Chương 1515 Cứu vãn thế giới trách nhiệm ta đến gánh
- Trang chủ
- Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản dịch)
- Chương 1515 Cứu vãn thế giới trách nhiệm ta đến gánh
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 1515 Cứu vãn thế giới trách nhiệm ta đến gánh
Chương 1515: Cứu vãn thế giới, trách nhiệm ta gánh!
Thật khó tin, trong tòa thành trì bị phong ấn ở Ma Vọng Vực lại có một dây chuyền sản xuất, thư tịch và bản vẽ hoàn chỉnh.
Quân Thường Tiếu cảm khái: “Ma Tổ quả là người làm nên đại sự.”
Có quân đội hùng mạnh, lại có cả trang bị sản xuất, nếu đám này mà ra ngoài gây chuyện thì kẻ chịu thiệt chắc chắn là Thượng giới.
Cẩu Thặng không hiểu rõ lắm về lịch sử, nhưng sau khi đi dạo vài tòa thành trì trong Ma Vọng Vực, hắn liền ý thức được việc Thập Đại Tiên Tông diệt tộc này không phải là không có lý do, dù sao cũng quá nguy hiểm.
“Đáng tiếc thật.”
Quân Thường Tiếu che mặt, gật gù, cười quái dị: “Tất cả đều là của ta!”
“…”
Hệ thống cạn lời.
Cái tật cười như nhân vật phản diện này của hắn chắc là không sửa được rồi.
“Đi thôi.”
Quân Thường Tiếu nói: “Đi chỗ khác xem sao, chắc chắn còn có nhiều đồ tốt hơn nữa đang chờ ta!”
Cẩu Thặng cũng chẳng ưa gì Ma Tổ, dù sao lão ta từng đoạt xá Diêu Mộng Oánh để phục sinh, nên đã vào hang ổ của đối phương rồi thì vơ vét sạch sành sanh, chẳng để lại gì.
Mà tệ nhất là, hắn rời khỏi quân sự trọng địa, mấy cái trận pháp ngăn cách bố trí cũng không thèm dỡ bỏ, vẫn trói buộc mấy chục ngàn binh lính, khiến chúng cứ thế ngất đi.
Tiếp đó.
Quân Thường Tiếu lại lần lượt đi mấy tòa thành trì lớn nhỏ, hễ thấy quân doanh có tượng đá hóa thạch thì đều dùng biện pháp cũ, trước dùng trận pháp trói buộc, sau đó lấy đi trang bị và vũ khí, đúng là Cẩu Thặng đi qua, đến cọng cỏ cũng chẳng còn.
Ngoài kia.
Đại hộ pháp và hắc bào võ giả vẫn đang mường tượng cảnh tượng Ma Vọng Vực được giải trừ phong ấn hoàn toàn, Ma Tổ vung tay lên một cái, 1 triệu Ma Vọng quân trùng trùng điệp điệp hội tụ lại.
Ừm.
1 triệu binh lính mặc nội y tập kết, nghĩ thôi cũng thấy thú vị rồi.
Nhưng điều kiện tiên quyết là phải phá được trận pháp đã.
…
Ống kính chuyển sang phía Tây, khu vực Tây Hải.
Hắc quang vẫn chọc thủng bầu trời, cường giả Thập Đại Tiên Tông tuy đã sớm chạy tới, nhưng chỉ có thể đứng ở đằng xa mà nhìn, bởi vì ngoài dị tượng bốc lên nghi ngút thì chẳng có gì khác.
Ngăn cản ư?
Không có chỗ xuống tay!
Mà dù có thể ngăn cản thì cũng vô dụng, bởi vì dị tượng này vốn dĩ đang cố ý hấp dẫn bọn họ.
Địa điểm phục sinh thật sự của Ma Tổ là ở trong huyết trì sôi trào nơi hoàn cảnh hắc ám, những bóng máu khổng lồ lấp lánh ánh sáng trên vách tường đang dần trở nên chân thật.
Đây là tam tuyến tác chiến.
Thứ nhất, trời sinh dị tượng để thu hút hỏa lực.
Thứ hai, mười đại Tiên Thiên Ma Thể đả thông thông đạo Ma Vọng Vực.
Thứ ba, tái tạo thân thể.
Không có gì bất ngờ xảy ra, Ma Tổ phục sinh đã là sự thật, chờ khi lão ta một lần nữa trở về Thượng giới, tiến vào Ma Vọng Vực triệu hoán đại quân, Thượng giới nhất định sẽ phải hứng chịu vô vàn tai ương.
…
“Phù phù!”
“Phù phù!”
Trong trận pháp ngăn cách, đám binh lính Ma Vọng Tộc vừa bị kích phát từng người ngã xuống, chiến giáp và vũ khí trên người đều bị lấy đi sạch.
“Bốp!”
Quân Thường Tiếu vỗ tay, trên mặt ý cười rất đậm.
Vào Ma Vọng Vực đã hơn nửa ngày, hắn và Diêu Mộng Oánh đi dạo mười tòa thành trì, thu hoạch được gần 200 ngàn bộ chiến giáp và vũ khí, quả thực là bội thu.
Đệ tử mới có 100 ngàn, chiến giáp thu được hình như hơi nhiều?
Quân Thường Tiếu chỉ sợ thiếu, chứ không chê nhiều, dù xuyên không đi cũng có thể đem ra bán mà.
Nếu Ma Tổ đang trong giai đoạn phục sinh ngàn cân treo sợi tóc mà biết được, trang bị mà lão ta hao phí nhân lực vật lực đúc nên khi còn sống lại bị người khác điên cuồng trộm cắp, thì e rằng việc đầu tiên khi mở mắt ra sẽ là phun ra ba lít máu.
Không!
Lượng máu thổ ra chắc chắn còn tăng lên nữa.
Bởi vì…
“Không sai.”
Hệ thống nói: “Dịch từ văn tự trên cổng thành thì đây đúng là chủ thành của Ma Vọng Tộc.”
“Thật mẹ nó to lớn!”
Giờ phút này Quân Thường Tiếu đang ở trên không một tòa thành trì hình tròn khổng lồ, bên trong có những con đường rộng thênh thang, kiến trúc hai bên vô cùng đồ sộ, nhìn qua vô cùng khí phái, khu vực trung tâm thì có khu nhà tráng lệ, cho người ta cảm giác như hoàng cung cấm địa.
Ma Vọng chủ thành.
Đại điện đại biểu một tông môn.
Chủ thành đương nhiên đại diện cho một quốc gia hoặc một tộc quần.
Khác với những thành trì khác, nơi này vẫn âm u đầy tử khí, không có bất kỳ sinh linh nào.
“Kỳ quái.”
Quân Thường Tiếu khó hiểu nói: “Sao chỉ thấy binh lính mà không thấy cư dân đâu?”
Vấn đề này đã làm hắn bối rối rất lâu.
Nếu bị một loại lực lượng cường đại nào đó phong ấn thì sao chỉ phong ấn binh lính? Còn đám tộc nhân bình thường ở bên trong thì sao?
Hơn nữa.
Binh lính lại bị ai phong ấn?
Quân Thường Tiếu ban đầu suy đoán có thể là Thập Đại Tông Môn và các tộc, nhưng nhanh chóng bỏ ý niệm này đi, dù sao Diêu Mộng Oánh chỉ cần dùng tay chạm vào là phá được, như vậy thì có vẻ quá sơ sài rồi.
Hệ thống nói: “Có lẽ là người một nhà phong ấn.”
“Ta cũng nghĩ vậy.” Quân Thường Tiếu đồng ý.
Diêu Mộng Oánh có Tiên Thiên Thánh Ma chi thể, chạm vào chưởng ấn là có thể giải phong, còn hắn đến thì vô dụng, vậy thì chứng tỏ huyền cơ nằm ở thể chất hoặc huyết mạch, Thập Đại Tiên Tông và các tộc chắc chắn không thiết trí được.
“Có khả năng này không?”
Quân Thường Tiếu suy đoán: “Mười vạn năm trước, Ma Tổ ý thức được mình sắp gặp đại nạn, nên đã sớm dùng thần thông phong ấn binh lính, chờ ngày nào đó được giải phong?”
Hệ thống đáp: “Có khả năng.”
“Đi mấy tòa thành trì đều không thấy cư dân, hoặc là có liên quan đến thần thông của Ma Tổ, ví dụ như…” Quân Thường Tiếu đột nhiên nghiêm túc nói: “Đánh đổi mạng sống để hiến tế!”
“Kí chủ não động hơi lớn rồi đấy!”
Quân Thường Tiếu suy đoán như vậy là có căn cứ, dù sao trong kế hoạch phục sinh ở Ma Duyên Chi Địa, Ma Tổ đã dùng hi sinh ma tu để trọng sinh, vậy thì việc mười vạn năm trước dùng mạng sống của tộc nhân để kéo dài binh lính, giữ lại để sau này Đông Sơn tái khởi, cũng không có gì lạ.
“Nhất định là như vậy.”
Cẩu Thặng kiên định suy đoán trong lòng, như vậy thì sẽ rất dễ giải thích vì sao nhiều thành trì chỉ có binh lính mà không có cư dân, đồng thời lại còn có thể dễ dàng để bọn họ khôi phục như vậy.
“Kí chủ biết thì sao?”
Câu nói này của hệ thống khiến Quân Thường Tiếu ngẩn người.
Đúng vậy!
Ta cho dù biết tiền căn hậu quả thì có ích gì đâu?
Huống chi, xem ra đến bây giờ thì địa điểm phục sinh của Ma Tổ cũng không phải ở Ma Vọng Thành.
“Chờ một chút!”
Quân Thường Tiếu vỗ trán nói: “Nếu lão ta không phục sinh ở đây, vậy mười tên người có thể chất kia tiến vào đây làm gì? Chẳng lẽ… Bị phái đến để giải trừ phong ấn, sau đó cùng Ma Tổ phục sinh nội ứng ngoại hợp?”
“Nếu quả là như vậy thì một khi Ma Tổ phục sinh, cả giới chắc chắn sẽ thành địa ngục trần gian.”
Hệ thống tiếp lời: “Kí chủ giờ phút này đang ở Ma Vọng Vực, chẳng khác nào đang gánh trên vai trách nhiệm cứu vãn thế giới.”
“…”
Quân Thường Tiếu trợn mắt nói: “Ta không có năng lực đó.”
Cẩu Thặng tin rằng, nếu Ma Tổ phục sinh thành công thì chỉ cần liếc mắt một cái là đủ nghiền nát hắn rồi.
“Chưa chắc.”
Hệ thống đáp: “Phục sinh là hành vi nghịch thiên, dù thành công thì cũng sẽ bị hạn chế, có lẽ tu vi sau khi phục sinh còn chưa cao bằng kí chủ đâu.”
“Ngươi chắc chứ?”
“Tham khảo Dạ Tinh Thần, Cố Triều Tịch.”
“…”
Đúng vậy, đệ tử và huynh đệ của ta một người là Đại Đế chuyển thế, một người Vô Hạn Luân Hồi, tuy rằng mỗi lần c·hết đi sẽ mạnh lên, nhưng rồi kết quả vẫn là bắt đầu lại từ đầu tu luyện?
“Một điểm quan trọng nữa là.”
Hệ thống nói: “Ma Tổ cần tái tạo thân thể, dù giữ lại tu vi khi còn sống thì chắc chắn cũng sẽ có giai đoạn thích ứng, có lẽ phải mất mấy trăm, thậm chí cả ngàn năm.”
“Có lý.”
Quân Thường Tiếu dần dần bình tĩnh lại.
Dù sao cũng là lão già c·hết từ 100 ngàn năm trước, cho dù phục sinh thì cũng không đáng sợ đến thế.
“Ta hiểu rồi!”
Quân Thường Tiếu tỉnh ngộ nói: “Ma Tổ có lẽ biết mình phục sinh cũng không thể nhanh chóng đạt đến cảnh giới khi còn sống, nên mới sớm phong ấn binh lính, cũng là để sau khi sống lại có ngay lực chiến để chống lại Thập Đại Tông Môn!”
“Không loại trừ khả năng này.” Hệ thống đáp.
Quân Thường Tiếu đứng lên, nhìn về phía mấy trăm ngàn pho tượng đang tụ tập trong quân doanh, nhếch miệng cười: “Đây đều là vũ dực của Ma Tổ, ta sớm chặt đứt hết đi, chẳng phải lão ta sẽ thành kẻ cô đơn sao?”
“Kí chủ trước đó diệt mấy đại cấm địa tam đẳng, đánh giá thái độ nghiêm trọng đã giảm xuống, nếu có thể tiêu trừ nguy cơ phục sinh của Ma Tổ lần này thì hoàn toàn có thể tẩy trắng, khiến người ta không tìm ra khuyết điểm.”
“Hơn nữa!”
Hệ thống nói: “Tiêu trừ nguy cơ thế giới có lẽ sẽ làm tăng danh vọng của tông môn trên diện rộng!”
“Bốp!”
Quân Thường Tiếu vỗ tay, hào khí ngút trời: “Vì ngàn vạn sinh linh, vì thiên hạ thương sinh, trọng trách này ta, Quân Thường Tiếu, gánh!”