Chương 138 Thành lập Tế Vũ Đường _
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 138 Thành lập Tế Vũ Đường _
Chương 138: Thành lập Tế Vũ Đường
Lê Lạc Thu thỏa hiệp vì nhiều lẽ.
Thứ nhất, nàng đang bị giam cầm, không đồng ý chẳng khác nào chim trong lồng.
Thứ hai, sau một đêm suy nghĩ, nàng nhận ra Thiết Cốt Phái và Quân Thường Tiếu này quỷ dị, tiềm lực vô cùng.
Thứ ba, đối phương cho nàng làm đường chủ, lại không hạn chế tự do, xem ra cũng không tệ.
Quan trọng nhất là thần uy súng lửa!
Là một sát thủ chuyên nghiệp, Lê Lạc Thu am hiểu và yêu thích các loại ám khí, nên nàng không thể không động lòng trước thứ vũ khí có uy lực lớn đến vậy.
“Lê cô nương,” Quân Thường Tiếu nói, “Hôm qua chúng ta đã trải qua một trận sinh tử ác chiến. Ta rất muốn cô nương trở thành một thành viên của Thiết Cốt Phái, nhưng vẫn còn chút lo lắng.”
“Lo lắng ta sẽ g·iết ngươi?” Lê Lạc Thu cười.
Quân Thường Tiếu nhún vai: “Ta không cho rằng cô nương có năng lực đó.”
“Vậy ngươi lo lắng gì?”
“Ta lo lắng thủ hạ của cô nương sẽ không an phận, nếu bọn họ làm loạn trong môn phái thì thật khó xử.”
“Quân chưởng môn yên tâm, quy tắc của sát thủ là phục tùng mệnh lệnh. Ta bảo họ ngồi thì không ai dám đứng.”
“Vẫn chưa đủ yên tâm.” Quân Thường Tiếu đặt một bình thuốc nhỏ xuống: “Đây là loại độc dược cứ ba tháng sẽ tái phát một lần. Lê cô nương uống vào trước đã.”
“Ý gì đây?” Sắc mặt Lê Lạc Thu lạnh đi.
Quân Thường Tiếu nói: “Ta muốn khảo nghiệm cô nương. Cứ ba tháng ta sẽ cho giải dược một lần. Sau một năm, nếu cô nương biểu hiện tốt, ta sẽ giải độc hoàn toàn.”
“Quân chưởng môn thật cẩn thận.”
Quân Thường Tiếu nhún vai: “Trong thế giới hiểm ác này, không cẩn thận thì sống sao được?”
“Khó trách tuổi còn trẻ mà đã là chưởng môn một phái.” Lê Lạc Thu tiến lên, nhặt bình thuốc lên: “Uống xong, thần uy súng lửa sẽ cho ta chứ?”
“Được.”
Lê Lạc Thu mở nắp bình, uống cạn độc dược. Vị đắng cay xộc lên, rồi chẳng còn cảm giác gì khác.
“Đưa đây.”
“Xoát!”
Quân Thường Tiếu ném khẩu Desert Eagle qua.
Lê Lạc Thu bắt lấy, bất ngờ chĩa súng vào đầu hắn, ngón tay ngọc đặt lên cò súng, cười nói: “Quân chưởng môn, dùng như vầy phải không?”
“Muốn học thì ta dạy cho.”
“Xoát!”
Lê Lạc Thu thu tay, xoay Desert Eagle giữa các ngón tay. Phải nói, nữ nhân này chơi súng thật điêu luyện.
Quân Thường Tiếu nói: “Sáng mai ta sẽ tuyên bố thành lập Tế Vũ Đường trước mặt mọi người. Hy vọng cô nương có thể làm tốt công tác tư tưởng cho thủ hạ.”
Lê Lạc Thu vuốt ve Desert Eagle: “Chuyện nhỏ.”
Quân Thường Tiếu không nói thêm gì, quay người rời đi, cũng chẳng thèm khóa cửa, bởi vì không cần thiết nữa.
Lê Lạc Thu bắt đầu quan sát tỉ mỉ khẩu Desert Eagle, rồi thử bóp cò, nhưng chỉ nghe tiếng “ken két” mà không thấy tia lửa nào.
Giọng Quân Thường Tiếu vọng lại: “Không có ta dạy, cô nương không dùng được đâu.”
“Ta không tin.”
Lê Lạc Thu nổi tính hiếu thắng, bắt đầu tìm tòi khẩu Desert Eagle vốn dĩ không có đạn.
“Kí chủ lấy độc dược ở đâu ra vậy?” Hệ thống không nhịn được hỏi.
Quân Thường Tiếu đáp: “Lấy nước rửa chén pha với ớt và tỏi băm.”
Hệ thống: “Đủ thâm độc.”
Sáng hôm sau, sau giờ tập thể dục buổi sáng, Quân Thường Tiếu tuyên bố trước mặt mọi người rằng từ hôm nay, môn phái sẽ thành lập Tế Vũ Đường, đường chủ là Lê Lạc Thu.
Đệ tử Thiết Cốt Phái dĩ nhiên không ai có ý kiến gì.
Nhất Hắc và Nhị Hắc thì có chút choáng váng.
Lão đại từng bị giam vào đây, thế mà nhanh vậy đã bị thuyết phục. Xem ra định lực còn không bằng mình.
Hai bát cơm chiên sao có thể so với một khẩu Desert Eagle chứ?
Quân Thường Tiếu không chỉ trao cho Lê Lạc Thu chức đường chủ, mà còn cải tạo một gian phòng rộng rãi ở ngoại viện, treo biển Tế Vũ Đường lên.
Cuối cùng, Thiết Cốt Phái đã có đường khẩu đầu tiên – Tế Vũ Đường.
Lê Lạc Thu nói được làm được, một câu của nàng khiến đám sát thủ im thin thít, nguyện ý đi theo làm thành viên của Tế Vũ Đường.
Dù là Sơn Miêu bị mất một tay cũng cam tâm tình nguyện.
Sở dĩ mọi chuyện diễn ra suôn sẻ như vậy, chủ yếu là vì họ đang ở Thiết Cốt Phái. Lão đại còn thỏa hiệp, mình cứng đầu chẳng phải là tìm đường c·hết sao?
Nhân tiện hỏi, đã thành lập Tế Vũ Đường rồi, sao Quân Thường Tiếu không mở chức trưởng lão luôn?
Vì chưa có nhân tuyển thích hợp.
Thực lực của Lê Lạc Thu thì có, năng lực quản lý cũng ổn, nhưng chung quy nàng vẫn là một sát thủ.
Lý Thanh Dương và những người khác tu vi chưa cao, tuổi còn trẻ, làm trưởng lão môn phái thì không phù hợp.
Đường khẩu đã thành lập, bước tiếp theo là làm thủ tục nhập môn cho bọn họ.
“Đinh! Đinh!”
Khi chưởng môn đóng dấu lên từng tờ đơn nhập môn của sát thủ, những âm thanh thông báo tăng điểm cống hiến vang lên liên tiếp bên tai Quân Thường Tiếu.
Sau một hồi thống kê, cả Lê Lạc Thu có tổng cộng 77 người.
Trên màn hình hệ thống hiển thị:
Môn phái thành viên: 230/500.
Điểm cống hiến môn phái: 225/500.
Quân Thường Tiếu thầm nghĩ: “Chỉ cần chiêu mộ đủ người, điểm cống hiến cũng sẽ đầy thôi. Đến lúc đó lại có thể tha hồ tiêu xài.”
“Chưởng môn, tìm ta có việc?”
Lê Lạc Thu bước vào đại điện. Nàng đã bỏ chữ quân ở phía trước, xem ra cũng xem như nhập gia tùy tục.
Quân Thường Tiếu hỏi: “Cô nương phái người đến ám sát ta mấy lần rồi?”
“Cái này…” Lê Lạc Thu nói: “Lúc đó ta đang bế quan, nhiệm vụ ám sát chưởng môn là do Bò Cạp phụ trách.”
“Bò Cạp đâu? Gọi hắn đến đây.”
“Bị ngươi đ·ánh c·hết rồi.”
“…” Quân Thường Tiếu hỏi: “Vậy hai gã vương bài sát thủ khác hẳn phải biết chứ?”
“Độc Xà biết, hắn tham gia vào việc bố trí nhiệm vụ.”
Lê Lạc Thu gọi Độc Xà đến. Sau một hồi suy nghĩ, Độc Xà nói: “Bẩm chưởng môn, Bò Cạp đã phái ba nhiệm vụ.”
“Khi nào, bao nhiêu người?”
Độc Xà kể lại thời gian và số lượng.
Lần đầu là 3 tên, trước khi môn phái luận võ. Lần thứ hai là 1 người, sau khi luận võ kết thúc. Lần thứ ba là 3 người, c·hết dưới họng QBU88.
“Hết?”
“Hết ạ.”
Quân Thường Tiếu nhíu mày.
Không tính đám sát thủ bên ngoài Lịch Dương Thành, thì trong môn phái đã có 5 vụ ám sát.
Hai vụ sau, một tên bị pháo đài Tiêu Tội Kỷ g·iết ch·ết, năm tên còn lại bị hắn đâm thủng ngực 3 tên, đấm gục một tên.
Nếu Độc Xà không bỏ sót thì hai lần sau chắc chắn không phải sát thủ của Tế Vũ Lâu.
Đúng rồi, đúng rồi.
Hai nhóm sát thủ sau không có bí tịch Quỷ Túng Bộ trong nhẫn không gian, bọn họ chắc chắn không phải người của Tế Vũ Lâu.
Nhớ lại đám sát thủ bên ngoài Lịch Dương Thành cũng nghèo rớt mồng tơi, Quân Thường Tiếu đoán rằng có lẽ tất cả chỉ là một nhóm?
Nếu là một nhóm thì dễ giải quyết, nhưng nếu không phải thì có nghĩa là có ít nhất ba nhóm đã ám sát mình. Dù đã thu phục Lê Lạc Thu và thủ hạ, hắn vẫn không thể loại trừ khả năng bị ám sát lần nữa.
Quân Thường Tiếu xoa thái dương: “Lê đường chủ có biết Thanh Dương quận có tổ chức sát thủ nào không?”
Nếu không tìm ra đám á·m s·át thủ thì Quân chưởng môn ăn ngủ không yên mất.
Lê Lạc Thu nói: “Theo ta biết, Thanh Dương quận không có tổ chức sát thủ nào.”
“Tuy nhiên…”
Nàng ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Các đại gia tộc trong thành lớn thường bí mật nuôi dưỡng sát thủ hoặc tử sĩ. Thậm chí, có gia tộc còn bỏ ra rất nhiều tiền để mua phương pháp huấn luyện sát thủ của Tế Vũ Lâu ta.”
“Gia tộc nào?” Quân Thường Tiếu hỏi.
Lê Lạc Thu đáp: “Ví dụ như Hà gia ở Chính Dương Thành, Vương gia ở Thanh Dương Thành, Bối gia và Tiêu gia ở Lịch Dương Thành, Thọ Dương Thành…”
“Chờ một chút!”
Quân Thường Tiếu ngắt lời: “Vừa nãy cô nương nói Tiêu gia ở Lịch Dương Thành?”
“Không sai.”
Lê Lạc Thu nói: “Chính đại trưởng lão Tiêu gia đã đích thân đến mua. Hắn tưởng rằng dịch dung sẽ không ai nhận ra, ai ngờ vừa bước vào đã bị ta nhìn thấu.”