Chương 1540 Tang lễ
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 1540 Tang lễ
Chương 1540: Tang lễ
Cố Triều Tịch lại chết.
Khác với trước kia, lần này chết không chỉ vì Vạn Cổ tông, mà còn giúp Quân Thường Tiếu thành toàn, để hắn trong nháy mắt từ Thất Chuyển bước lên đỉnh phong.
Không sai!
Lại thăng liền 3 cấp.
Diêu Mộng Oánh đột phá tuy mãnh liệt thật, nhưng dù gì cũng là dung hợp thể chất, ít nhất còn có cơ sở khoa học để giải thích. Xem lại cái tên này, hoàn toàn là phát rồ hack game.
Haizz.
Thôi, không nói nữa.
Dù sao Cố Triều Tịch chết, trong lòng hắn cũng không dễ chịu gì.
Lý Thanh Dương cùng những người khác bắt đầu hành động, trước tiên cân nhắc đặt linh đường ở đâu.
“Sư huynh.”
Liễu Uyển Thi nức nở nói: “Hay là chọn Linh thú đường đi.”
“Ta thấy được đấy.”
“Không ý kiến!”
Thế là, Tử Lân Yêu Vương tức tối ngồi ở đình đá phía xa, tận mắt nhìn bọn họ giữ lại chữ “Thú” của Linh thú đường, biến cái đại sảnh êm đẹp thành linh đường trong chớp mắt.
Bởi vì Cố Triều Tịch chết quá thảm, đến cả t·hi t·hể cũng không còn, nên các đệ tử chỉ có thể đặt quần áo hắn từng mặc vào quan tài.
“Xoát!”
“Xoát!”
Thông Cổ Chân Nhân và Kỳ Dã Chân Nhân đáp xuống, vẻ mặt nặng nề chắp tay trước linh đường nói: “Cố tiểu hữu, lên đường bình an!”
Các tán tu và võ giả cũng ào ào bay tới, trong lòng âm thầm kính cẩn phúng viếng.
Cường giả Thập đại tiên tông cũng tới.
Giờ khắc này, mâu thuẫn giữa bọn họ và Vạn Cổ tông tạm thời gác lại theo sự vẫn lạc của Cố Triều Tịch.
Kẻ thừa kế thể chất kia sau này có trở thành tai họa hay không thì chưa biết, nhưng sự thật là, người Vạn Cổ Tông đã tiêu diệt kẻ xâm lấn, lập công lớn cho đại giới này.
Anh hùng, thì nên được tôn trọng, thì nên được cúng tế!
“Chư vị.”
Bên ngoài đại sảnh, Quân Thường Tiếu thất thần ngẩng đầu nói: “Các ngươi không định đặt chút lụa kim sao?”
“…”
Khóe miệng mọi người giật giật.
“Lên!”
Cường giả Lăng Thiên Tiên Tông nói: “Nhất định phải lên lụa kim!”
Nói xong, để thể hiện sự tôn trọng với Cố Triều Tịch, hắn trực tiếp lấy ra 1 vạn Chân Thạch!
Lão đại Tiên tông đã bỏ tiền phúng viếng, võ giả tông môn khác chỉ có thể làm theo, tính ra thu được 5 triệu huyền thạch, 20 vạn Chân Thạch.
“Chư vị.”
Quân Thường Tiếu nói: “Trưởng lão tông môn ta vì thiên hạ thương sinh mà chết, không lâu sau sẽ tổ chức một trận đại táng lễ, hy vọng đến lúc đó sẽ có nhiều người tới tham gia.”
Hệ thống im lặng nói: “Đây là muốn vắt khô chút giá trị cuối cùng còn sót lại sau khi Cố Triều Tịch chết nha!”
“Quân tông chủ cứ yên tâm.”
Cường giả Lăng Thiên Tiên Tông nói: “Lão phu đã truyền đạt cho Giới Đường, ngày nhập thổ vi an, chắc chắn sẽ để các tông môn lớn đều đến lễ tế.”
Quân Thường Tiếu ngẩng đầu nhìn trời, thầm nghĩ: “Lão đệ, lão ca sẽ làm cho ngươi một trận t·ang l·ễ long trọng, để tất cả mọi người ghi nhớ trong lòng, ngươi cứ yên tâm mà vui vẻ luân hồi chuyển thế đi.”
…
“Oa!”
Một sơn thôn nhỏ vắng vẻ vang lên tiếng trẻ sơ sinh khóc oe oe phá tan sự yên tĩnh.
“Sinh rồi!”
“Ta làm cha rồi! Ta làm cha rồi!”
Một người trung niên vá chằng vá đụp kích động đi tới đi lui trước cửa nhà chính, không kìm được lòng đến nỗi chân trái đá chân phải làm hắn trượt chân.
Lúc này, bà mụ từ trong phòng đi ra, ôm trong ngực đứa bé còn quấn tã lót, cười nói: “Là một bé trai.”
“Ha ha ha!”
Trung niên nhân đứng lên, chống nạnh cười lớn nói: “Lão Cố ta có hậu rồi, Lão Cố ta có hậu rồi!”
“Oa!”
“Oa!”
Đứa bé trong tã lót khóc lớn, trong lòng gào thét: “Tư thế trọng sinh không đúng, đầu thai vào nhà nghèo rồi!”
Vừa mới xuống nhân thế đã có tư duy độc lập thanh tỉnh, chuyện này thật là…
Không sai.
Hắn chính là Cố Triều Tịch vừa mới vẫn lạc.
Uy lực của bom linh hồn khỏi cần miêu tả nhiều, dù nắm giữ Luân Hồi Chi Linh cũng chắc chắn c·hết, không có khả năng sống sót, cho nên…lại luân hồi chuyển thế.
Không giống như Dạ Tinh Thần đoạt xá linh hồn, Cố Triều Tịch mỗi lần t·ử v·ong đều phải trải qua đầu thai, vận may tốt thì vào nhà giàu, không tốt thì vào gia đình bình thường.
Rất không may, lần này đầu thai có hơi xui xẻo, vào nhà nghèo.
“Thôi, thôi.”
Cố Triều Tịch thầm nghĩ: “Hoàn cảnh tốt xấu không quan trọng, mười mấy năm sau ta lại là một hảo hán.”
Khoan đã.
Đời trước mình c·hết thế nào nhỉ? Sao mình nghĩ không ra?
Cố Triều Tịch nhớ tên mình, nhớ được rất nhiều chuyện, hết lần này đến lần khác lại quên mất trí nhớ then chốt.
Chuyện này rất bình thường.
Đây là di chứng sau khi phục sinh.
Muốn trị liệu thì chỉ cần gặp lại Quân Thường Tiếu, bị Nhị Nha của Thiên Nguyên Trấn Ngục Tháp đánh cho một trận, đảm bảo sẽ khôi phục trí nhớ ngay lập tức, chân không đau eo không mỏi, một hơi lên trời luôn.
“Cố lang.”
Trong phòng ngủ, người phụ nữ suy yếu nói: “Đã nghĩ ra tên chưa?”
“Nghĩ rồi.”
Người trung niên họ Cố cười nói: “Thì gọi Cố Cẩu Oa!”
“Oa!”
Cố Triều Tịch khóc lên.
Tuy rằng chỉ là phản ứng bản năng do đói bụng, nhưng cái tên ‘Cẩu Oa’ này nghe thật sự có thể so đo với ‘Cẩu Thặng’ được.
Chờ đã!
Cẩu Thặng là ai?
“Oa oa!”
Cố Triều Tịch nghĩ mãi không ra, chỉ có thể khóc ra sức hơn.
…
Đêm tối.
Linh đường đèn đuốc sáng trưng.
“Xoát!”
Quân Thường Tiếu bưng hai vò rượu ngồi xuống, nhẹ nhàng đẩy nắp đất ra, nhìn về phía quan tài đặt trước mặt, nói: “Lão đệ, nếu ngươi còn chưa qua cầu Nại Hà, còn chưa uống canh Mạnh Bà, ca sẽ bồi ngươi uống một bữa.”
“Ực, ực!”
Túy Sinh Mộng Tử vốn là mỹ vị vô cùng, nhưng theo miệng hắn vào bụng lại chua cay, đắng chát lạ thường.
Uống rượu là phải xem tâm trạng.
Tâm trạng tốt, rượu ngàn chén tri kỷ còn ít.
Tâm trạng xấu, một ngụm vào bụng chẳng khác gì nước tiểu ngựa.
Vì mình mà liên lụy Cố Triều Tịch vẫn lạc, tâm trạng Quân Thường Tiếu có thể hiểu được, cho nên chỉ uống một ngụm đã cảm thấy say, cảm giác đau lòng càng thêm mãnh liệt.
“Lão đệ.”
“Ca quá ích kỷ.”
Quân Thường Tiếu vừa nói vừa tiếp tục uống.
Rượu chảy dọc xuống gò má, chẳng biết có lẫn nước mắt hay không.
“Đừng uống nữa.”
Hoa Hồng từ bên ngoài đi vào, ngăn tay hắn đang định giơ vò rượu lên, nói: “Uống nữa sẽ say đấy.”
“Ta muốn say.”
Quân Thường Tiếu đẩy tay nàng ra, nói: “Ta ước gì tỉnh dậy, mọi chuyện chưa từng xảy ra.”
Hoa Hồng nói: “Đây là ngươi đang trốn tránh.”
“Huynh đệ c·hết hai lần, đều là vì ta…” Quân Thường Tiếu chỉ vào ngực mình, nói: “Ngươi biết lòng ta đau đến mức nào không?”
Hoa Hồng giật lấy vò rượu, nói: “Cố Triều Tịch có Luân Hồi Chi Linh, mỗi lần c·hết đi đều sẽ mạnh hơn, ngươi cần gì phải làm khó mình như vậy?”
“Trả rượu cho ta!”
“Không cho!”
“Ngươi…”
Quân Thường Tiếu đứng lên, ánh mắt lóe lên lửa giận.
Một giây sau, rượu cồn xông lên não, hắn nhất thời như bùn nhão ngã vào lòng Hoa Hồng.
Góc độ này thật xảo quyệt, nếu không biết tính cách Cẩu Thặng, người ta sẽ hoài nghi hắn cố ý đấy!
Hoa Hồng giúp hắn lau vết rượu trên mặt, nỉ non nói: “Chuyện gì xảy ra rồi, chung quy vẫn sẽ xảy ra, dù có để huynh đệ ngươi chọn lại, hắn vẫn sẽ chọn hy sinh bản thân để thành toàn ngươi thôi.”
…
Sơn thôn nhỏ.
Ngày thứ ba sau khi Cố Triều Tịch ra đời, hắn được mẫu thân ôm vào lòng.
“Nương tử.”
Phụ thân vác một chiếc rìu hơi rỉ sét lên vai, cười nói: “Ta lên núi kiếm chút mồi về tẩm bổ cho nàng.”
“…”
Cố Triều Tịch thầm nghĩ: “Lão cha này của mình sẽ không c·hết trong tay thú dữ đấy chứ?”
Mất cha từ nhỏ, tang mẹ từ bé, thậm chí cả bố mẹ đều không còn, những chuyện như vậy hắn đã trải qua vô số lần trong các lần trọng sinh trước.
“Hô!”
“Hô!”
Đột nhiên, trên bầu trời xuất hiện vòng xoáy khổng lồ, từng chiếc chiến hạm nổi lên.
“Ừm?”
Vì vừa hay đang nhìn lên bầu trời, Cố Triều Tịch lập tức nhìn thấy cảnh này, thầm nghĩ: “Mấy cái chiến thuyền kỳ quái này, sao mình thấy quen thế?”
“Sinh linh trong giới này nghe cho kỹ!”
Từ chiến hạm chủ truyền đến âm thanh vang dội: “Hạn các ngươi trong ba ngày, đem tất cả tài nguyên…”
“Hưu!”
“Hưu!”
Đột nhiên, mấy đạo lưu quang chợt lóe lên giữa không trung, đợi đến khi mọi thứ bình tĩnh trở lại, mấy chiếc t·àu c·hiến hạm như ngọn núi lớn lơ lửng trên không trung kia nhất thời hiện vết rách, sau đó bị cắt ngang eo.
Cố Triều Tịch trợn tròn đôi mắt nhỏ.
Vì ngay trong tầm mắt hắn, phụ thân đang một mình đứng giữa không trung, tay cầm chiếc búa chẻ củi, lạnh lùng nói: “Đừng ầm ĩ đánh thức con trai ta.”
…
Chào mọi người.
Ta tên là Cố Triều Tịch.
Tuy rằng đã trọng sinh rất nhiều lần, nhưng chỉ có lần này là hoảng hốt nhất.
Bởi vì, người mà mình nhìn qua rất yêu chiều, lại nghèo khó thành thật kia lại là một…cường giả ngưu bức đến tận trời!
Đầu thai đúng là một môn kỹ thuật, lần này ta ném trúng rồi!