Chương 1264 Vượt ngục kế hoạch
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7Kn8fX3dKr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Làng Truyện Chữ và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn.
Chương 1264 Vượt ngục kế hoạch
Chương 1264: Vượt ngục kế hoạch
Quân Thường Tiếu xem tiền tài như cặn bã, nhưng lại coi linh thạch như trân bảo.
Vậy nên, việc hắn nguyện ý cầm 1 triệu linh thạch mà Dần Hổ thiếu còn nợ để làm tiền đặt cược đã nói lên rằng hắn hoàn toàn nghiêm túc!
Tử sứ rơi vào trầm mặc.
Chẳng lẽ tên này thật sự có nắm chắc phá được trận pháp?
Tính cách cẩn thận là một ưu điểm, nhưng quá cẩn thận lại có chút khô khan, bởi vì người sáng suốt đều nhìn ra được, Cẩu Thặng đang nói phét.
“Lão đại!”
Sửu sứ lên tiếng: “Cùng hắn đánh bạc đi!”
Vẻ phách lối của Quân Thường Tiếu thật khiến người ta khó chịu.
“Hừ.”
Mão sứ cười lạnh lùng: “Loại người cuồng vọng này chỉ có thể nếm trải thất bại mới có thể ý thức được sự nhỏ bé của bản thân.”
Sau một hồi cân nhắc, Tử sứ nói: “Ngươi có thể thử phá vỡ kết giới trận pháp thượng tầng, nhưng nếu dám có ý định vượt ngục trốn đi thì tự gánh lấy hậu quả.”
“Yên tâm đi.”
Quân Thường Tiếu cười nói: “Nơi này ai nấy đều là nhân tài, nói chuyện lại dễ nghe, ta sao lại muốn vượt ngục trốn đi chứ?”
Tử sứ không nói thêm gì nữa, đứng dậy rời đi.
Tuy nhiên, trước khi đi, hắn căn dặn nhân viên trực ban phải giám sát Quân Thường Tiếu mọi lúc, một khi phát hiện hắn có hành vi phạm pháp gì thì phải kịp thời thông báo và đưa ra đối sách ứng phó.
Đã vậy thì vì sao còn đồng ý cho hắn phá trận?
Từ tầng thứ nhất đánh tới tầng thứ chín, thể nội còn có hai cái linh chủng, đây tuyệt đối là một nhân tài. Tử sứ rất muốn xem thử hắn có tài nghệ gì về trận pháp.
Huống chi.
Hiện tại, Quân Thường Tiếu tuy đã trở thành tù nhân tầng chín, nhưng vẫn chưa phạm phải tội lớn nào. Việc hắn bị giam ở địa ngục chỉ đơn giản là ẩu đả, thậm chí không cần đánh giá mức độ nguy hiểm.
Các tù nhân ở chín tầng địa ngục đều được xếp loại, nhưng Cẩu Thặng trở thành “trùm cuối” bằng cách khiêu chiến, nên tuyệt đối là một trường hợp đặc biệt, chưa từng có tiền lệ về việc không đánh giá mức độ nguy hiểm.
Hệ thống mà biết chuyện này chắc chắn sẽ lại lải nhải không thôi.
Tên này mà làm ầm ĩ lên thì mức độ nguy hiểm không thể dùng chữ “Giáp” để biểu thị, mà phải để người chuyên môn thiết kế một cái mới được.
…
“Làm sao để phá trận đây?”
Quân Thường Tiếu ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.
Vì bị giám thị, hắn không thể lộ liễu lấy Thời Không Chi Trùng ra để gặm nhấm được, vậy nên muốn phá trận, hắn chỉ có thể dựa vào… trí tuệ của chính mình!
“Chân lão từng nói.”
Quân Thường Tiếu thầm nghĩ: “Phàm là trận pháp được cấu thành từ trận quyết và trận tuyến, dù hoàn mỹ đến đâu cũng sẽ có sơ hở. Ta chỉ cần tìm ra thì có thể dễ dàng phá giải.”
“Xoát!”
Nghĩ đến đây, hắn liền đứng dậy.
Những chuyện đã xảy ra trong thời gian qua khiến hắn nhớ ra rằng mình không chỉ nắm giữ song đạo kiếm võ, mà còn hiểu trận pháp nữa, chỉ là ngày thường hắn lười biếng, giao hết mọi việc cho người khác.
“Thử xem sao!”
Quân Thường Tiếu dừng lại ở khu vực trung tâm của tầng chín địa ngục, rồi cường đại linh hồn lực nhất thời tuôn ra, oanh kích vào vách không gian của Hư Không Chi Nhãn.
“Hưu —— ——”
Vừa chạm vào đã thấm vào.
Quân Thường Tiếu kinh ngạc nói: “Đơn giản vậy sao?”
Trận pháp mà tròng mắt quái kia oanh kích vô số lần cũng không hề suy suyển, thế mà linh hồn của mình lại dễ dàng hòa vào như vậy, thật là không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng.
Chỉ một giây sau, vẻ mặt của Quân Thường Tiếu trở nên đặc sắc.
Giờ phút này, hắn dùng linh hồn thể dung nhập vào hệ thống phòng ngự trận pháp, hình ảnh hiện ra là vô số trận tuyến giăng khắp nơi, hoặc vây quanh từng trận quyết, quả thực còn phức tạp hơn bàn cờ.
Nếu như đem hệ thống phòng ngự so với một phiến thiên địa, thì Quân Thường Tiếu hiện tại cảm thấy mình như một hạt cát.
“Không được, không được rồi.”
“Quá phức tạp, dù có Chân lão và Hâm Dao tới thì cũng chưa chắc phá giải được.”
Quân Thường Tiếu vừa mới còn đang khí thế ngất trời mà khoác lác, giờ nhìn thấy hệ thống phòng ngự ngục giam phức tạp như vậy thì nhất thời ỉu xìu.
“Ai.”
Hệ thống lên tiếng: “Bật hack đi.”
“Bật hack là không thể nào.” Quân Thường Tiếu chân thành nói: “Ta cần chứng minh bản thân!”
…
Sau đó.
Quân Thường Tiếu dồn hết thời gian vào việc suy nghĩ, suy nghĩ làm sao để phá trận, làm sao để đưa chín đại Vũ Đế đi.
Hệ thống im lặng nói: “Ngươi có phá được đi chăng nữa, có gom đủ bọn hắn, nhưng nếu không dùng Thời Không Chi Trùng thì làm sao rời khỏi chín tầng địa ngục? Đừng quên, đây là ngục giam, bên ngoài còn có thành trì phòng ngự.”
“Ta đã nghĩ kỹ rồi.”
Quân Thường Tiếu nói: “Sử dụng vị diện chiến trường truyền tống môn, trước lén qua vị diện chiến trường đã.”
“Sau đó mượn Thúy Hoa đả thông hàng rào cứ điểm Hồn Tộc đại lục, rồi theo thời không thông đạo mà Trụ Tử từng tạo ra để trở về Tinh Vẫn đại lục.”
“Ngọa tào.”
Hệ thống bật thốt lên.
“Kế hoạch” vượt ngục này quả thực quá xuất sắc!
“Khó trách ký chủ lại mang truyền tống môn lên tinh không cứ điểm sớm như vậy, thì ra là đã có kế hoạch trước rồi!” Hệ thống nói.
“Không.”
Quân Thường Tiếu lắc đầu: “Ta mang theo truyền tống môn đi ra là để nếu gặp phải phiền phức thì có thể kịp thời trốn đến vị diện chiến trường, chứ không hề nghĩ đến việc sẽ dùng nó để vượt ngục.”
“… ” Hệ thống phục sát đất.
Chỉ cần bố trí vị diện chiến trường truyền tống môn ra thì có thể lập tức hội tụ cửa ra vào. Ký chủ hoàn toàn có thể bỏ qua hệ thống phòng ngự, chỉ cần một chân bước vào thì chẳng khác nào bước vào một thế giới khác, quả là một phương pháp vượt ngục trốn thoát tốt nhất.
Tuy nhiên, tiền đề là…
“Sử dụng truyền tống môn sẽ tạo ra vòng xoáy, ký chủ vừa đi thì sẽ bị phát hiện ngay.”
“Vậy nên cần phải nghĩ cách che giấu nó, tranh thủ một khoảng thời gian đủ dài để vượt ngục trốn đi mà không bị phát hiện.”
“Ký chủ, ngươi thay đổi rồi.”
“Ta thay đổi chỗ nào?”
“Với tính cách bị ức hiếp, còn bị nhốt vào ngục giam của ngươi thì chắc chắn sẽ nghĩ cách đại náo một trận. Bây giờ trong đầu ngươi lại chỉ toàn là làm sao để chạy trốn.”
“Má!”
Quân Thường Tiếu gầm lên: “Ta cũng muốn đại náo một trận, nhưng những tên to con mạnh mẽ như vừa rồi còn có mười một tên nữa. Dù có liều hết át chủ bài thì cũng chưa chắc đã nắm chắc phần thắng!”
Huống hồ.
Còn có cả cứ điểm chi chủ nữa!
“Vậy nên.”
Hệ thống nói: “Ký chủ cũng đã trưởng thành rồi, không còn lỗ mãng khi bị động nữa, mà đã bắt đầu dùng não để cân nhắc vấn đề.”
“Trước kia ta không dùng não để cân nhắc à?”
“Có sao?”
…
Quân Thường Tiếu đã có kế hoạch vượt ngục, việc còn lại là nghĩ cách phá vỡ trận pháp kết nối vào mặt tầng thứ, vậy nên sau mấy ngày nghiêm túc suy nghĩ, hắn vẫn quyết định lôi khu mua sắm cao cấp ra.
“… ”
Hệ thống im lặng.
Rõ ràng nói là muốn dựa vào bản thân, kết quả suy nghĩ lâu như vậy lại chỉ nghĩ đến việc có nên dùng điểm cống hiến hiện có để có được một chút vận may, xoát ra phương pháp có thể phá vỡ trận pháp hay không?
“Nếu vẫn không được thì ta sẽ vượt ngục ra ngoài trước, thay cái thân phận khác rồi vào đánh một lần nữa, rồi sau đó mang chín đại Vũ Đế đi.” Quân Thường Tiếu nói.
“… ”
Hệ thống nói: “Não động của ký chủ càng ngày càng lớn.”
…
Vạn Cổ Tông.
Trong đại điện trên Thiết Cốt chủ phong.
Ngay lúc Quân Thường Tiếu đang cân nhắc làm sao để vượt ngục, Viên công tử, Ngụy Lão, Đinh Hưng Vượng và các cao tầng tông môn khác tề tựu một đường.
Cát lão lo lắng nói: “Giang trưởng lão đến Nam Hải Độ Châu đã được một thời gian rồi, đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì, liệu có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không?”
“Có Tử đường chủ đi theo thì chắc là không sao đâu nhỉ?” Chân lão nói.
Sau khi Quân Thường Tiếu rời khỏi Tinh Vẫn đại lục, Giang Tà vì tìm kiếm tỷ tỷ nên cuối cùng vẫn quyết định đến Nam Hải Độ Châu, đi cùng có Tử Lân Yêu Vương, Tiêu Tội Kỷ, Dạ Tinh Thần và Hà Vô Địch.
Bây giờ đã qua mấy tháng mà vẫn không có tin tức gì, thật khiến mọi người rất lo lắng.
“Ai.”
Viên công tử lắc đầu: “Biết vậy thì đã chờ tông chủ trở về rồi để hắn đi tìm.”
Ngụy Lão nói: “Nếu như có việc gì cũng để tông chủ giải quyết thì còn cần chúng ta làm gì nữa?”
“… ”
Viên công tử trầm mặc.
Ngụy Lão nói: “Tông môn lớn mạnh không phải do một mình tông chủ quyết định, mà là do thực lực chỉnh thể quyết định. Đệ tử xuất ngoại lịch luyện gặp phải phiền phức là điều không thể tránh khỏi, vậy nên điều cần nhất là phải dựa vào chính mình.”
“Ngụy đường chủ nói không sai.” Đinh Hưng Vượng đồng ý.
Ý của hai vị lão nhân có kinh nghiệm này không phải là khi đệ tử gặp nguy hiểm thì mọi người không đi cứu viện, mà là không thể chuyện gì cũng nghĩ đến việc tông chủ ra mặt.
“Có tin tức rồi.”
Ngay lúc này, Lê Lạc Thu nhanh chân đi đến, nói: “Nam Hải Độ Châu truyền đến tình báo, Giang trưởng lão và những người khác đang bị các phái bản địa vây công.”
“Mạng lưới tình báo của Tế Vũ Đường đã phát triển đến Độ Châu rồi sao?” Viên công tử kinh ngạc nói.
Lê Lạc Thu giải thích: “Tình báo do Dạ Tinh Thần chim đưa tới.”
“Thì ra là thế.” Mọi người tỉnh ngộ.
Nhắc đến A Ngưu Thanh Thiên Ngọc Điêu, mọi người thật sự rất hâm mộ, dù sao phi cầm thú loại thì người bình thường rất khó nắm giữ.
Lê Lạc Thu nói: “Tình báo báo là, tỷ tỷ của Giang trưởng lão có thể tìm được, nhưng vì phát sinh mâu thuẫn với thế lực địa phương nên tạm thời không thể thoát khốn, cần tông môn nhanh chóng hỗ trợ.”
Mọi người nhìn nhau.
Bọn họ tuy đều có chức vụ, thậm chí còn có quyền vịn tông chủ, nhưng… lại không có quyền điều động tông môn xuất động.
Ngụy Lão nói: “Còn chờ gì nữa, nhanh phái người đi!”
Vị lão thủ tình trường này tuy cảnh giới không phải cao nhất tông môn, nhưng tuyệt đối có uy vọng nhất.
“Thông báo đại đệ tử, nhị đệ tử và những người khác!”
“Thông báo Tiết đường chủ của Chiến Kỵ Đường!”
“Thông báo Phó đường chủ Ngưu Lão của Linh Thú Đường, điều động phi cầm thú loại có thể vượt biển!”
Từng mệnh lệnh được phát ra từ đại điện tông môn. Cùng ngày, cao tầng và đệ tử hạch tâm của tông môn ào ào hành động, ngay cả tứ đại chiến đoàn tinh nhuệ của Chiến Kỵ Phong cũng xuất động.
“Liễu sư tỷ.”
Diêu Mộng Oánh hưng phấn nói: “Chúng ta sắp được đi đánh nhau rồi!”
Ban đầu cao tầng tông môn không có ý định cho nàng đi, nhưng không chịu nổi việc nàng cứ quấn lấy mãi nên chỉ có thể đồng ý.
Diêu Mộng Oánh có Tiên Thiên Ma Thể, không được thế nhân chấp nhận, nhưng với thực lực của Vạn Cổ Tông bây giờ, dù có truyền khắp đại lục thì cũng sẽ không có danh môn chính phái nào dám đến gây sự.
“Xuất phát!”
“Phốc phốc!”
Từng đầu phi cầm thú loại vỗ cánh, chở đệ tử Vạn Cổ Tông bay về phía Nam Hải. Đi ở phía trước nhất là Tiểu Ma Tiên đã hóa thành bản thể, trên lưng cõng Tiểu Long Long và Bội Kỳ.
Chúng là khế ước thú của Quân Thường Tiếu, đồng thời cũng là một phần của Vạn Cổ Tông. Bây giờ Giang Tà gặp phiền phức thì tự nhiên sẽ đi viện trợ.
“Ha ha ha!”
Đột nhiên, giữa bầu trời vang lên tiếng gà gáy. Chỉ thấy con gà trống nhỏ, thường ngày chỉ phụ trách gáy và có huyết thống Chu Điểu, ra sức vỗ đôi cánh lớn của mình để đuổi theo, tốc độ thế mà còn nhanh hơn cả Tiểu Ma Tiên đang kiêu ngạo.
Giang Tà và những người khác rốt cuộc đã gặp phải phiền phức gì thì vẫn chưa biết, nhưng Vạn Cổ Tông sau khi nhận được tin tức đã trực tiếp điều động toàn bộ tinh nhuệ của mình.
Không biết các thế lực bản địa của Nam Hải Độ Châu có gánh nổi không đây?
…
“Hắc đại ngốc.”
Ngồi trên đỉnh Thiết Cốt Phong, Bạch La Sát mở miệng hỏi: “Tông môn dường như đang có hành động, chúng ta có nên xuất thủ không?”
Hắc La Sát lắc đầu, nói: “Chúng ta chỉ cần bảo vệ tốt Tinh Vẫn đại lục là được. Mấy chuyện vặt vãnh như cái rắm này thì giao cho bọn họ là đủ rồi.”
“Được thôi.”
Bạch La Sát không nói gì nữa.
Nếu Quân Thường Tiếu có ở tông môn thì chắc chắn cũng sẽ không để bọn họ đi.
Dù sao, lần cứu viện Nam Hải Độ Châu này đối với tông môn mà nói là một cuộc lịch luyện. Trực tiếp phái hai ông “bô” đi qua thì chẳng khác nào tuyên bố tử hình cho đối phương.
Tôn chỉ hàng đầu của Vạn Cổ Tông.
Từ trước đến nay không dùng vũ lực khuất phục người, mà chỉ có lấy đức phục người.