Chương 154 Khăng khăng tái chiến _
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 154 Khăng khăng tái chiến _
Chương 154: Khăng Khăng Tái Chiến
Trước dùng lời lẽ điên cuồng đả kích, sau lại đánh sập bảng hiệu Hạo Khí Môn, Quân Thường Tiếu làm vậy có quá đáng không?
Nói thật, rất quá đáng.
Nhưng đây không phải là vấn đề có quá đáng hay không, mà là có đáng hay không!
Tại Linh Tuyền Sơn, Tần Hạo Nhiên trước mặt ba vị trưởng lão của Thánh Tuyền Tông đã châm ngòi thổi gió, ý đồ đẩy hắn xuống vực sâu vạn trượng.
Tại Hạo Khí Môn, Tần Hạo Nhiên trước bao nhiêu người đặt cược, muốn chà đạp tôn nghiêm của hắn.
Với đủ loại hành vi đó, Quân Thường Tiếu dù làm ra chuyện gì cực đoan, hắn đều cho là đáng!
Bởi vì nếu kẻ thua là Thiết Cốt Phái, Tần minh chủ kia cùng đám lâu la của hắn sẽ chẳng ai đứng ra nói lời khinh người quá đáng, hay bảo đừng làm sự việc quá tuyệt.
Ở Tinh Vẫn đại lục, chỉ cần nắm đấm đủ mạnh, người khác mới tâm bình khí hòa giảng đạo lý cho ngươi nghe.
Còn ngươi,
Có thể chẳng cần giảng đạo lý với bọn chúng.
Thực tế, việc để Tiêu Tội Kỷ đánh nát bảng hiệu Hạo Khí Môn, Quân Thường Tiếu tuyệt đối nắm chắc, không đơn thuần là liều mạng.
Nếu không dùng cái bảng hiệu đó, đổi lấy việc ngươi không phải đến Thiết Cốt Phái quét dọn nhà xí rồi.
Vương Đông Lâm nhìn ra dụng ý của hắn, nên phối hợp đứng ra làm người hòa giải.
Tần Hạo Nhiên hận Quân Thường Tiếu đến thấu xương, vẫn là cố gắng tỉnh táo lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cuộc đánh cược vô hiệu!”
Hắn đã đồng ý nhượng bộ!
Chỉ cần cuộc đánh cược vô hiệu, thì không cần thực hiện lời hứa, và sẽ không thân bại danh liệt!
Nói như vậy, Quân Thường Tiếu có vẻ như nổi giận để Tiêu Tội Kỷ đánh nát bảng hiệu, ngược lại cho Tần minh chủ một lối thoát, không cần đến Thiết Cốt Phái quét dọn nhà xí.
Có người sẽ nói bảng hiệu đại diện cho tôn nghiêm đã bị đánh nát, còn nói gì nữa, giết Quân Thường Tiếu cho xong chuyện chẳng phải tốt hơn sao?
Giết ư?
Vương Đông Lâm có đồng ý không, Ngả Thượng Khắc có đồng ý không?
Một người đại diện cho Thương Sơn phái, một người đại diện cho Ngả gia, Tần Hạo Nhiên hiểu rõ trong lòng, muốn giết Quân Thường Tiếu căn bản là không thể.
Huống chi, còn có rất nhiều võ giả các phe đang xem náo nhiệt ở đây.
Bọn họ đều đã thấy môn phái của mình bị đánh 0 so 4, đã thua trận khiêu chiến, nếu như đem tiểu tử kia giết đi, giang hồ sẽ nghị luận về mình thế nào?
Đây chính là nỗi phiền não của cái gọi là danh môn chính phái, việc gì cũng phải bận tâm.
Nếu đổi lại là tà môn ngoại đạo, mới chẳng thèm để ý nhiều như vậy, ngươi chọc ta, thì ta giết ngươi, giết cả nhà ngươi!
Đương nhiên.
Nếu thật là tà môn ngoại đạo, Quân Thường Tiếu khẳng định lại phải dùng một cách khác để đối phó.
Cách nào ư?
Mở phong ấn của Nan Thu Chi Đao, đại diện chính nghĩa giết sạch quỷ mị võng lượng.
“Tần minh chủ.”
Quân Thường Tiếu cười vô hại nói: “Đánh cược đã vô hiệu, vậy đám đệ tử của ngươi rút kiếm ra là có ý gì?”
Tần Hạo Nhiên đè nén lửa giận, trầm giọng nói: “Thu kiếm, lui lại.”
Đệ tử Hạo Khí Môn nghe theo lệnh môn chủ, thu kiếm vào vỏ, rồi trở về vị trí cũ, chỉ còn biết trừng mắt để thể hiện sự phẫn nộ.
“Keng! Keng!”
Lý Thanh Dương mấy người cũng thu kiếm, lui về sau lưng chưởng môn.
Bầu không khí giương cung bạt kiếm nhất thời dịu đi không ít, đám võ giả xem náo nhiệt kia càng thêm bội phục vị chưởng môn Thiết Cốt Phái này.
Đánh nát bảng hiệu Hạo Khí Môn, mà vẫn bình yên vô sự, thật là trâu bò!
“Tần minh chủ.”
Quân Thường Tiếu chắp tay nói: “Theo thể thức 7 trận 4 thắng, Thiết Cốt Phái ta đã thắng 4 trận, luận bàn không cần thiết phải tiếp tục, xin cáo từ trước.”
Dạ Tinh Thần ngây người.
Lúc này đi ư? Bản đế còn chưa ra sân mà!
Dần dần tỉnh táo lại, Tần minh chủ lạnh lùng nói: “Quân chưởng môn, Hạo Khí Môn ta tuy thua, nhưng đã định 7 trận, thì nhất định phải đánh đủ, nếu không không phù hợp quy củ giang hồ.”
0 so 4, không thể nhịn!
Ba trận sau, phải thắng trở về.
Như vậy truyền ra ngoài giang hồ, ít ra cũng bớt mất mặt.
“Cái này…” Quân Thường Tiếu nói: “Tần minh chủ, bổn tọa sợ tiếp tục đánh xuống, Hạo Khí Môn các ngươi sẽ thất bại với tỷ số 0 so 7 thì không hay,
Hay là thôi đi, sau này gặp mặt còn dễ nói chuyện.”
Mọi người suýt chút nữa thì ngã quỵ tập thể.
Ngươi đã đánh nát bảng hiệu nhà người ta rồi, sau này gặp mặt không rút kiếm ra thì may, còn mong ngồi xuống lảm nhảm chuyện nhà ư?
“0 so 7?”
Tần Hạo Nhiên đè nén lửa giận, mặt lạnh tanh nói: “Ngươi quá coi thường Hạo Khí Môn ta!”
“Khăng khăng tái chiến?”
“Khăng khăng tái chiến!”
Quân Thường Tiếu nhún vai nói: “Nếu Tần minh chủ không ngại mất mặt, vậy thì tiếp tục luận bàn thôi.”
“Đúng.”
Hắn cười nói: “Có muốn chơi trò xỏ lá thêm chút đánh cược không?”
Tần Hạo Nhiên giận dữ nói: “Hạo Khí Môn ta đã thua, còn đánh cược thêm gì nữa!”
“Bốn trận trước xem như khởi động làm nóng người, ba trận cuối cùng định thắng thua, ngươi thấy sao?” Quân Thường Tiếu nói.
Vương Đông Lâm cùng Ngả Thượng Nghễ vô cùng ngạc nhiên.
Chiến thắng đã đến tay, lại coi như chưa có gì rồi định lại thắng thua, Quân chưởng môn đây là muốn diễn kịch hay sao?
Liên minh lão đại cùng các võ giả khác cũng hoảng hốt.
Hắn bị bệnh à?
Tần Hạo Nhiên cũng có chút mộng mị.
Nhưng rất nhanh hắn kịp phản ứng, sợ tên kia đổi ý: “Được, bốn trận trước không tính, ba trận cuối định thắng thua!”
“Vậy thế này đi.”
Quân Thường Tiếu nói: “Chúng ta đừng chơi trò quét chuồng ngựa, quét nhà xí nữa, chơi cái gì thực tế hơn đi, ai thua thì người đó móc ra 10 triệu lượng.”
Mười triệu lượng?
Mọi người trợn tròn mắt.
Số lượng này đối với đám môn phái hạng 8, 9 hay mấy gia tộc nhỏ, tuyệt đối là con số trên trời, dù là môn phái hạng 7 hay đại gia tộc, móc ra cũng phải tổn thương gân cốt.
Tần Hạo Nhiên khinh thường nói: “Quân chưởng môn, Hạo Khí Môn ta có thể móc ra 10 triệu lượng, Thiết Cốt Phái ngươi có sợ không đủ tài lực không?”
“Bổn tọa nếu thua, dù có phải đi mượn cũng phải mượn cho bằng được.” Quân Thường Tiếu nói: “Đúng không, Ngả gia chủ?”
Ngả Thượng Nghễ giật mình, vội vàng nói: “Nếu Quân chưởng môn cần giúp đỡ, Ngả gia ta nguyện cho mượn 10 triệu lượng!”
Đám lão đại các phe ở hiện trường, mắt lại trợn càng lớn!
Thiết Cốt Phái và Ngả gia rốt cuộc có quan hệ thế nào, mà khiến Ngả gia chủ sảng khoái đồng ý cho vay tiền vậy, lại còn là 10 triệu lượng!
Không thể không nói, Ngả Thượng Nghễ đến đây vì Quân Thường Tiếu chống lưng, chống lưng triệt để!
“Tốt!”
Tần Hạo Nhiên nói: “Cược 10 triệu lượng!”
“Xoát! Xoát!”
Đệ tử Hạo Khí Môn lại tản ra, vây quanh một nửa diễn võ trường, Quân Thường Tiếu liền nói: “Tần minh chủ, mời phái người xuất chiến đi.”
Tần Hạo Nhiên phất tay.
Người thứ hai, là đệ tử thân truyền có linh căn thượng phẩm, tu vi đạt đỉnh phong Vũ Đồ, bước ra.
Hiện tại, trong đám đệ tử Hạo Khí Môn, kẻ mạnh nhất cũng chỉ còn lại hắn và một tên nhất phẩm Vũ Sư, nên Tần Hạo Nhiên đặt kỳ vọng lớn vào bọn chúng.
Quân Thường Tiếu xoa cằm, nói: “Chỉ cần thắng thêm hai trận nữa, đại cát đại lợi, tối nay ăn gà.”
Nghĩ một lát, hắn nói: “Thanh Dương, ra sân đi.”
“Vâng.”
Lý Thanh Dương cất bước đi ra.
“Con ta!”
Vừa đi được hai bước, Lý gia chủ ngưng trọng nói: “Cha đang nhìn con, liệt tổ Lý gia cũng đang nhìn!”
“Hô!”
Lý Thanh Dương hít sâu một hơi, nói: “Cha, con sẽ cho cha thấy, lựa chọn gia nhập Thiết Cốt Phái của con là quyết định chính xác nhất trong cuộc đời!”
Nhìn bóng lưng kiên cường của con trai, Lý gia chủ không kìm được nước mắt tuôn rơi, giọng nói cũng run rẩy: “Con ta, cha sớm đã thấy, cha vô cùng tự hào vì con là đệ tử Thiết Cốt Tranh Tranh!”
“Đạp.”
Lúc này Lý Thanh Dương đã dừng chân ở giữa diễn võ trường, quay lưng về phía phụ thân, lớn tiếng nói: “Thiết Cốt Phái, Lý Thanh Dương!”