Chương 1270 Cửu Đế trở về
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 1270 Cửu Đế trở về
Chương 1270: Cửu Đế trở về
Thông Cổ chiến thuyền đã được nâng cấp tối đa về tính năng, bỏ xa các chiến thuyền cứ điểm tinh không khác, tốc độ đạt đến mức khó tin, nhanh đến mức đèn đuôi cũng không thấy, khói cũng chẳng kịp ngửi!
“Đáng giận!”
Sửu sứ và Mão sứ tức giận không kìm được!
Chín tầng địa ngục tù phạm vượt ngục toàn bộ, nếu để chủ nhân biết chuyện này, chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, đến lúc đó bọn họ khó tránh khỏi bị mắng cho một trận.
“Phụt!”
Tử sứ đang tuần tra bên trong, vừa nhận được tình báo mới nhất liền phun ra một ngụm máu, sau một hồi cố gắng áp chế, hắn giận dữ nói: “Thông báo cho các tuần tra sứ khác, bảo bọn chúng lập tức trở về cứ điểm!”
Phải điều tra, điều tra cho rõ ràng!
Nhất định phải bắt lại toàn bộ đám tù phạm vượt ngục!
“Đại ca.”
Tị sứ, với ánh mắt âm lãnh như rắn, lên tiếng: “Chắc chắn hệ thống trận pháp của chín tầng địa ngục đã bị động tay chân, nếu không Sửu sứ bọn họ đã không thể không phát hiện ra điều gì.”
Tử sứ vừa phẫn nộ vừa tự trách: “Thì ra tên kia thật sự có khả năng phá giải, ta đã quá chủ quan rồi!”
Tuy hắn không biết đám tù phạm đã vượt ngục bằng cách nào, nhưng cơ bản có thể khẳng định, tất cả chuyện này đều có liên quan đến Quân Thường Tiếu, bởi vì hắn từng nói muốn phá bỏ nó, mà mình lại còn ngu ngốc đồng ý!
“Hệ thống phòng ngự của cứ điểm cực kỳ mạnh, người này thế mà có thể dễ dàng phá vỡ, vậy thì sự lý giải về trận pháp của hắn tất phải siêu phàm thoát tục.” Tị sứ cau mày nói: “Chúng ta phải cẩn thận hơn khi bắt hắn.”
“Không sai!”
Tử sứ đồng tình.
Có thể phá trận, ắt hẳn cũng có thể bố trận.
Loại cường giả vừa có thực lực bản thân không tầm thường, vừa tinh thông trận đạo như vậy, là thứ khiến người ta đau đầu nhất.
Thật đáng lo ngại.
Quân Thường Tiếu hiện tại cũng chỉ mới học phá trận, bố trận còn kém xa Chân lão.
…
“Vèo!”
Trong vũ trụ vô tận, Thông Cổ chiến thuyền tăng tốc, hướng thẳng về phía Tinh Vẫn đại lục.
Quân Thường Tiếu ngồi trong khoang lái, nghiêm túc suy nghĩ.
Tù đã vượt ngục.
Nhưng cứ điểm chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này, nếu có ngày bọn chúng tìm tới cửa cũng là điều dễ hiểu.
“Haizz.”
Quân Thường Tiếu lắc đầu: “Trốn được ngày mùng một, cũng không trốn được ngày rằm.”
“Vậy nên,”
Hệ thống lên tiếng: “Vẫn là do kí chủ chưa đủ mạnh, nếu như có thực lực không kém gì bọn chúng, hà tất phải lo lắng việc bị tìm tới cửa?”
“…”
Nghe vậy, Quân Thường Tiếu biết ngay, tên này lại xúi giục mình tiêu tiền.
Nếu có điểm cống hiến dùng không hết, ai mà không muốn tiêu cho đến long trời lở đất chứ!
“Đương nhiên,”
Hệ thống nói tiếp: “Kí chủ cũng đừng quá bi quan, dù sao cửu đại Vũ Đế đã được giải cứu, chỉ cần thu phục được sự tán thành của các tông môn ở Tinh Vẫn đại lục, là có thể chứng đạo thành Đế!”
“Ngươi nói thừa quá.”
Quân Thường Tiếu trợn mắt: “Nếu không thì ta phí công tốn sức như vậy làm gì!”
Nếu không phải vì nhiệm vụ Sử Thi 14, hắn đến cứ điểm tinh không, cùng lắm cũng chỉ mua chút dược tài luyện chế Bán Thánh Đan, sau đó hỏi thăm chút thực lực tổng thể rồi về, tuyệt đối sẽ không cố ý đi làm cái việc vào tù đó.
Chủ yếu vẫn là do trên đường gặp phải một tên tuần tra sứ.
Thấp nhất cũng là trung vị Phá Không cảnh, lại còn có đến mười hai tên, với thực lực hiện tại của Quân Thường Tiếu còn chưa đạt tới hạ vị, chắc chắn là không dám đối đầu trực diện, bởi vì làm vậy sẽ lãng phí át chủ bài, thậm chí chưa chắc đã thắng.
“Đúng rồi!”
Nhắc đến cửu đại Vũ Đế, Quân Thường Tiếu khó hiểu hỏi: “Người thì đã cứu ra rồi, sao nhiệm vụ Sử Thi 14 vẫn chưa hoàn thành?”
Hệ thống đáp: “Có lẽ kí chủ cần đưa bọn họ đến Tinh Vẫn đại lục, thì mới phù hợp điều kiện hoàn thành chăng.”
“Mong là vậy.”
Quân Thường Tiếu vừa nghĩ, liền triệu hồi chín vị Vũ Đế ra.
Mấy vị cường giả bị giam giữ mấy ngàn năm, sớm đã được tắm rửa thay quần áo tại Trấn Ngục Tháp, dáng vẻ thê thảm trước kia đã giảm bớt đi nhiều, đồng thời khôi phục lại phong phạm vương giả.
Thấy mình đang ở trên chiến thuyền, xung quanh là vũ trụ vô tận, chín vị Vũ Đế lập tức ý thức được mình đã được cứu, liền đồng loạt chắp tay cảm tạ: “Đa tạ Quân tông chủ cứu giúp!”
“Tất cả đều là người Tinh Vẫn, giúp đỡ lẫn nhau là việc nên làm.” Quân Thường Tiếu nói.
Với thực lực hiện tại của hắn, hoàn toàn có thể không coi Cửu Đế ra gì, nhưng dù sao cũng là tiền bối, tự nhiên phải cho đủ sự tôn trọng.
Huống hồ.
Nhiệm vụ Sử Thi 13 còn có liên quan đến bọn họ nữa mà.
Quân Thường Tiếu nói chuyện với Cửu Đế một lát, liền dồn hết tâm tư vào việc điều khiển chiến thuyền, bởi vì đã rời tông môn được mấy tháng, hắn hiện tại vô cùng nhớ nhung đám đệ tử, nhớ món ăn của Liễu Uyển Thi.
Vượt qua giai đoạn ban đầu, Cẩu Thặng từng tràn ngập lạ lẫm, thậm chí cảm thấy không hợp với Thiết Cốt Phái và thế giới này, nhưng theo quá trình trưởng thành và phát triển, hắn đã coi mình là người của Tinh Vẫn đại lục, coi Vạn Cổ tông là ngôi nhà vĩnh viễn không thể rời bỏ.
Nếu không phải vì cái hạn chế kia, Quân Thường Tiếu cũng đâu phải nỗ lực phấn đấu như vậy.
Hắn nguyện ý cùng đệ tử trải qua mỗi ngày trong tiếng cười nói vui vẻ, trong sự giản dị tự nhiên, cho đến khi già, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay.
“Các bảo bối.”
“Bổn tọa nhớ các ngươi muốn c·hết.”
Trong vũ trụ bao la, vang vọng tiếng rống lớn của Quân Thường Tiếu.
Tướng mạo của từng đệ tử lần lượt hiện lên trong thức hải hắn, có Lý Thanh Dương, Tiêu Tội Kỷ, có Dạ Tinh Thần, Hà Vô Địch, còn có Lục Thiên Thiên, Liễu Uyển Thi.
Đương nhiên.
Trong lòng Quân Thường Tiếu, không chỉ có cao tầng và đệ tử tông môn, mà còn có những người bạn trên Tinh Vẫn đại lục, tỷ như Ngả Thượng Nghễ, Tạ Nghiễm Côn, thành chủ Hàn, và Hề Tịnh Tuyền của Diệu Hoa Cung.
“Đừng quên vợ ngươi.”
“Cút!”
…
Tinh Vẫn đại lục.
Các võ giả ở các châu, các quận, các thành trì vẫn như thường ngày, hoặc tu luyện, hoặc bận rộn công việc, thời gian trôi qua bình lặng như mọi khi.
“Vù vù!”
“Vù vù!”
Bỗng nhiên, một cỗ khí tức cường đại từ trên trời giáng xuống, khiến thiên địa rung chuyển dữ dội.
Chúng sinh đồng loạt trợn tròn mắt.
Các cường giả của các đại tông môn đồng loạt ra khỏi phòng, nghiêm nghị ngẩng đầu nhìn lên không gian rung chuyển.
“Đây là…”
Vũ Lâm Vân, người vừa kế nhiệm chức tông chủ Thái Huyền Thánh Tông không lâu, bước ra khỏi đại điện, nhìn sự thay đổi của thiên địa, giọng run rẩy: “Đến… Đến rồi… Bọn họ trở về!”
Ai?
Trở về?
Chúng đệ tử ngơ ngác, không hiểu gì cả.
“Vụt!”
Ngay lúc này, một luồng lưu quang đỏ rực xé rách không gian bay ra, đợi ánh sáng tan dần, một người trung niên dáng người uy vũ chắp tay đứng giữa không trung, quanh thân bộc phát ra khí thế thôn sơn hà.
“Hô hô hô!”
“Hô hô hô hô hô!”
Thuộc tính giữa thiên địa bị ảnh hưởng, trở nên phấn khởi.
“Linh Đế!”
Một trưởng lão của Thái Huyền Thánh Tông kinh hãi thốt lên.
Lời vừa nói ra, cả tông môn trong nháy mắt trở nên tĩnh lặng, các đệ tử đều trừng to mắt, thậm chí hô hấp cũng ngừng lại!
Người trung niên chỉ nhìn thoáng qua thôi đã khiến người ta có xúc động muốn quỳ bái, lại chính là một trong cửu đại Vũ Đế trong truyền thuyết!
“Linh Đế!”
“Là Linh Đế!”
Toàn bộ đại lục triệt để sôi trào!
“Đinh gia gia, ông có biết người này không?” Liễu Uyển Thi vừa khuấy muỗng trong phòng ăn của Vạn Cổ tông vừa hỏi.
Đinh Hưng Vượng ngưng trọng đáp: “Ông ta là một trong cửu đại Vũ Đế, Linh Đế.”
“À.”
Một giây sau, Liễu Uyển Thi ngây người ra, rồi nghẹn ngào hét lớn: “Cửu đại Vũ Đế? Trời ạ! Linh Đế! Ông ta là Linh Đế! Mọi người mau ra đây xem kìa!”
Các đệ tử tông môn sau khi nghe được, đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên người cường giả khí thế ngút trời kia, trong mắt hiện lên vẻ sùng bái.
“Hửm?”
Dạ Tinh Thần vừa đến gần tháp lịch luyện liền dừng bước, nhìn lên trên cái tên đang bày vẻ tạo dáng kia, khinh thường nói: “Ta còn tưởng hắn c·hết rồi chứ.”
“Vụt! Vụt!”
Ngay lúc này, Lịch Đế cùng Thông Đế và tám vị Vũ Đế khác lần lượt xuất hiện trong tầm mắt chúng sinh.
Bọn họ lơ lửng giữa không trung một cách không theo quy tắc, khí tức uy nghiêm cao quý lan tỏa khắp nơi, hoàn toàn không nhìn ra dấu vết của những kẻ đã từng ngồi tù, từng bị hành hạ.
Dưới đế uy mênh mông, từng người từng người dân thường không tự giác quỳ xuống.
Mỗi vị diện đều có đại diện mạnh nhất, đại diện của Tinh Vẫn đại lục là thập đại Vũ Đế, tuy rằng có một người đã ngã xuống, tuy rằng chỉ còn lại chín người, nhưng họ vẫn là tín ngưỡng của thế nhân, là thần thánh trong lòng.
Hôm nay.
Bọn họ đã trở về!
Khoan đã!
Đúng vào thời khắc chúng sinh vô cùng kích động, một luồng lưu quang không hài hòa bay đến và dừng lại phía trên Cửu Đế.
Đợi ánh sáng tan dần, lộ ra một khuôn mặt đẹp trai rất đểu, bày ra một tư thế rất bựa, kèm theo một giọng nói cũng rất đểu: “Bổn tọa đã an toàn đưa Cửu Đại Vũ Đế trở về, xin hỏi, hoa tươi đâu? Tiếng vỗ tay đâu?”