trực tiếp bổ nhiệm làm trưởng lão chẳng phải sẽ giải quyết được vấn đề sao?
Hệ thống im lặng: “Ngươi đang gian lận đấy.”
Có ý tưởng rồi, Quân Thường Tiếu bắt đầu cân nhắc chiêu mộ ai.
Người đầu tiên hắn nghĩ đến đương nhiên là Thông Cổ Chân Nhân và nhóm bạn hữu.
Nếu chiêu mộ được hết bọn họ thì không chỉ đạt chỉ tiêu mà còn vượt mức, chắc chắn độ hoàn thành sẽ phá ngàn phần trăm!
“Cơ hội!”
Mắt Quân Thường Tiếu sáng lên: “Cơ hội tốt để nhảy lớp!”
Trưởng lão có thể chiêu mộ, đệ tử cũng có thể, đến lúc đó nhiệm vụ sử thi vượt mức hoàn thành, biết đâu hắn sẽ một bước lên thẳng Thiên Cơ Cảnh từ Hạ Vị Tầm Chân Cảnh!
“Ký chủ nằm mơ giữa ban ngày à!”
Hệ thống tuy bị vả mặt vô số lần nhưng lần này tự tin hơn bao giờ hết, vì nó không tin Quân Thường Tiếu dám để Cẩu Thặng từ bước thứ hai nhảy thẳng lên bước thứ ba, treo… kiểu này thì đúng là phát rồ!
…
Nhiệm vụ sử thi xuất hiện cho thấy Quân Thường Tiếu đã đạt đến giới hạn.
Tiếp tục tu luyện cũng không tiến bộ thêm được nữa, nên hắn từ bỏ việc tu luyện, nhanh chóng lên đường đến Cực Đạo động phủ lôi kéo sư tôn nhập bọn.
“Không đồng ý!”
Biết rõ ý đồ của hắn, Thông Cổ Chân Nhân lắc đầu: “Vi sư không màng danh lợi, không muốn gia nhập tông môn.”
“Sư tôn…”
“Không cần nhiều lời.”
Những cường giả như Thông Cổ Chân Nhân luôn thích tự do tự tại, thích thú vui đánh cờ, đương nhiên sẽ không gia nhập tông môn, vì đó là một loại xiềng xích vô hình.
“Vậy được.”
Quân Thường Tiếu ủ rũ rời đi.
Sư tôn không đồng ý, vậy còn đám người Phiêu Miểu Thất Hiền thì sao?
Để thuyết phục bọn họ, Cẩu Thặng mang theo vô số quà tặng, lại dùng tài ăn nói thuyết phục, cuối cùng cũng chiêu mộ được một vị Thượng Vị Tầm Chân Cảnh, nhưng sau khi hoàn thành thủ tục, chỉ tiêu nhiệm vụ sử thi… không hề tăng lên.
“Ha ha ha!”
Hệ thống nhịn không được cười lớn.
“Khốn kiếp!”
Quân Thường Tiếu chửi thầm.
Vốn tưởng có thể dùng BUG để vượt qua nhiệm vụ, ai ngờ lại không thành.
“Tiền bối.”
“Bây giờ ngươi đã khôi phục tự do.”
Quân Thường Tiếu vừa trục xuất một người trong Phiêu Miểu Thất Hiền ra khỏi tông môn, một mình buồn bã ngồi trên đại điện.
“Gặp phiền phức à?”
Hoa Hồng nhảy lên, ngồi xuống bên cạnh hắn.
“Xem như vậy đi.”
Quân Thường Tiếu chán nản.
Những năm qua làm rất nhiều nhiệm vụ sử thi, có cái dễ, có cái khó, nhưng chỉ có lần này là địa ngục hình thức.
Thực ra hắn có lòng tin giúp cao tầng tăng lên, nhưng thời gian hai năm quá ngắn.
“Ta đi theo Công Tôn tiền bối tu hành, gặp phải phiền phức cũng không nhỏ hơn phu quân đâu.” Hoa Hồng nói: “Cuối cùng chẳng phải ta cũng vượt qua được đó sao.”
Nàng và Quân Thường Tiếu chỉ có danh nghĩa phu thê, nên vẫn luôn gọi Công Tôn Nhược Ly là tiền bối.
“Đúng!”
Quân Thường Tiếu chợt bừng tỉnh: “Ngươi tu luyện thế nào rồi?”
Khi Hoa Hồng đi theo Công Tôn Nhược Ly, cảnh giới chỉ mới Chuyển Đan Cảnh, vậy mà chỉ hơn một năm đã đột phá Hạ Vị Tầm Chân Cảnh, tốc độ này còn nhanh hơn cả hack!
“Công Tôn tiền bối đưa ta đến một cấm địa.”
“Cấm địa gì?”
“Sinh Mệnh Uyên.”
“Sinh Mệnh Uyên?”
Quân Thường Tiếu chưa từng nghe đến cái tên này.
Hoa Hồng giải thích: “Bên trong có thiên địa thuộc tính và thiên địa pháp tắc nồng đậm, có thể tùy ý thu lấy, nên ta mới có thể đột phá nhanh như vậy.”
“Ở đâu?”
Quân Thường Tiếu nhất thời động tâm.
Hệ thống khu mua sắm phiên bản thượng giới có giới hạn số lần làm mới, nếu không ra đồ tốt thì phải đợi cả tháng, nên chỉ còn cách chọn phương pháp đáng tin cậy khác.
“Ngươi muốn đến đó?”
“Đưa cao tầng và đệ tử đến đó.”
Quân Thường Tiếu đã bị kẹt cảnh giới, không cần và cũng không thể tăng lên, nên chỉ có thể để cao tầng và đệ tử nòng cốt đi vào.
“Không được.”
Hoa Hồng lắc đầu: “Ngươi sẽ c·hết.”
“Ta sẽ c·hết?” Quân Thường Tiếu ngơ ngác.
Hoa Hồng nói: “Sinh Mệnh Uyên thực chất là một trận pháp cổ xưa vĩnh cửu, cần người làm mắt trận mới có thể kích hoạt.”
“Không chỉ làm mắt trận thôi sao?”
“Còn phải hao phí thọ nguyên nữa.”
“Nếu có thể giúp họ mạnh lên, hao phí thọ nguyên cũng không sao.” Quân Thường Tiếu đáp.
Hoa Hồng nói: “Công Tôn tiền bối vì để ta mạnh lên đã tự mình làm mắt trận, chỉ trong hơn một năm đã hao phí đến một ngàn năm thọ nguyên.”
“Nhiều vậy sao?”
Quân Thường Tiếu trợn tròn mắt.
Đối với cường giả như phụ thân, đã bước nửa chân vào Thiên Cơ Cảnh thì một ngàn năm thọ nguyên không là gì, nhưng với võ giả bình thường thì con số đó quá lớn.
Tuổi thọ của võ giả sẽ tăng lên theo từng đại cảnh giới, mất đi ngàn năm chẳng khác nào mất đi cơ hội tu luyện trong ngàn năm đó, nếu sau này không thể tiến xa hơn thì chẳng khác nào tự sát sớm.
“Đó mới chỉ một người.”
Hoa Hồng nói tiếp: “Công Tôn tiền bối nói, nếu có nhiều võ giả tiến vào thì thọ nguyên hao phí cũng sẽ tăng lên.”
“…”
Quân Thường Tiếu im lặng.
Theo chỉ tiêu nhiệm vụ sử thi, cần mười sáu người đạt chuẩn.
Nếu để tất cả bọn họ vào, mình làm mắt trận thì sẽ tiêu hao bao nhiêu thọ nguyên!
Nói thẳng ra.
Cấm địa Sinh Mệnh Uyên giống như dùng thọ nguyên của mình để tăng kinh nghiệm cho người khác, nên rất nhiều cường giả nghe nói đến nhưng hầu như không ai dám đến, vì… “c·hết đạo hữu, bất t·ử bần đạo,” trừ phi tình huống đặc biệt, ai lại vô tư hiến dâng như vậy.
“Đi!”
Quân Thường Tiếu quyết định: “Thử xem sao!”
Trong vòng hai năm để bọn họ từng bước tu luyện thì chưa chắc đã hoàn thành chỉ tiêu, đến lúc đó bị kẹt cảnh giới thì thà hao phí thọ nguyên để tăng lên, ít nhất còn có hy vọng.
“Cấm địa này chỉ có thể giúp võ giả tăng lên đến Hạ Vị Tầm Chân Cảnh, còn có thành công hay không thì phải xem cơ duyên của mỗi người.”
Chính vì sự không chắc chắn và việc phải hao phí thọ nguyên nên chẳng ai muốn đến Sinh Mệnh Uyên cả.
“Vậy cũng được!”
Nhiệm vụ còn có việc giúp mười đệ tử nòng cốt tăng lên Hạ Vị Tầm Chân Cảnh, Quân Thường Tiếu dự định trước hết cố gắng đưa bọn họ lên, sau đó mới cân nhắc việc tăng cường cảnh giới cho cao tầng.
Đường đi.
Phải từng bước mà đi.
…
Hôm sau.
Trên diễn võ trường.
Lục Thiên Thiên, Lý Thanh Dương, Tiêu Tội Kỷ, Tô Tiểu Mạt, Lý Phi cùng mười đệ tử nòng cốt lần lượt lên Thông Cổ chiến thuyền.
“Vèo—-”
Chiến thuyền xé gió lao đi, hướng Sinh Mệnh Uyên xuất phát.
Hoa Hồng cũng đi theo, dù sao cũng đã từng đến đó, có kinh nghiệm.
Thế nhưng, khi đến được Sinh Mệnh Uyên ẩn mình trong dãy núi, Quân Thường Tiếu mới biết, mục đích Hoa Hồng đi theo không phải để dẫn đường mà là để làm mắt trận, hắn liền quát lớn: “Mau mau ra đây!”
Hoa Hồng đáp: “Nhiều đệ tử vào như vậy cần rất nhiều thọ nguyên, phu quân còn phải quản lý Vạn Cổ Tông nữa, vậy để ta hiến dâng đi.”